làm ơn đi ai có điện thoại đó không? mình nhờ cái này nè!
Mik tâm sự cái này nha
Hôm qua mình làm rơi cái Oppo trên đường không biết có ai nhặt dc ko mà về mik lấy điện thoại của mẹ mik gọi xem có ai nhặt đc ko nhưng máy ko đổ chuông .Đi ra quán Viettell hỏi thì nguời ta nói là kẻ nhặt đc đã tháo sim nên gọi ko đcmik buồn quá mất cái điện thoại 8tr tích tiền 5 tháng mới mua đc giờ lại mất còn rơi vào đúng tay ng xấu nên gọi ko dc chán quá.Trên đời hình như hết ng tốt r hoặc ng tốt nhưng có lòng tham nên mói lấy cái điện thoại và tháo sim ra . Mik ko biết phải làm thế nào nữa , tối hôm đó bị bố mẹ mắng cho 1 trận vì làm rơi cái điện thoại Mà hôm đấy mik đi thi rất mệt nên ko động vào điện thoại.
Bạn cho mik 1 lời khuyên với mik đang cảm thấy chán đời đây
bn đừng buồn nữa nhá. Mik thấy thì tốt nhất tuổi học sinh tuổi mik nên dùng mấy cái điện thoại cùi bắp: gọi đc, nhắn tin đc..........cho ba mệ nếu lỡ như đi xe giữa đường có nổ lốp hay gọi cho ba mẹ chở về khi tan học thoi. Tụi mik còn nhỏ nên ko nên dùng điện thoại đắt tiền lỡ như có kẻ xấu lợi dụng hay lấy cắp, đánh rơi thì tiếc lắm mất mmaays chục triệu nếu bn dùng cái điên thoại cùi cùi thì khi đánh rơi chả phải tiếc vì chỉ có mấy trăm ngàn đồng. Như mik thì mik ko có cái điện thoại nào cả tàn đi sài ké bn bè thoi. Dây là lời khuyên của mik nếu bn mua lại cái điện thoại mới thì hãy cân nhắc kĩ..............
Bạch Dương Đáng Yêu nói đúng đấy ! Bạn đừng buồn nữa !!
Vui lên cậu ! Đừng buồn ! Hãy cười lên nào ! Ở đời cũng có xấu có tốt mà, cứ buồn như thế thì cái đt đó có về được với cậu đâu mà ! Mất đồ cũng xót ghê, đắng lòng lắm đó chứ ! Mà cậu mua loại cảm ứng rẻ rẻ thôi, tầm dăm trăm bạc ! Nếu buồn thì hãy nhắn tin với mình trên OLM : Dương Hama - Trang của Dương Hama - Học toán với OnlineMath
Mình thì cũng chỉ là đứa bình thường, mình thích dùng đt lắm chứ nhưng sợ mất, với lại thì mình dành tiền mau toàn phụ kiện Anime ! Otaku mà lại !
Cuộc sống không đẹp như là mơ.
Vui lên bn ha
Đố vui nè:
Câu 1: Cái gì mình nhìn thì có rất nhiều nước nhưng thật ra không có một giọt nước nào.
Câu 2: Ở đâu không có xe đạp
Câu 3: Có 1 con sông cắm trên đó là một cái bảng " không được qua sông" và có 1 người đứng canh hỏi vì sao khi có nhiều người đi qua người canh không cản lại.
Mình mới lên nên làm để thêm bạn thôi, ai trả lời đúng mình tích nha.
câu 3 mình bt nè vì cái biển đó chỉ là tên của con sông đúng ko
Aikatsuichigo và Đỗ Hữu Phước 2 bn trả lời đúng rồi đấy
Ai đó làm ơn giúp mình làm bài tập hội thoại này với nha- PLEASE (>-<)
Viết một đoạn hội thoại 2 người về chủ đề Daily Routine ( thói quen thường ngày)
Hi everyone. Today I would to share with you my typical day.I usually get up at 5:35 in the morning. After washing my face and brushing my teeth, I do morning exercises for fifteen minutes. Then I have breakfast with Mum and Dad at 6:15 and leave home for school at 6:30. My classes start at 7:00 and end at 11:15. After that I go home, and have lunch with my family at 12:00. After lunch I usually have a short rest. In the afternoon, I study my lessons, read books, and do homework from 1:30 p.m. to 4:00 p.m. I often play badminton with my friends on the ground at 4:30. I come back home and have dinner at 6:00 p.m. After dinner, I often watch the news on TV for thirty minutes. Then I prepare for the new lessons and go to bed at 10:20 p.m.
