mn ơi :
tôi ko chơi cầu vào những ngày này vì tôi LƯỜI
thì tiếng anh nói thế nào nhỉ ???
Dịch đoạn văn sau sang Tiếng Anh:
Vào các ngày chủ nhật, tôi luôn luôn thức dậy sớm. Tôi chưa bao giờ ăn sáng bởi vì tôi chơi bogs đá vào các ngày chủ nhật. Tôi trở về nhà vào giữa trưa và sau đó thingr thoảng tôi ngủ 1 đến 2 tiếng vào buổi chiều tôi thường xuyên không đi chơi, tôi thường xem bóng đá trên ti vi. Bạn tôi và tôi ăn tối cùng nhau ở cùng một của hàng vào tất cả các tối chủ nhật.
Mk biết là lên google dịch nhưng mk ko muốn nên ko cần nói là lên google đâu nha!
On Sundays, I always get up early. I have never eaten breakfast because I play rocky bogs on Sundays. I returned home at noon and after that I slept for 1 to 2 hours in the afternoon I often did not go out, I used to watch football on television. My friend and I ate together at the same of every Sunday evening.
k mình nha
On Sundays, I always get up early. I have never eaten breakfast because I play rocky bogs on Sundays. I returned home at noon and after that I slept for 1 to 2 hours in the afternoon I often did not go out, I used to watch football on television. My friend and I ate together at the same of every Sunday evening.
hok tốt
Dịch sang Tiếng Anh
Tôi thích môn thể thao cầu lông . Cầu lông chơi rất dễ vì mình chỉ cần một cái vợt và một quả cầu là có thể chơi được .Tôi thường chơi chơi vào buổi chiều cùng bạn bè .Tôi tập luyên bằng cách khi đến tiết Thể dục thì tập chơi cùng bạn bè .tôi rất thích chơi cầu lông vì nó rất hay và giúp tôi khoẻ mạnh
I badminton sports. Badminton is very easy to play because I only need a racket and a ball to play. I often play in the afternoon with my friends. I prace by going to the Gym class when I prace with my friends. I love playing badminton because it is very good and helps me stay healthy
I badminton. Badinton is very easy because I only need racket and badminton shuttlecock to play. I usually play in the afternoon with my friends. I prace by going to the Gym class and play with friends. I to play badminton because it's good and helps me be fit.
Chuk em hok tốt!
100% ko sử dụng Google
100% ko chép
100% ko sai!
Dịch bài này sang tiếng anh :
1:Có 4 người trong gia đình tôi. Chúng tôi có những sở thích khác nhau. Ba tôi thích chơi cầu lông. Ông ấy chơi hầu như mỗi ngày. Mẹ tôi không thích môn thể thao này. Bà ấy thích đi dạo. Mỗi buổi sáng bà ấy đi bộ dạo khoảng 2km. Năm tới tôi sẽ đi cùng bà. Em gái tôi thích đọc sách. Có một kệ sách lớn trong phòng nó. Tôi không thích sách của nó bởi vì nó thường là sách ảnh. Nó nói rằng nó sẽ đọc những loại sách khác ngay khi nó lớn hơn.
2:Hoa là bạn học của tôi. Sở thích của bạn ấy là bơi lội. Bạn ấy đã bắt đầu học bơi cách đây 1 năm. Bạn ấy thường đi bơi với em trai. Bạn ấy đã phải thực hành tập bơi dần dần cho sở thích này. Bạn ấy thấy sở thích này thật thú vị và thư giãn. Trong lương lai, bạn ấy sẽ đi bơi nhiều hơn nữa.
sao ko dùng gg dịch?
thi thoảng g dịch dịch sai thật, nhưng với những từ cơ bản ntnay thì dịch bằng gg dich vẫn đúng
THAM KHẢO:))
1: There are 4 people in my family. We have different interests. My father likes to play badminton. He plays almost every day. My mother does not like this sport. She likes to go for a walk. Every morning she walks about 2km. Next year I will go with you. My sister likes to read books. There is a large books in the room it. I don't like her books because it's usually book photos. It says it will read other books as soon as it gets older. 2: Hoa is my classmate. Your favorite hobby is rolling water. You are starting the start learning how here 1 year. You are normal go to the life with brother. He has to be run gradually for this hobby. You're see this database is fun and relaxing. In the future, you will live even more.
