Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
8 tháng 1 2019 lúc 17:54

Đã xưa lắm rồi ở một làng nọ có một bà cụ già nghèo không chồng không con, không người nương tựa lúc tuổi xế chiều. Nhìn thân hình gày còm, dáng đi chậm chạp, yếu ớt, khuôn mặt nhăn nheo, da nổi đồi mồi. Mái tóc của cụ thì thưa thớt, bặc trắng, trông cụ thật tội nghiệp. Cụ thường bận bộ đồ màu đen và hai vai đã bạc màu bởi thời gian mưa nắng ngoài đồng. Duy chỉ có đôi mắt của cụ vẫn còn sáng lắm, tinh tường lắm, nhìn ai cũng toát lên vẻ nhân từ phúc hậu. Mọi người trong làng ai cũng thương yêu quý mến cụ

Một hôm trời trong nắng đẹp bà cụ lại ra đồng bắt tép mò cua. Tình cờ bà nhặt được một con ốc rất lạ. Toàn thân nó phủ một màu xanh da trời trông rất xinh.

Bà không nỡ bán mà đem bỏ vào một cái chum nước để nuôi

Từ ngày đó trở đi, mỗi lần đi làm về, bà thường thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng. Lợn gà ăn uống no say, vườn tược như có bàn tay vun xới. Đặc biệt là một mâm cơm tươm tất dọn sẵn lên bà. Bà không biết người nào đã ngầm lén giúp đỡ. Bà quyết định tìm cho ra người đó.Rồi một buổi sáng như thường lệ, bà vẫn đi làm bình thường. Nhưng đến nửa đường bà quay lại tìm chỗ kín rình xem. Bỗng nhiên từ chỗ chum nước, một nàng tiên xinh đẹp hiện lên. Bà dán mắt vào nàng không chớp mắt. Chao ôi! Người đâu mà đẹp đến thế. Gương mặt này đẹp như một tố nữ trong tranh. Nước da trắng ngần, đôi môi hồng thắm, chúm chím cười duyên như đóa sen hồng sắp nở. Nàng bận một chiếc vay màu xanh da trời êm dịu, bước di chuyển nhẹ nhàng lướt trên mặt đất. Nàng bước vào nhà làm mọi việc quét dọn nhà cửa, cho lợn gà ăn….Nhân lúc nàng tiên đang cắm cúi làm việc bà rón rén đến bên chum nước cầm vỏ ốc lên đập vỡ ra từng mảnh. Nghe động, nàng giật mình quay lại định chui vào ẩn trong vỏ ốc nhưng đã quá muộn: vỏ ốc đã không còn nữa. Bà cụ vội chạy đến ồm chầm lấy nàng tiên, khẽ nói:

- Con gái! Hãy ở lại với mẹ!

Từ đó, gia đình ấm cúng hẳn lên. Hai mẹ con sống với nhau thật vui vẻ, hạnh phúc

Hoàng Lâm
1 tháng 9 2021 lúc 17:03

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một bà lão nghèo sống bằng nghề mò cua bắt ốc để đem bán. Bà sống một mình trong một căn nhà tranh cũ, thân hình bà gầy gò cùng với chiếc lưng còng, bộ quần áo màu nâu đất bà thường hay mặc đã sờn cũ và loáng thoáng vài vết chắp vá ở nhiều nơi.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất lạ mà bà chưa từng thấy bao giờ: vỏ ốc có màu biên biếc xanh, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những hạt trân châu quý. Cầm con ốc trên tay, bà lão thầm nghĩ: “Con ốc đẹp thế này mà bán đi thì thật tiếc, hay mình sẽ đem nó về nuôi để có người bầu bạn vậy.” Thế là bà bèn đem ốc về thả vào chum nuôi.

Kể lại câu chuyện Nàng tiên ốc, kết hợp tả ngoại hình các nhân vật

Từ ngày có ốc thì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ. Mỗi khi bà đi làm về đều thấy nhà cửa đã được lau dọn sạch sẽ, trên bàn thì đã bày ra một mâm cơm nóng hổi, đàn lợn đã được cho ăn no đủ, còn những khóm rau ngoài vườn thì đã được tưới nước, nhổ sạch cỏ. Bà lão mừng lắm, bà suy nghĩ: “Thật tốt quá! Không biết là ai đã giúp đỡ mình chăm nom nhà cửa chu đáo như vậy. Mình phải gặp người đó để cảm ơn mới được.” Thế là bà đã nghĩ ra một cách để xem ai đã giúp đỡ mình.