That’s all about my typical day. Thank you so much for listening!
Chào mọi người. Hôm nay tôi muốn chia sẻ với bạn một ngày điển hình của tôi. Tôi thường thức dậy lúc 5:35 sáng. Sau khi rửa mặt và đánh răng, tôi tập các bài tập buổi sáng trong mười lăm phút. Sau đó, tôi ăn sáng với mẹ và bố lúc 6:15 và rời nhà đi học lúc 6:30. Các lớp học của tôi bắt đầu lúc 7:00 và kết thúc lúc 11:15. Sau đó tôi về nhà và ăn trưa cùng gia đình vào lúc 12:00. Sau bữa trưa, tôi thường nghỉ ngơi ngắn. Vào buổi chiều, tôi học các bài học, đọc sách và làm bài tập về nhà từ 1:30 chiều. đến 4:00 chiều Tôi thường chơi cầu lông với bạn bè trên mặt đất lúc 4:30. Tôi về nhà và ăn tối lúc 6:00 chiều Sau bữa tối, tôi thường xem tin tức trên TV trong ba mươi phút. Sau đó, tôi chuẩn bị cho những bài học mới và đi ngủ lúc 10:20 chiều.
Đó là tất cả về ngày điển hình của tôi. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã lắng nghe!
Phần này là phần dịch nha
A:hello dude, nice to see u again
B: hi man, nice to meet u too
A:where are u going ?
B:I'm going to the stadium.And u ?
A:I'm doing my daily routine:going to the market to buy some apple
B:ohh, see ya
A:ok,bye
Mấy bạn ơi, mình có cái này muốn tâm sự nè:
Mình thấy có nhiều người có tính cách như thế này: Làm bạn với mình, rồi sau đó thấy có nhiều người chơi rồi bỏ mình 1 mình. Rồi ko còn ai chơi với người ấy, rồi lại nói chuyện với mình như cũ.
Hỏi tại sao lại như vậy?
Đó lak loại bn có tính "có mới nới cũ"
haizzz , bạn bè có cả tỉ nhưng tri kỉ đk mấy người???
Loại bạn như chúng nó thik BỎ đi cx đk bạn ak!
#G2k6#
mn ơi mik hỏi tí mik có 1 đứa bn thân ( con trai nhé) nó gửi cho mình dòng chữ như thế này :
-<
m>
c
m
3
đó nha nó bảo mik quay điện thoại lại mà mik đang dùng máy tính nên ko quay đc á mik nhờ mn nha đc ko bn mik nó bảo ko giải đc thì đừng làm bạn thân t nhờ mn á pls đừng báo cáo mà làm ơn pls
là từ yêu em trò này trên tóp tóp đầy mà
hum ngyêm túc nhỉ mà đăng
sorry mấy bn nha mik ko chs game ko lướt tok ít xem mạng xã hội lắm nên hog bt
Câu 1 : các bạn ơi , các bạn vẽ bông hồng , trái tim ,..... vẽ = điện thoại hay là máy tính z , nếu vẽ = máy tính thì ai chỉ giùm mk cách vẽ đi
Câu 2 ; Làm sao mà có thể tăng điểm hỏi đáp z ?
Lưu ý ; đừng ai viết là đặt những câu hỏi k liên wan tới toàn nha , đây là lần đầu đó , làm ơn !!