1: There are 4 people in my family. We have different interests. My father likes to play badminton. He plays almost every day. My mother does not like this sport. She likes to go for a walk. Every morning she walks about 2km. Next year I will go with her. My sister likes to read books. There is a large bookshelf in his room. I don't like his books because it's usually picture books. He says he will read other books as soon as he gets older.
2: Hoa is my classmate. Her hobby is swimming. She started swimming lessons 1 year ago. She often goes swimming with her brother. She had to practice swimming gradually for this hobby. She finds this hobby interesting and relaxing. In the future, she will go swimming more.
bài này được ko ta ?
Chúng ta hãy dâng hiến lên những cành hồng đỏ thắm cho những ai còn mẹ và... những ai đã mất mẹ bằng 1 hoa hồng trắng....Tuổi thơ tôi được sung sướng hơn rất nhiều người, vì tôi được rất nhiều người thân nuông chiều. Với tôi, tôi là 1 đứa bé độc nhất của dòng họ bên Nội, thế nên ai cũng cưng tôi và cho tôi những điều hạnh phúc nhất....Tôi hạnh phúc hơn chị 2, vì khi tôi được sinh ra là khi gia đình tôi khá giả, có dư có để..(Có thể sẽ thấy mâu thuẫn tại sao tôi bảo tôi là đứa con độc nhất bên Nội mà tôi lại có chị 2 )... Mẹ chăm nom tôi, thuê cả người trông tôi... khi chập chững thì tôi được đưa vào trường mầm non cũng có tiếng ở Cần Thơ. Được ăn học được nuông chiều... tôi cảm thấy hạnh phúc hơn hẵn tất cả ai....Thời gian cứ trôi mãi, gia đình tôi không còn được như trước vì Mẹ làm ăn thua lỗ, nhưng không bao giờ Mẹ để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì...Chỉ cần tôi nói : " MẸ ƠI, CON THÍCH CÁI ĐÓ ".... chỉ trong vòng 1 ngày 2... tôi đã có... Quần áo tôi mặc cũng do mẹ đi mua, mặc dù khi mua ko có tôi theo... thế nhưng khi về tôi lại bận rất vừa.... Những lần tôi bệnh đến mức phải nhập viện thì cũng chỉ có Mẹ bên cạnh tôi, ánh mắt Mẹ buồn...thế mà tôi lại nhõng nhẽo thêm để Mẹ phải mệt vì tôi....Thấm thoát tuổi thơ cũng trải qua, tôi thành 1 cô thiếu nữ tuổi 16 trăng tròn.... lại như 1 con chim bước vào lồng.... Bước vào cấp 3.... Mẹ đi may cho tôi những bộ áo dài lộng lẫy nhất, Mẹ chăm chỉ tôi từng tý.... Vốn từ nhỏ đến lớn tôi chỉ lòng vòng cái xóm bé nhỏ, tôi ít khi đi đâu chơi nên khi vào học Phan Ngọc Hiển tôi chẳng biết trường nằm ở đâu...Thế là nhập học, Mẹ phải thuê người đưa tôi đi học và rước tôi về... nhiều khi tan học không thấy người ta đến.. .thì... tôi lại đứng khóc như 1 đứa trẻ con... trong khi đó tôi đã 16t đời....Có lẽ tôi đã quen trong vòng tay mẹ hiền....Mẹ cho tôi học nhiều thứ, vừa học phổ thông, vừa học anh văn, học đàn, học thêm toán, lý..... và cả vi tính.... Việc học nhiều áp lực nên tôi thường hay ngất đi khi đang trong giờ học... Sức khỏe yếu và thêm 1 chuyện riêng của tôi và năm đó tôi đã nghĩ học... Vì 1 chuyện riêng mà tôi rất giận mẹ, giận ko nói chuyện với mẹ cả tháng.... Tôi biết yêu rồi đấy, tôi yêu 1 người lớn hơn tôi 12t, Mẹ biết và đã nói rất nhiều và cấm không cho tôi qua lại với anh ta.. .tôi lại giận Mẹ.... thế nhưng... Mẹ nói đúng