>> Xem thêm:  Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Hôm sau, bà lão vẫn đi ra đồng như mọi ngày, nhưng lần này bà chỉ đi nửa đường rồi quay về núp bên hiên nhà, đưa mắt len lén nhìn xem. Bỗng bà thấy có một cô gái xinh đẹp bước ra từ chum nước – nơi bà nuôi con ốc trước đó. Cô gái mặc một bộ quần áo xanh biếc, sáng lấp lánh như vỏ ốc, dáng người nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như những cơn sóng ngoài khơi xa. Nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới rau,… Bà lão liền đoán rằng cô gái ấy chắc là cô tiên ốc từ chiếc vỏ mà bà đã đem về, nói đoạn bà chầm chậm tiến lại chum nước để lấy vỏ ốc.

Nào ngờ, cô gái giật mình định biến vào trong vỏ thì bà lão đã nhanh tay đập bể vỏ ốc. Nhìn thấy vỏ ốc vỡ toang trên mặt đất, cô gái liền òa khóc: “Bà ơi, bà đập vỡ vỏ ốc như vậy thì làm sao con có nhà để ở nữa?” Bà lão ôn tồn nói với cô gái: “Không sao đâu, ta không có con cái, hay là con ở lại bầu bạn với ta, làm con gái ta được không? Bây giờ đây sẽ là nhà của con, cảm ơn con đã giúp đỡ ta trong thời gian qua.”, cô gái liền vui vẻ đồng ý. Và kể từ đó, hai người họ sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi về sau.

Khách vãng lai đã xóa
Tiểu Đồng Thức Tiên A
Xem chi tiết
ʚ_0045_ɞ
18 tháng 3 2018 lúc 21:10

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sòng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.

Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:

-  Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!

Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:

-  Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!

Bà lão móm mém cười:

-  Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?

Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.

Nguyễn Thị Ngọc Ánh
18 tháng 3 2018 lúc 21:11

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có một bà lão rất nghèo. Bà sống một mình, không có con cái nương tựa. Hằng ngày bà phải ra đồng để mò cua bắt ốc kiếm tiền sinh sống. Tuy đã già nhưng trông bà còn rất khoẻ.

Một hôm, bà lão đi ra đồng và bắt được một con ốc xinh xắn. Con ốc trông rất lạ, không giống với các con ốc khác, vỏ ốc có màu xanh biếc. Thấy con ốc đẹp, bà lão động lòng thương. Bà quyết định không bán mà đem thả vào chum nước. Từ hôm đó, ngày nào bà đi làm về cũng thấy nhiều chuyện khác lạ. Nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp. Trong bếp, cơm nước đã nấu sẵn. Lợn trong chuồng, con nào con nấy đều được ăn no nê. Ngoài vườn, cỏ được dọn sạch, cây cối được tưới nước tươi tốt. Bà lão ngạc nhiên lắm. Thế rồi bà quyết định sẽ rình xem sự việc thế nào. Hốm ấy, bà lão vẫn ra đồng như thường lệ. Nhưng đến giữa buổi thì bà quay về. Bà nấp sau cánh cửa để xem điều kì lạ từ đâu mà có. Bỗng nhiên, bà nhìn thấy từ trong chum nước một nàng tiên tuyệt đẹp bước ra. Khuôn mặt nàng tròn trĩnh, trắng và dịu dàng như ánh trăng rằm. Trong bộ váy màu xanh biếc, nàng đi lại thật nhẹ nhàng và uyển chuyển. Đôi bàn tay búp măng làm mọi việc nhanh thoăn thoắt: quét nhà, quét sân, nhổ cỏ... Như hiểu ra mọi chuyện, bà lão rón rén đến gần chum nước, đập vỡ vỏ ốc. Bà chạy đến ôm chầm lấy nàng tiên và nói: - Cảm ơn con! Con đến giúp già đấy ư! Con hãy ở lại đây với già nhé! Nàng tiên xúc động nói: - Thưa mẹ! Con phải cảm ơn công cứu mạng của mẹ mới đúng. Kể từ đó, bà cụ và nàng tiên sống hạnh phúc bên nhau dưới mái tranh nghèo. Họ yêu thương nhau như hai mẹ con ruột thịt. 