AI NHANH NHẤT MK TK CHO 3 CÁI NHA !!!!!!!!!!!!!1
muốn tăng hỏi đáp thì trả lời còn ko muốn giảm thì đừng đăng nữa
Ai làm giúp mình bài này mình xin bái người đó làm sư phụ luôn
Nhập vai người chứng kiến kể lại cuộc đối thoại giữa Lão Hạc và ông Gíao về việc bán chó
Ai làm được mình like cho,càng hay càng like nhiều,ngày mai mình phải làm kiểm tra rồi nên đang cần gấp
Mình cảm ơn trước những người bạn tốt,mình biết sẽ làm mất nhiều thời gian của các bạn nhưng mà mình không được đi học thêm nên chỉ biết nhờ các bạn thôi
Phía cuối làng tôi là nhà lão Hạc_một căn nhà lá xơ xác và tồi tàn. Lão sống cô đơn một mình bên con chó, cuộc sống đầy vất vả khó khăn. Sở dĩ tôi biết lão rõ như vậy là vì nơi tôi ở, ngay sát cạnh nhà lão, chỉ cách nhau có một bức tường gạch. Lão Hạc sống một mình, già rồi mà chẳng có ai chăm.Tôi thương và muốn giúp lão nhiều nhưng hoàn cảnh nhà tôi cũng chẳng hơn gì lão nên đành ngậm ngùi nhìn vậy, mặc cho tháng ngày trôi đi. Thế rồi vào một ngày, sáng đó tôi dậy sớm lắm. Mặt trời chưa lên, cả đất trời tối sầm với một màn sương đêm đọng lại. Tôi thong thả bước đi chợ. Nói đi chợ là nói đó thôi chứ tôi muốn đi bộ để tận hưởng cái gió mát đầu ngày.Tôi bước đi trên con đường làng quanh co dẫn đến cuối xóm. Tiếng chó sủa, gà gáy vang lên làm phá đi cái không khí tĩnh lặng lúc nào. Rồi trong tôi bỗng sực nhớ tới một việc. Chả là thế này. Cô Thị vợ Ông giáo có nói với tôi là mắc chứng bệnh đau lưng kinh liên, cô nhờ tôi kiếm giúp chỗ nào chữa tốt thì mách cho cô ấy. Tôi đã tìm ra và định đến trưa sang nhà. Mặt trời mỗi lúc càng lên cao, tôi đến nhà Ông giáo. Đi dưới những lũy tre xanh, tôi cảm thấy dễ chịu và khoan khoái lạ thường. Tôi rảo bước thật nhanh tới nhà. Phía sau cánh cổng nhà Ông giáo là khoảng sân rộng. Thị đang đứng trong bếp, tôi chạy ào vào và mách luôn. Nhưng thật vô tình làm sao tôi nghe được cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa của lão Hạc và Ông giáo. Tôi nghe mà trong lòng thấy rằng cuộc đời này thật là trớ trêu!!! Tôi đứng dưới sân, dưới ánh nắng gắt của buổi ban trưa, đang mách cho Thị thì thấy lão Hạc tất tưởi, hớt hải chạy vào. Nhìn lão chạy mà tôi thấy buồn cười. Cái dáng đã già vừa thấp lại gù gù của lão nhìn thật khó coi. Những nỗi khắc khổ hiện lên trên khuôn mặt lão khiến ai nhìn vào cũng thấy thương. Nhưng lạ một điều, tại sao lão lại căng thẳng và lo lắng đến vậy. Tôi băn khoăn trong lòng tự hỏi. Lão chạy thằng một mạch vào nhà, vừa thấy Ông giáo, lão bắt đầu ngay câu nói: -Cậu Vàng đi đời rồi, Ông giáo ạ! Không khí trong nhà trùng xuống, nặng nề một cách lạ. Ông giáo thốt lên tiếng rồi ấp úng đáp: -Lão... lão bán ***** rồi sao? Lão Hạc không nói gì, khuôn mặt hốc hác ấy cúi gằm xuống. Lão trả lời bằng giọng run run: -Bán rồi, họ vừa bắt xong. Ông giáo đứng yên như chết lặng, buồn, thương thay cho lão Hạc. Đứng ở ngoài nhìn vào, nghe nhưng tiếng nói chua xót của hai người ấy mà tôi thấy trạch lòng. Chắc lão Hạc phải suy nghĩ nhiều lắm, day dứt lắm khi quyết định bán con chó. Lão và ***** thân nhau lắm. Lúc đầu thấy lão nuôi chó tôi nghĩ chắc lão nuôi để bán lấy tiền hay làm thịt đó thôi. Nhưng giờ thì... Lão Hạc buồn, đau đớn, xót xa, ân hận đến cùng cực. Những nếp nhăn xô lại với nhau, hằn rõ mồn một. Đôi mắt ầng ậc nước của lão ánh lên nỗi buồn đau khôn xiết. Lão bật khóc huhu rồi như trẻ con mếu. Ông giáo nhìn lão Hạc một cách cảm thông, chắc ông ấy hiểu được tình cảm đó. Tôi nhìn vào trong nhà mà xót xa. Lão khóc to hơn, nước mắt giàn giụa chảy ra một cách đau khổ: -Khốn nạn... ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Ông giáo ngồi nghe mà đau xót. Lão Hạc kể chuyện ***** bị bắt. Trong những lời nói run run ấy, tôi cảm nhận được sự hối hận, xót xa trong lòng lão đến mức độ nào. Rồi bầu không khí ấy bị phá tan bởi giọng nói của Ông giáo:"Mẹ nó à, vào nhà lấy cho tôi cái chõng tre và mang một ấm nước chè pha sẵn cho tôi". Tiếng gọi với phát ra trong nhà. Nghe thấy vậy, Thị liền làm ngay. Hai ông bạn vẫn tiếp tục nói chuyện một cách chân tình. Ông giáo nói bằng giọng lo lắng: -Lão Hạc à! Ông không sao đấy chứ? Thôi thì bán nó đi cũng tốt, coi như là ta đã hóa kiếp cho nó, giúp nó đến với một cuộc sống tốt hơn. Lão thấy có đúng không? Lão nhìn Ông giáo với ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn nhưng vẫn cố gượng cười: -Ông giáo nói phải, thôi thì ta hóa kiếp cho nó vậy. Tôi nghe mà thương lão Hạc quá. Bán ***** rồi, một mình còm cõi ở nhà lão biết làm bạn với ai. Dẫu biết cuộc sống khó khăn và thiếu thốn nhưng có bạn ở bên thì sẽ vui hơn nhiều. Nhìn lão Hạc, tôi càng thấy tội nghiệp cuộc sống già cô đơn. Hai khuôn mặt nặng trĩu nỗi buồn. cuộc nói chuyện im lặng một lúc lâu. Họ nhìn nhau như thể thương cảm bằng những con mắt biết nói. Ngoài trời, nắng vẫn chói chang. Từng ngọn gió vi vu xô nhẹ nhưng rặng tre tạo nên tiếng xào xạc lạ kì. Trong bầu không khí im lặng của làng quê nghèo, tiếng lá vẫn reo. Cả hai người ngồi thừ ra, ngẫm nghĩ cuộc đời. -Lão Hạc ạ! Tôi cũng như ông, đều có những vật mà tôi quý giá vô cùng nhưng rồi cũng phải bán. Lão có biết tại sao không? Chính là do cuộc sống hàng ngày khiến tôi thấy một điều: không bán thì sẽ chết. Cuộc sống không ai có thể lường trước được tất cả, có những việc ta phải chấp nhận và đối mặt với nó. Bởi sở dĩ cuộc sống này là vậy. Ông giáo nói như phân tích vấn đề. Khuôn mặt nghiêm nghị một cách rất chín chắn. Lão Hạc ngồi gật gù công nhận câu nói ấy của bạn. Tôi đứng ngoài sân, miên man suy nghĩ về nỗi khổ cuộc đời. Lão đã bớt buồn. Nhìn lão Hạc tôi cũng thấy đỡ lo. Hai người vẫn tiếp tục nói nhưng tôi thì phải về. Ông mặt trời đã bắt đầu lặn. Tôi lững thững bước đi về nhà mà trong lòng miên man một nỗi buồn khó nói.
bài này có ai nhờ tui mà tui k biết làm ai đó chỉ dùng tui đi
a: M(x)+N(x)=7x^3-8x^2-13x-7
b: M(x)+Q(x)=12x^3-2x^2-5x-20
c: N(x)+Q(x)=13x^3-22x-9
d: N(x)-Q(x)=-5x^3-6x^2-8x+13
e: Q(x)-M(x)=6x^3+8x^2-9x-2
Mọi người giúp mình dò đáp án được không ? Mình làm xong mà không biết có đúng không ấy mà không có ai để nhờ cả, mình cảm ơn trước nha !!!!