thế... Được 2 tháng thì người ta đi cưới người khác. Lúc đó tôi lại nép vào Mẹ, Mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi....Lầm lỡ lại tiếp nối lỡ lầm, tôi yêu người thứ 2... Anh ta hơn tôi 6t.... Ban đầu Mẹ cũng thích anh ấy nhưng sau này thì không nữa vì Mẹ cho rằng tính anh ta rất ích kĩ, đàn ông ích kĩ thì không thể sống được... Tôi cãi lời Mẹ đó, tôi bỏ mẹ về nhà người ta sống.... lâu lâu tôi và anh ta cũng về nhà thăm Cha Mẹ.... Tôi biết Mẹ giận lắm nhưng Mẹ vẫn tỏ thái độ tốt vs anh ta, và tôi biết Mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn anh ta sẽ không tệ bạc vs tôi...Có lần vì anh ta tôi cãi 1 trận vs Mẹ, Mẹ ngồi và khóc.... tôi đau lắm nhưng vs bản tính bướng bỉnh của tôi, tôi ko thể lại ôm mẹ và nói tiếng xin lỗi...."Ngày xưa nó là đứa con khó nuôi nhất, mang thai nó đến khi đau bụng sinh, vào nhà thương mà đau bụng suốt nữa tháng mà nó chưa chịu chui ra.... Đến khi sinh nó xong thì nó khóc tối ngày sáng đêm, đêm Ba nó ngủ, nó khóc phải ẫm nó ra bờ sông dỗ....bây giờ nó lớn rồi vậy đó ..."Mẹ.. .con khóc trong lòng khi nghe Mẹ nói đó Mẹ, thế nhưng bản tính ko chịu khuất phục con vẫn ko thể nói tiếng xin lỗi mẹ... con ngỗ nghịch quá Mẹ ạ..!Thế rồi bây giờ khi chia tay người ta, và thế rồi tôi lại trở về bên Mẹ.... Mẹ vẫn lo lắng cho tôi như ngày nào, mặc dù nhiều chuyện tôi ko thích ở Mẹ, nhưng Mẹ, dù Mẹ ra sao và thế nào, Mẹ vẫn là Mẹ của con...CON YÊU MẸ....HÃY THA THỨ CHO CON NHỮNG THÁNG NGÀY LẦM LỠ, NHỮNG LẦN TRÁCH MÓC MẸ, HỜN GIẬN MẸ MÀ KO SUY NGHĨ ĐẾN CẢM NHẬN CỦA MẸ....CON XIN LỖI....Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?cko mk hỏi bài này pn sưu tầm hay pn tự lm z?
cũng hay đó nhưng mà vẫn nghi nghi
ngày nào cũng học hôm nay tôi lén viết cái này .tôi sẽ bắt đầu kể:hôm nọ tôi đang chơi trong giờ ra chơi bỗng té xung quanh chẳng ai đỡ tôi,nhưng thay vào sự giúp đỡ là những tiếng cười quanh tôi haizzzzzzzzzzzzzzzz..............
mong mọi người thông cảm vì tui quá bị điên ý mà
truyện kể:
-Một thiếu nữ xinh đẹp nọ có một gia đình rất hạnh phúc, một ngày gia đình cô ấy đi dạo , thì ko may cô đã đứng giữa đường vì đã làm rơi con gấu bông mẹ tặng cho cô và một chiếc xe lao tới mẹ của cô đã hi sinh và đẩy cô ra còn mẹ cô thì..Bị xe tông, lúc đó tôi đã rất sóc còn ba tôi thì gọi xe cấp cứu, khi xe đến và chở mẹ đi vào bệnh viện còn 2 bố con tôi thì phải ở ngoài chờ khoản 7 tiếng và một điều nó khiến tôi rất buồn là khi bác sĩ đi ra với một gương mặt đầy buồn bã bác sĩ nói rằng cô ấy có thể sẽ ko qua khỏi. Ba tôi liền nói VẬY CÓ CÁCH NÀO CỨU CÔ ẤY KO Ạ! bác sĩ nói ko còn cách nào nữa chỉ có thể chờ chết thôi vì cái tông ấy quá nặng, kể từ đó 2 bố con tôi phận ai nấy lo bố tôi thì đêm nào cũng uống rượu say xỉnh còn tôi thì như một con điên luôn nói rằng mẹ ơi mẹ đâu rồi? vài tháng sau đó bố tôi đã nhảy lầu tự tử, vậy là tôi mất hết tất cả rồi từ nay ko còn cha mẹ, mồ côi rồi, ngày nào lên trường cũng bị bạn bè bắt nạt kể cả một người bạn tôi tin tưởng nhất cũng phản bội tôi.Cuộc sống này ko còn gì nữa rồi, đã đến lúc tôi phải đi rồi.Tạm biệt thế giới thân yêu nhé!