 

Nguyễn Đặng Linh Nhi
20 tháng 3 2018 lúc 8:03

Xưa có một bà già nghèo
Chuyên mò cua bắt ốc
Một hôm bà bắt được.
Một con ốc xinh xinh
Vỏ nó biêng biếc xanh
Không giống như ốc khác
Bà thương không muốn bán.
Bèn thả vào trong chum.
Rồi bà lại đi làm.
Đến khi về thấy lạ
Sân nhà sao sạch quá
Đàn lợn đã được ăn
Cơm nước nấu tinh tươm
Vườn rau tươi sạch cỏ.
Bà già thất chuyện lạ
Bèn có ý rình xem
Thì thấy một nàng tiên
Bước ra từ chum nước.
Bà già liền bí mật.
Đập vỡ vỏ ốc xanh
Rồi ôm lấy nàng tiên
Không cho chui vào nữa
Hai mẹ con từ đó
Rất là yêu thương nhau

Chuyện xưa kể lại rằng, ở ngôi làng nọ có bà lão sinh sống, tuổi bà cũng đã cao, lại rất nghèo khó. Bởi vì làm lụng vất vả bao năm nên nhìn hình dáng của bà rất ốm yếu, gầy gò, nét mặt của bà thì luôn nhăn nhúm, lúc nào cũng có vẻ đượm buồn.

Bà luôn sống cô đơn trong chiếc lều rách nát, nhỏ hẹp chỉ đủ để che nắng che mưa, nhưng cũng chẳng đủ để ngăn cản những đợt gió rét lạnh khi mùa đông về. Hơn nữa bà cũng chẳng có con hay là cháu để ở bên cạnh chăm nom, đỡ đần mỗi khi trái gió trở trời hay ốm đau, bệnh tật.

Hằng ngày thì bà lão đều phải ra đồng để mò cua và bắt ốc, sau đó lại đem chúng đi đổi thành tiền để mua gạo, mua rau sống cho qua ngày.Vào một ngày nọ, trong lúc bà mải mê bắt ốc thì vô tình bắt được con ốc đẹp đẽ vô cùng. Con ốc này có vỏ màu xanh ngọc bích, cũng chỉ to hơn một chút so với ngón cái của bà lão, nhưng lại tỏa ra được những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh sáng mặt trời.

Bà lão vô cùng vui mừng, liền nâng niu nó trên đôi tay nhăn nheo, gầy guộc và chất đầy những vết chai sạn của mình. Bởi vì thương cho con ốc đẹp nên bà chẳng đem nó đi bán, bà đem nó về nhà mình và nuôi nó trong chiếc chum nước để ngay sân nhà.

Và lại như thường lệ, ngày nào bà cũng chăm chỉ, cặm cụi để làm công việc quen thuộc của mình. Mỗi ngày bà vẫn mang giỏ ra đồng để bắt ốc, mò cua. Tuy nhiên thì mỗi khi về nhà bà lại ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì sân nhà đều được quét tước sạch sẽ tươm tất, còn vườn rau ở phía sau thì được nhặt cỏ sạch sẽ, trên bàn có sẵn cơm dẻo canh ngọt tinh tươm hết cả. Dù bà lão có cố sức nghĩ nhưng cũng chẳng thể nào đoán ra được người nào lại tốt bụng mà giúp mình những công việc này.

Ngày hôm sau thì bà cũng vẫn rời nhà ra đồng, tuy nhiên thì khi giữa buổi, bà lão quyết định quay về nhà để tìm hiểu thực hư mọi chuyện ra sao. Khi đến cổng nhà thì bà bỗng nhẹ bước chân, rón ra rón rén bước tới và núp ở sau cửa, bà muốn rình xem người nào đã giúp bà dọn nhà, nấu cơm mấy ngày hôm nay.

Và bà lão đã trông thấy được từ trong chum nước, có một cô gái rất xinh đẹp bước ra ngoài, cô có làn da trắng hồng, có đôi mắt đen to tròn như là mắt của bồ câu, đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút. Cô có một mái tóc dài đen ánh và óng ả. Trên người cô khoác chiếc áo dài màu xanh ngọc bích, và dáng đi của cô thì rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Cô làm việc nhà rất thành thạo và nhanh thoăn thoắt. Từ việc dọn dẹp cửa nhà, cho tới việc quét sân hay là nhổ cỏ vườn rau, cô làm đều rất nhanh nhẹn và sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc đó thì cô bắt tay vào đong gạo để nấu cơm.

Nhìn lén đến lúc này, bà lão cũng nhận ra được mọi chuyện. Bà liền nhẹ nhàng đi tới chỗ chum nước, nhanh tay lấy cái vỏ ốc để đập vỡ ra. Khi nghe có tiếng động thì cô gái xinh đẹp vội vội vàng vàng chạy về phía chum nước định chui lại vào trong chiếc vỏ ốc của mình, nhưng mà mọi việc đã muộn rồi, chiếc vỏ ốc của cô đã bị bà lão đập bể tan tành.

Bà lão bước tới ôm chầm lấy cô gái và bảo:

– Con gái à! Con hãy ở lại với mẹ đi!

Kể từ đó về sau thì bà lão cùng với cô gái xinh đẹp sống cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.

nguyen thi thu hong
Xem chi tiết

Bạn tự mình làm đi chứ !

Vì theo mình đây là văn sáng tạo nên bạn phải tự nghĩ chứ !

Ít ra thì lên mạng tham khảo ok ? !

Hoàng Lâm
1 tháng 9 2021 lúc 17:03

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một bà lão nghèo sống bằng nghề mò cua bắt ốc để đem bán. Bà sống một mình trong một căn nhà tranh cũ, thân hình bà gầy gò cùng với chiếc lưng còng, bộ quần áo màu nâu đất bà thường hay mặc đã sờn cũ và loáng thoáng vài vết chắp vá ở nhiều nơi.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất lạ mà bà chưa từng thấy bao giờ: vỏ ốc có màu biên biếc xanh, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những hạt trân châu quý. Cầm con ốc trên tay, bà lão thầm nghĩ: “Con ốc đẹp thế này mà bán đi thì thật tiếc, hay mình sẽ đem nó về nuôi để có người bầu bạn vậy.” Thế là bà bèn đem ốc về thả vào chum nuôi.

Kể lại câu chuyện Nàng tiên ốc, kết hợp tả ngoại hình các nhân vật

Từ ngày có ốc thì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ. Mỗi khi bà đi làm về đều thấy nhà cửa đã được lau dọn sạch sẽ, trên bàn thì đã bày ra một mâm cơm nóng hổi, đàn lợn đã được cho ăn no đủ, còn những khóm rau ngoài vườn thì đã được tưới nước, nhổ sạch cỏ. Bà lão mừng lắm, bà suy nghĩ: “Thật tốt quá! Không biết là ai đã giúp đỡ mình chăm nom nhà cửa chu đáo như vậy. Mình phải gặp người đó để cảm ơn mới được.” Thế là bà đã nghĩ ra một cách để xem ai đã giúp đỡ mình.

>> Xem thêm:  Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Hôm sau, bà lão vẫn đi ra đồng như mọi ngày, nhưng lần này bà chỉ đi nửa đường rồi quay về núp bên hiên nhà, đưa mắt len lén nhìn xem. Bỗng bà thấy có một cô gái xinh đẹp bước ra từ chum nước – nơi bà nuôi con ốc trước đó. Cô gái mặc một bộ quần áo xanh biếc, sáng lấp lánh như vỏ ốc, dáng người nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như những cơn sóng ngoài khơi xa. Nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới rau,… Bà lão liền đoán rằng cô gái ấy chắc là cô tiên ốc từ chiếc vỏ mà bà đã đem về, nói đoạn bà chầm chậm tiến lại chum nước để lấy vỏ ốc.

Nào ngờ, cô gái giật mình định biến vào trong vỏ thì bà lão đã nhanh tay đập bể vỏ ốc. Nhìn thấy vỏ ốc vỡ toang trên mặt đất, cô gái liền òa khóc: “Bà ơi, bà đập vỡ vỏ ốc như vậy thì làm sao con có nhà để ở nữa?” Bà lão ôn tồn nói với cô gái: “Không sao đâu, ta không có con cái, hay là con ở lại bầu bạn với ta, làm con gái ta được không? Bây giờ đây sẽ là nhà của con, cảm ơn con đã giúp đỡ ta trong thời gian qua.”, cô gái liền vui vẻ đồng ý. Và kể từ đó, hai người họ sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi về sau.

Khách vãng lai đã xóa
NGUYỄN MINH THƯ
Xem chi tiết

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sòng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.
Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.
Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:
- Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!
Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:
- Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!
Bà lão móm mém cười:
- Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?
Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.
 hok tốt

@Thuu

Khách vãng lai đã xóa
Tung Duong
1 tháng 9 2021 lúc 16:55

Bạn tham khảo:

Ngày xưa có một bà lão hiền lành, nghèo khổ, sống một mình không có con cháu để nương tựa. Bà đã già da nhăn nheo, người gây còm lưng đã còng, quần áo vá chằng vá đụp. Ngày ngày bà lặn lội ở ngoài đồng, mò cua bắt ốc để sinh nhai.
Một hôm, khi mò tay dưới bùn, bà bắt được một con ốc xinh xinh. Con ốc có vỏ màu xanh ánh bạc, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhiều người thấy con ốc đẹp muốn mua nhưng bà lão tự nhiên thấy thương ốc nên không bán. Bà đem con ốc thả vào chum nước ở hiên nhà.