mọi người ơi truyện này tui tự kể nên ko hay cho lắm nha!
nếu bạn muốn câu chuyện hay hơn thì đầu câu bạn nên ghi là 'tôi là một thiếu nữ xinh đẹp' vì trong câu truyện này nhân vật chính(thiếu nữ) xưng tôi,nếu bạn ko muốn ghi như vậy thì trong lúc kể truyện bạn ko được xưng tôi.mình thấy câu chuyện bạn kể rất hay nhưng vẫn còn thiếu đôi chút lúc mà ba cô ấy nói:VẬY CÓ CÁCH NÀO ĐỂ CỨU CÔ ẤY KO Ạ ! rồi bác sĩ trả lời như vậy thì bạn nên ghi là:'mặt ba tôi trầm xuống hết hi vọng,khuông mặt mà một người sống trong gia đình hạnh phút như tôi chưa từng nhìn thấy'.
văn của bạn rất hay nên nếu mình được chấm điểm thì 9 điểm
mọi người ui còn thiếu nhé cái cuối là cô ấy lên sân thượng và nhảy lầu chết trong sự đau đớn và khổ đâu nước mắt cô ấy chảy ra và lang chảy khắp nơi
Xin chào các bạn đây là lần đầu tiên tôi viết truyện ma,tôi ko phải là 1 nhà văn hay là 1 nhà thơ cũng chẳng phải là 1 tác giả viết về ngôn tình soái ca nên khi viết truyện này có vài chỗ lủng củng hoặc sai chính tả mong mọi người bỏ qua.Nếu như các bạn ai đã đọc những câu truyện của tác giả Heo Ngốc thì trong các bạn cũng biết về “chị Th” mà Heo Ngốc hay kể lại truyện của người ấy và tôi xin giới thiệu tôi là “chị Th” trong truyện của tác giả ấy.
Năm nay tôi 30 tuổi và lần đầu tiên trong đời tôi gặp ma vào lúc 18 tuổi, tôi ko sinh ra vào tháng 7 âm lịch,cũng chẳng sinh ra làm nhà ngoại cảm như bà Nguyễn Thị Bích Hằng và cũng ko có đôi mắt âm dương để nhìn thấy rõ mồn một những người đã khuất. Nói chính xác hơn tôi xin ra bởi 1 vì sao xấu, như các bạn đã đọc những truyện của Heo Ngốc thì biết tôi là 1 trẻ mồ côi, năm 3 tuổi ba mẹ tôi chết vì tai nạn giao thông,sống với bà ngoại là người thân duy nhất trong gia đình thì đến cuối năm 17 tuổi cũng bỏ tôi mà đi. Bước qua tuổi 18 với 1 cô gái tỉnh lẻ để lên sài gòn kiếm sống vì tôi nghĩ chỉ có làm và trao dồi kiếm thức mới có thế thay đổi cuộc sống của chính bản thân mình. Khi xe dừng lại tại bến đã gần 10h đêm, ko biết đi đâu và về đâu,tôi đeo trên người 1 cái ba lo cứ đừng lố nhố nhìn quanh xem người quen để đến đón chưa nhưng đợi mãi chẳng thấy ai,1 hồi sau có 1 chú xe ôm chạy đến hỏi tôi rằng :
– Đi xe ôm ko cháu,giờ khuya rồi lên xe ôm chú chở về cho nhanh,chứ đợi gì nữa.