Hôm sau, bà lại tiếp tục ra đồng để mò cua bắt ốc. Chiều tối, bà về nhà thì cảnh nhà thật lạ: sân nhà sạch bóng, cỏ đã được bàn tay ai nhổ sạch cả rồi, lợn trong chuồng đã ăn no, ngủ kĩ. Trong nhà, cơm nước được dọn sẵn tinh tươm. Thấy chuyện lạ, bà tìm xem ai đã giúp mình. Mờ sáng, bà cắp rổ ra đồng, nhưng đi được nửa đường bà lẻn về núp ở bụi cây sát nhà, im lặng rình xem. Sân nhà yên ắng chẳng động tĩnh gì nhưng đột nhiên có một người con gái bước ra từ chum nước, nàng có khuôn mặt trái xoan, làm da trắng hồng, môi mọng tươi như son. Mái tóc nàng đen nhánh quấn quanh đầu. Nàng mặc một cái áo xanh óng ánh như màu vỏ ốc. Nàng tiên áo xanh ấy đi lại, dọn dẹp nấu cơm, cho lợn ăn nhẹ nhàng và nhanh thoăn thoắt. Bà lão ngây người ra nhìn nàng. Ánh mặt trời chiếu lên áo nàng lấp lánh màu vỏ ốc làm bà sực tỉnh.

Bà rón rén đến cái chum nước đập vỡ vỏ ốc xanh, không cho nàng tiên chui vào nữa. Bà lão cầm tay nàng tiên, tha thiết nói:
– Bà già chẳng có ai nương tựa. Con hãy làm con gái ta nhé!
Từ đó, hai mẹ con sống bên nhau yêu thương đùm bọc, không rời nhau nửa bước.

Khách vãng lai đã xóa
Hermione Granger
1 tháng 9 2021 lúc 16:56

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sòng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.

Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:

- Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!

Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:

- Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!

Bà lão móm mém cười:

- Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?

Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.

Khách vãng lai đã xóa
Neko Meo
Xem chi tiết
Tú
29 tháng 10 2017 lúc 17:04

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sồng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.

Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:

-  Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!

Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:

-  Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!

Bà lão móm mém cười:

-  Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?

Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.


 

le bao son
29 tháng 10 2017 lúc 16:44

tự làm

Hoàng Lâm
1 tháng 9 2021 lúc 17:04

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một bà lão nghèo sống bằng nghề mò cua bắt ốc để đem bán. Bà sống một mình trong một căn nhà tranh cũ, thân hình bà gầy gò cùng với chiếc lưng còng, bộ quần áo màu nâu đất bà thường hay mặc đã sờn cũ và loáng thoáng vài vết chắp vá ở nhiều nơi.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất lạ mà bà chưa từng thấy bao giờ: vỏ ốc có màu biên biếc xanh, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những hạt trân châu quý. Cầm con ốc trên tay, bà lão thầm nghĩ: “Con ốc đẹp thế này mà bán đi thì thật tiếc, hay mình sẽ đem nó về nuôi để có người bầu bạn vậy.” Thế là bà bèn đem ốc về thả vào chum nuôi.

Kể lại câu chuyện Nàng tiên ốc, kết hợp tả ngoại hình các nhân vật

Từ ngày có ốc thì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ. Mỗi khi bà đi làm về đều thấy nhà cửa đã được lau dọn sạch sẽ, trên bàn thì đã bày ra một mâm cơm nóng hổi, đàn lợn đã được cho ăn no đủ, còn những khóm rau ngoài vườn thì đã được tưới nước, nhổ sạch cỏ. Bà lão mừng lắm, bà suy nghĩ: “Thật tốt quá! Không biết là ai đã giúp đỡ mình chăm nom nhà cửa chu đáo như vậy. Mình phải gặp người đó để cảm ơn mới được.” Thế là bà đã nghĩ ra một cách để xem ai đã giúp đỡ mình.

>> Xem thêm:  Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Hôm sau, bà lão vẫn đi ra đồng như mọi ngày, nhưng lần này bà chỉ đi nửa đường rồi quay về núp bên hiên nhà, đưa mắt len lén nhìn xem. Bỗng bà thấy có một cô gái xinh đẹp bước ra từ chum nước – nơi bà nuôi con ốc trước đó. Cô gái mặc một bộ quần áo xanh biếc, sáng lấp lánh như vỏ ốc, dáng người nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như những cơn sóng ngoài khơi xa. Nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới rau,… Bà lão liền đoán rằng cô gái ấy chắc là cô tiên ốc từ chiếc vỏ mà bà đã đem về, nói đoạn bà chầm chậm tiến lại chum nước để lấy vỏ ốc.

Nào ngờ, cô gái giật mình định biến vào trong vỏ thì bà lão đã nhanh tay đập bể vỏ ốc. Nhìn thấy vỏ ốc vỡ toang trên mặt đất, cô gái liền òa khóc: “Bà ơi, bà đập vỡ vỏ ốc như vậy thì làm sao con có nhà để ở nữa?” Bà lão ôn tồn nói với cô gái: “Không sao đâu, ta không có con cái, hay là con ở lại bầu bạn với ta, làm con gái ta được không? Bây giờ đây sẽ là nhà của con, cảm ơn con đã giúp đỡ ta trong thời gian qua.”, cô gái liền vui vẻ đồng ý. Và kể từ đó, hai người họ sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi về sau.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hiền Anh
Xem chi tiết
Kudo Shinichi
16 tháng 10 2017 lúc 19:04

Đoạn 3 ở khúc nào thì bạn lựa nhé . Vì mình cũng quên rồi:

Bà luôn sống cô đơn trong chiếc lều rách nát, nhỏ hẹp chỉ đủ để che nắng che mưa, nhưng cũng chẳng đủ để ngăn cản những đợt gió rét lạnh khi mùa đông về. Hơn nữa bà cũng chẳng có con hay là cháu để ở bên cạnh chăm nom, đỡ đần mỗi khi trái gió trở trời hay ốm đau, bệnh tật.

Hằng ngày thì bà lão đều phải ra đồng để mò cua và bắt ốc, sau đó lại đem chúng đi đổi thành tiền để mua gạo, mua rau sống cho qua ngày.Vào một ngày nọ, trong lúc bà mải mê bắt ốc thì vô tình bắt được con ốc đẹp đẽ vô cùng. Con ốc này có vỏ màu xanh ngọc bích, cũng chỉ to hơn một chút so với ngón cái của bà lão, nhưng lại tỏa ra được những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh sáng mặt trời.

 truyen co h cho be: nang tien oc - 1

( Ảnh minh họa )

Bà lão vô cùng vui mừng, liền nâng niu nó trên đôi tay nhăn nheo, gầy guộc và chất đầy những vết chai sạn của mình. Bởi vì thương cho con ốc đẹp nên bà chẳng đem nó đi bán, bà đem nó về nhà mình và nuôi nó trong chiếc chum nước để ngay sân nhà.

Và lại như thường lệ, ngày nào bà cũng chăm chỉ, cặm cụi để làm công việc quen thuộc của mình. Mỗi ngày bà vẫn mang giỏ ra đồng để bắt ốc, mò cua. Tuy nhiên thì mỗi khi về nhà bà lại ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì sân nhà đều được quét tước sạch sẽ tươm tất, còn vườn rau ở phía sau thì được nhặt cỏ sạch sẽ, trên bàn có sẵn cơm dẻo canh ngọt tinh tươm hết cả. Dù bà lão có cố sức nghĩ nhưng cũng chẳng thể nào đoán ra được người nào lại tốt bụng mà giúp mình những công việc này.

Ngày hôm sau thì bà cũng vẫn rời nhà ra đồng, tuy nhiên thì khi giữa buổi, bà lão quyết định quay về nhà để tìm hiểu thực hư mọi chuyện ra sao. Khi đến cổng nhà thì bà bỗng nhẹ bước chân, rón ra rón rén bước tới và núp ở sau cửa, bà muốn rình xem người nào đã giúp bà dọn nhà, nấu cơm mấy ngày hôm nay.

Và bà lão đã trông thấy được từ trong chum nước, có một cô gái rất xinh đẹp bước ra ngoài, cô có làn da trắng hồng, có đôi mắt đen to tròn như là mắt của bồ câu, đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút. Cô có một mái tóc dài đen ánh và óng ả. Trên người cô khoác chiếc áo dài màu xanh ngọc bích, và dáng đi của cô thì rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Cô làm việc nhà rất thành thạo và nhanh thoăn thoắt. Từ việc dọn dẹp cửa nhà, cho tới việc quét sân hay là nhổ cỏ vườn rau, cô làm đều rất nhanh nhẹn và sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc đó thì cô bắt tay vào đong gạo để nấu cơm.

Nhìn lén đến lúc này, bà lão cũng nhận ra được mọi chuyện. Bà liền nhẹ nhàng đi tới chỗ chum nước, nhanh tay lấy cái vỏ ốc để đập vỡ ra. Khi nghe có tiếng động thì cô gái xinh đẹp vội vội vàng vàng chạy về phía chum nước định chui lại vào trong chiếc vỏ ốc của mình, nhưng mà mọi việc đã muộn rồi, chiếc vỏ ốc của cô đã bị bà lão đập bể tan tành.

Bà lão bước tới ôm chầm lấy cô gái và bảo:

– Con gái à! Con hãy ở lại với mẹ đi!

Kể từ đó về sau thì bà lão cùng với cô gái xinh đẹp sống cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.

minhduc
16 tháng 10 2017 lúc 19:10

Ngày xưa có một bà cụ già cô đơn nghèo khổ, sống trong một túp lều. Lưng bà còng, mái tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành, phúc hậu. Bà làm nghề mò cua bắt ốc để kiếm sống.

Một hôm, bà bắt được một con ốc rất lạ, rất đẹp. vỏ ốc xanh biếc như ngọc trai. Rửa sạch bùn, bà nhẹ nhàng đặt con ốc vào lòng bàn tay, bà càng thấy con ốc xinh xắn kì lạ. Bà lão thốt lên: "Chưa bao giờ nhìn thấy một con ốc đẹp như thế!".

Bà nhẹ nhàng bỏ vào giỏ, mang về nhà.

Bà thương, bà quý con ốc ấy lắm. Bà không đem ra chợ bán. Bà thả nó vào chum nước. Ngày nào cũng vậy, từ bãi sông, cánh đồng trở về nhà, bà lại ngó vào chum nước. Lòng bà khấp khởi mừng vui khi nhìn thấy con ốc bé nhỏ, xanh biếc, óng ánh vẫn nằm tận đáy chum nước.

Bà lão ngạc nhiên lắm. Mỗi lần đi làm về, thấy nhà mình có nhiều đổi thay kì lạ Nhà cửa, sân, ngõ đều được quét dọn sạch sẽ. Đàn lợn, đàn gà được ăn no, lớn lên như thổi. Vườn rau được vun xới, chăm bón tốt tươi. Cơm nước ngày ba bữa được nấu tinh tươm, nóng sốt, ngon lành...

Thấy chuyện lạ, bà lão cố ý rình xem. Bà suýt kêu lên khi nhìn thấy một người con gái mặc áo xanh lam từ chum nước bước ra, thoăn thoắt đi lại, làm hết cône việc này đến công việc khác. Nhưng hễ nghe có tiếng động, hoặc có tiếng người, cô gái xinh đẹp lại biến mất.

Bà lão đinh ninh cô gái ấy chính là con ốc được nuồi trong chum nước nhà mình. Bà lão lại rình. Một hôm, cô gái vừa bước ra khỏi chum nước đi vào trong nhà, bà lão lén bắt con ốc lên. Bà khẽ đập, vỏ ốc vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Trước mắt bà là một nàng tiên. Cặp mắt xanh trong. Lông mày dài như lá liễu. Mặt tươi như hoa. Mái tóc dài, đen mượt. Đôi tay thon dài, trắng ngà, bàn tay xinh xắn khéo léo. Bộ áo quần nàng tiên mặc thật lộng lẫy. Bà ôm nàng tiên vào lòng. Nước mát bà ứa ra. Bà khẽ nói: "Con ơi! Con ở đây với mẹ nhé! Con ở dây với mẹ cho vui cửa vui nhà...". Nàng Tiên ốc ôm lấy bà lão, cất tiếng thì thầm: "Mẹ ơi! Con là con gái cưng của mẹ dây mà..."

Túp lều từ đó sáng bừng lên, biến thành một ngôi nhà xinh đẹp. Có một mùi hương thoang thoảng như ướp lấy ngôi nhà. Bà lão như trẻ lại. Hai mẹ con càng yêu thương nhau...