Lúc đầu,tôi ngoắc đầu ngoay ngoảy vì ko dám đi vả lại trong túi chỉ có 1 ít tiền nho nhỏ nên chẳng dám phung phí,tôi đi đến 1 quán nước mua 1 chai nước suối và ổ bánh mì vì quá đói nhưng do mệt quá nên ko thể ăn hết, tôi xin chủ quán cho tôi 1 cái bao bỏ nước và bánh mì còn lại vào.Đợi tầm hơn 1 tiếng vẫn ko thấy ai đến thì ngay lúc này có 1 chàng thanh niên lại chạy đến:
– Xe ôm đi cho nhanh,đợi ở đây càng khuya càng nguy hiểm đấy,lên đi anh lấy rẻ cho.
Có lẽ,do đợi lâu sốt ruột và nghe anh xe ôm kia nói thế tôi chìa cái địa chỉ nhà của người quen ra cho anh và hỏi :
– Bao nhiêu ạ?
– 10 nghìn thôi,anh chở xong rồi anh về luôn,địa chỉ này gần nhà anh.Thôi lên đi.
Thấy giá 10 nghìn cũng trong tầm tay mình,mặc dù chẳng biết từ bến xe đến chỗ nhà người quen gần hay xa thôi thì tôi cứ lên đại chứ đã gần 12h đêm rồi còn gì.Khi xe đi được tầm 15p tôi thấy anh xe ôm lại đi vào 1 con đường vắng tanh,cảm giác thấy sợ sợ rồi nhưng ko biết làm gì hơn vì đã ngồi lên xe,đi được 1 lúc nữa anh xe ôm lên tiếng:
– Em đứng đây 1 chút,anh đi vệ sinh 1 chút.
Tôi bước xuống xe và ngoảnh mặt ra chỗ khác để cho anh ấy đi vệ sinh,thì ko ngờ rằng vừa ngoảnh mặt đi tiếng xe máy nổ lên và vọt đi mất và lúc này trên người tôi chỉ còn lại được 1 chai nước và ổ bánh mì ăn dở,cái balo tôi đã đưa cho anh tài xế và cả cái địa chỉ người quen nữa. Đứng giữa 1 con đường vắng ,nhìn xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm lòng vừa sợ lại vừa muốn khóc vì giờ ko biết nên đi đâu và về đâu trong thời gian này.Nhưng rồi vẫn cứ lê đôi chân để cố đi hi vọng sẽ gặp được đi đường nhờ giúp.Đi mãi đi mãi hơn 30p đường cũng chẳng 1 bóng người tôi bắt đầu tuyệt vọng,những giọt nước mắt cũng như muốn rơi ra,trong đầu tôi lúc này lại nghĩ về bài hát “ Dấu Chấm Hỏi của ca sĩ Mỹ Tâm”,tôi thầm hát 1 mình để quên đi những muộn phiền mà tiếp tục đi tiếp “cha ơi,cha là ai……Mẹ ơi,mẹ là ai…đêm khuya bên hè vắng….đứa bé mồ côi đang nằm co ro như dấu chấm hỏi đặt giữa cuộc đời….Cha ơi,cha ở đâu…mẹ ơi,mẹ ở đâu…mưa rơi ,ôi lạnh quá,gió buốt từng cơn..em nằm bơ vơ,nằm mơ 1 mái nhà…có mẹ và có cha.” Vừa dứt câu hát thầm thì hỡi ôi trời mưa,chẳng biết sao cái miệng mình hát linh thế,tôi cố chạy cho thật nhanh miễn sao tìm được chỗ trú chứ ko lại ướt hết bộ đồ duy nhất trên người,chạy đi được 1 lúc thì tôi thấy 1 căn nhà nên nhanh chân hơn 1 chút ko thì mưa lớn mất. Vào được đến đó,tôi đứng ngoài hiên nhưng cũng chẳng dám nhìn vào vì nói thật tôi sợ ma kinh khủng,mưa càng ngày 1 lớn,thậm chí tạt mạnh vào phía chỗ tôi đứng nên tôi phải xít vào trong nữa.Lần này thì tôi cố nhìn khung cảnh xung quanh thì hỡi ôi,cỏ mọc đầy xung quanh căn nhà và xa xa có mấy ngôi mộ lỏm chỏm gần căn nhà này,nhà ko có 1 cánh cửa gì hết,nếu có thể nhìn thì nhìn được thấu từ ngoài vào trong ,ko hề có vật dụng hay dấu hiệu người ở,đây là 1 căn nhà hoang chắc đã được bỏ từ rất lâu. Trời ngày càng lạnh mưa càng lớn nên lấy hết can đảm bước vào trong nhà đó,ngồi co ro 1 lúc,có lẽ vì do mệt khi đi đường xa và đi bộ khá lâu tôi đã thiếp đi,trong giấc ngủ tôi năm mơ thấy 1 người lớn tuổi mặc 1 bộ đồ màu trắng hiền từ đang ngồi cạnh tôi bắt chí,và khẽ vuốt mặt mình,cơn mơ y như thật rồi tôi choàng tỉnh dậy thì nhìn xung quanh chẳng có ai nhưng mưa ở ngoài cũng ko có dấu hiệu dứt đi,đang ngồi nghĩ miên mang thì ở đâu từ sau nhà tôi lại nghe tiếng ru con “ à…ơi…ví..dầu…cầu..ván…đóng…đinh…cầu…tre…lắc ….lẻo …gập ….ghềnh..khó….đi”.Mừng vì có người nên tôi mới lên tiếng hỏi:
– Xin hỏi ai vậy,có ai ko giúp cháu với?
Ko nghe tiếng trả lời và hình như tiếng ru con lại dứt khoảng,tôi nghĩ chắc mình nghe lầm nên đành thôi,được 1 lúc sau tiếng ru ấy lại vang lên “khó…..đi….mẹ…dắt….con…đi…con….đi….trường…học….mẹ…đi….trường…đời….ầu…..ơ…”
– Ai vậy?Có ai ko?
Tiếng hát lại nhưng bặt khi tôi cất giọng hỏi, tôi cố lê bước chân đi xuống phía dưới nhưng rồi chẳng thấy ai,thôi thì đi lên trên lại,lần này đói rồi lôi ổ bánh mì và chai nước trên tay ra định ăn tiếp thì tôi nghe tiếng nói như thì thầm bên tai “tôi…đói…quá,tôi…khát quá….làm ơn…cho…tôi …1 miếng”.Một lần nữa tôi lại hỏi:
– Ai đấy,nếu đói thì tôi nhường cho nè,ra đây mà ăn.
Đợi 1 hồi ko nghe tiếng trả lời đột nhiên nghe tiếng mèo kêu vọng vào nghe rất ghê rợn “meo…meo…meo…meo..” nghe như giọng ai oán và rồi tiếng mèo kêu lên inh ỏi như đang cắn nhau với ai đấy “méo…méo…meo..”tiếng “lẹt…xẹt…lẹt…xẹt ….”,rồi con mèo hét vang lên “Méo…” hình như con mèo này gặp 1 đối thủ nặng kí hơn nên bỏ chạy đi mất. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa vì nghĩ tụi mèo hoang cắn nhau thôi. Và khi quay người lại định ăn nốt bánh mì thì hỡi ôi,ổ bánh mì ko cánh mà bay,rõ rang khi nãy bịch bánh mì còn để đây cơ mà giờ đâu mất tiêu rồi,cứ tìm trước lại tìm sau ko có thì lại nghe 1 tiếng người thì thầm bên tai “cám….ơn….cám…ơn….”. Chẳng hiểu điều gì những cũng chẳng màn mình đã nghe được gì cả cứ tìm ổ bánh mì đã,tìm mãi vẫn ko thấy thôi thì đành cố nhắm mắt ngủ đợi trời sáng vậy. Bỗng nhiên “két…két…” giống như tiếng ai mở cánh cửa gỗ cũ kĩ bị xét ấy,lạ thay đây là ngôi nhà hoang thì làm gì có cánh cửa nào đâu mà nghe tiếng mở cửa,cố đưa mắt nhìn về phía sau 1 lúc thì tôi thấy thấp thoáng 1 cái bóng trắng như đang đứng ngoắc tôi,lúc ấy tôi ko nghĩ là ma cỏ gì hết,nghĩ là người nào đang muốn giúp mình nên cố đứng dậy và chạy theo sau.Nhưng khi tôi càng đi đến gần người đó càng xa hơn,tôi chỉ nghe tiếng văng vẳng bên tai “mau….lên….mau…lên…sắp…tới…rồi….” ,Lúc này giống như có ai thúc giục mình đi theo tiếng nói đó,cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu,và rồi tôi vấp phải cái mô đất té xuống,mưa thì ko còn lớn nữa mà chỉ lất phất thôi,cái té đó làm cho bộ đồ tôi dính đất rất dơ,vừa cố đứng lên và ngước mặt lên thì trước mắt tôi là vài cây chuối,và trong đó có 1 cây chuối bị ngoằn cong xuống giống như là đang có ai uốn cong nó vậy,tiếng gió làm cho những cây chuối va vào nhau nghe “lẹt…xẹt…” lạnh hết cả sống lưng.Nhưng chẳng hiểu sao và cái động lực nào cứ bắt con mắt tôi dán vào cây chuối cong kia,rồi tôi thấy 1 dáng người áo trắng ngồi trên cây chuối đong đưa như là đưa võng vậy đó cất lên tiếng hát ru con nghe nổi cả da gà “ầu…ơ…ví…dầu..cầu…ván…đóng….đinh…cầu…tre..lắc…lẽo…gập…ghềnh…khó…đi…ầu…ơ…” Tôi cứ đứng ngẩn ngơ 1 lúc cứ nghĩ sao con người nào có thể đu trên cây như vậy được nghĩ,vừa dứt cơn suy nghĩ thì bóng người áo trắng quay qua…gương mặt trắng bệch cất tiếng cười “ha…ha…há…há…” Quá sợ tôi chỉ kịp la lên “Á…Á…” và ngất đi ko còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Được 1 lúc sau tôi nghe tiếng người gọi:
– Này,cô gì ơi,cô bị sao thế dậy đi.
Kèm theo cái mùi dầu ai đang bôi lên mũi mình ấy,nên tôi đã giật mình dậy và thấy xung quanh mình lại có đông người như thế. Những người xung quanh hỏi tôi sao lại ở đây,tôi cũng thành thật kể lại chuyện mình bị gạt hôm qua cho mọi người biết. Một trong số đó lên tiếng:
– Đất Sài Gòn này đủ loại người nên cô phải cẩn thận đấy, lúc 5h sáng tôi dắt bò đi ăn cỏ đi ngang thì thấy hình như có người đang nằm trên ngôi mộ thế này nên tôi đến coi thử thì thấy cô.Bèn chạy đi kêu những người xung quanh qua đây giúp.Hên là cô tỉnh lại,thôi thì cô về nhà chúng tôi lấy điện thoại và gọi về gia đình.
Tôi nghe lời và đứng dậy ra về nhưng trước khi về tôi còn ngoảnh mặt nhìn lại ngôi mộ và thấy trên bia để tên “Trinh Thị Tr…mất năm 19xx” và khi nhìn tấm hình trên ngôi mộ ấy..thì chính là gương mặt của người con gái tối mà tôi đã thấy. Về đến nhà dân tôi cũng ko dám kể lại những gì bất thường tôi đã gặp vì nghĩ chắc sẽ ko ai tin nên thôi.Nhờ sự giúp đỡ của những người tốt bụng nên tôi cũng đã gọi đt được về nhà và xin lại địa chỉ của người quen. Trước khi đi tôi cũng xin vài cây nhang để quay lại ngôi mộ đó để thắp cho cô gái ấy vì nghĩ trời sáng nên sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Khi ra tới ngôi mộ xung quanh thì cỏ chằn chịt,tôi chịu khó lấy tay bứt những cọng cỏ cho gọn hơn,rồi cúi đầu thành khẩn thắp nhang cho cô gái chết trẻ,tự dưng có người như đang đứng bên cạnh nói vào lỗ tai tôi
“cám..ơn..tôi..cảm…thấy…ấm..áp…lắm…đã…lâu…rồi…ko…ai…thắp..nhang…cho…tôi…” quay lại thì chẳng thấy ai cả,và trước mắt tôi ngay ngôi mộ đó, chỗ tôi thắp nhang thì ổ bánh mì và chai nước dở dang hôm qua lại được đặt ngay ấy,vậy ai…ai vào đây….tôi sợ quá cắm đầu mà chạy ra ngoài.
Truyện kể của tôi đến đây là tạm dừng,cuộc đời tôi khá gian truân và vất vả…có lẽ tôi là 1 ngôi sao xấu nên truyện tôi gặp ma ko ít.Thôi thì hẹn các bạn vào 1 thời gian rảnh rỗi tôi lại vào kể tiếp,nếu ko thì tôi sẽ kể cho tác giả Heo Ngốc nghe và viết lại cho các bạn đọc nhé! Tôi cam đoan những truyện ma về tôi mà đã kể lại cho các bạn nghe hoàn toàn là sự thật!Xin chào các bạn!
Đằng sau những nụ cười của tôi là bao nhiêu những niềm đau,bao nhiều tổn thương.Khi đi hk tôi chơi vs bn bè thì rất vui nhưng niềm vui đấy có ai hiểu rằng thật sự tôi có vui ko ? Tôi đang cố gằng cười tươi bên bn bè nhưng chỉ cần tôi nhìn thấy a ấy thì tôi thay đổi ngay tức thời lại trở về vs khuân mặt lạnh lùng.Những ng bn tôi thấy lạ và nghĩ tôi giận các bn ấy nhưng ko tôi ko giận.Vào kì thi giữa kì,khi tôi đi xem số báo danh và rất hoảng khi nhìn thấy tên a ấy,tôi ko nghĩ nhà trg lại sếp lớp 6,7,8 ngồi cùng nhau. Rồi hôm thi cx đến tôi bước vào phòng thi lần nay ko như những lần trc . Những lần trc tôi cảm thấy tự tin và vui nhưng lần này thi ko tôi bước vào phòng thi vs khuôn mặt lạnh lùng đơn giản vì tôi ko thick cùng phòng vs a ấy.Tại sao ng yêu tôi thì tôi ko yêu tôi lại yêu ng ko yêu tôi quá thật lòng.Tim tôi đã có 1 vết sẹo cx chưa lành lặn thì lại có 1 vết sẹo khác đau hơn rất nhiều.Đúng thật " Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo.Có những ký ức tuy đã xóa mờ nhưng mãi là nỗi đau." Tôi cx nghĩ " Anh, em biết em yêu anh. Nhưng em cũng biết, thế giới của anh không có em. Em chỉ có thể đứng cạnh nỗi đau và đứng sau hạnh phúc của anh " Tôi chỉ muốn quên đi a ấy nhưng ko thể.Vậy mà bn bè tôi còn nói tôi mạnh mẽ nhưng ko tôi rất yêu đuối. Đến cả 1 cuộc nói truyện trực tiếp cùng a ấy ma tôi còn ko đỉ can đảm. Đối diện vs a ấy đã ko đủ r nói j đến nói truyện trực tiếp
__________________________________________CẠN LỜI________________________________________________________
Bạn hãy dịch những câu sau Sag tiếng anh
1: Bạn sẽ lm j vào ngày mai
Mk sẽ đi câu cá
2: anh ấy sẽ chơi cầu lông vào chủ nhật tới phải ko ?
Phải
3: anh trai tôi sẽ ko đọc truyện đoremon vào tối nay
4: chúng tôi đã ko xm tv vào tối hôm qua
5: chúng tôi đã chơi trốn tìm
6: bn đã lm j vào tuần trc - mk đã đi thăm ông bà
\(\text{1. What will you do in tomorow?}\)
\(\text{I will go fishing.}\)
\(\text{2. What will he play badminton on next Sunday?}\)
\(\text{ Yes, sure ( mình thêm cho hay)}\)
1: What will you do tomorrow?
I will go fishing
2: He will play badminton next Sunday right?
Right
3: My brother won't read doremon stories tonight
4: We didn't watch tv last night
5: We played hide and seek
6: What did you do last week?
I went to visit grandparents
\(\text{3. My brother will read Doraemon story tonight.}\)
\(\text{4. we did not watch TV last night. }\)
\(\text{5. we played hide and seek. }\)
\(\text{6. What did you do last week? }\)
\(\text{I went to visit grandparents.}\)