 

Hoàng Lâm
1 tháng 9 2021 lúc 17:03

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một bà lão nghèo sống bằng nghề mò cua bắt ốc để đem bán. Bà sống một mình trong một căn nhà tranh cũ, thân hình bà gầy gò cùng với chiếc lưng còng, bộ quần áo màu nâu đất bà thường hay mặc đã sờn cũ và loáng thoáng vài vết chắp vá ở nhiều nơi.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất lạ mà bà chưa từng thấy bao giờ: vỏ ốc có màu biên biếc xanh, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những hạt trân châu quý. Cầm con ốc trên tay, bà lão thầm nghĩ: “Con ốc đẹp thế này mà bán đi thì thật tiếc, hay mình sẽ đem nó về nuôi để có người bầu bạn vậy.” Thế là bà bèn đem ốc về thả vào chum nuôi.

Kể lại câu chuyện Nàng tiên ốc, kết hợp tả ngoại hình các nhân vật

Từ ngày có ốc thì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ. Mỗi khi bà đi làm về đều thấy nhà cửa đã được lau dọn sạch sẽ, trên bàn thì đã bày ra một mâm cơm nóng hổi, đàn lợn đã được cho ăn no đủ, còn những khóm rau ngoài vườn thì đã được tưới nước, nhổ sạch cỏ. Bà lão mừng lắm, bà suy nghĩ: “Thật tốt quá! Không biết là ai đã giúp đỡ mình chăm nom nhà cửa chu đáo như vậy. Mình phải gặp người đó để cảm ơn mới được.” Thế là bà đã nghĩ ra một cách để xem ai đã giúp đỡ mình.

>> Xem thêm:  Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Hôm sau, bà lão vẫn đi ra đồng như mọi ngày, nhưng lần này bà chỉ đi nửa đường rồi quay về núp bên hiên nhà, đưa mắt len lén nhìn xem. Bỗng bà thấy có một cô gái xinh đẹp bước ra từ chum nước – nơi bà nuôi con ốc trước đó. Cô gái mặc một bộ quần áo xanh biếc, sáng lấp lánh như vỏ ốc, dáng người nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như những cơn sóng ngoài khơi xa. Nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, tưới rau,… Bà lão liền đoán rằng cô gái ấy chắc là cô tiên ốc từ chiếc vỏ mà bà đã đem về, nói đoạn bà chầm chậm tiến lại chum nước để lấy vỏ ốc.

Nào ngờ, cô gái giật mình định biến vào trong vỏ thì bà lão đã nhanh tay đập bể vỏ ốc. Nhìn thấy vỏ ốc vỡ toang trên mặt đất, cô gái liền òa khóc: “Bà ơi, bà đập vỡ vỏ ốc như vậy thì làm sao con có nhà để ở nữa?” Bà lão ôn tồn nói với cô gái: “Không sao đâu, ta không có con cái, hay là con ở lại bầu bạn với ta, làm con gái ta được không? Bây giờ đây sẽ là nhà của con, cảm ơn con đã giúp đỡ ta trong thời gian qua.”, cô gái liền vui vẻ đồng ý. Và kể từ đó, hai người họ sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi về sau.

Khách vãng lai đã xóa
nguyễn thị quỳnh anh
Xem chi tiết
Nguyễn Trần Khánh Huyền
Xem chi tiết
Rhider
21 tháng 1 2022 lúc 16:13

Tham khảo

Ở một ngôi làng nọ, có một bà lão hiền lành sống một mình. Hằng ngày, bà ra đồng mò cua bắt ốc, sống qua ngày. Thế nhưng hôm nay, bà lại không làm như vậy, mà lén trở về nhà, đứng ở bên ngoài xem. Thì ra, mấy hôm nay ngôi nhà của bà luôn có những điều kì lạ. Ngôi nhà tự sạch sẽ, cơm nước tự nấu chín, sân vườn tự sạch cỏ. Vì vậy, bà có hành động như vậy. Một lát sau, bà nhìn thấy từ chum nước trong góc nhà bước ra một cô gái váy xanh vô cùng xinh đẹp. Nhìn thấy sắc xanh óng ánh của chiếc váy, bà lão nhận ra ngay đây chính là nàng tiên ốc mà mình nuôi trong chum nước mấy hôm nay. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng. Bà lão tần ngần đứng nhìn cô gái. Nàng xinh đẹp quá, đang độ tuổi mười sáu, mười tám. Đôi mắt đen to tròn ánh lên sự ngây thơ. Mái tóc đen dày, óng mượt được vấn lên gọn gàng. Tay áo được vén lên cao, để lộ cánh tay búp sen trắng hồng. Đôi tay nàng thoăn thoắt quét nhà, nấu cơm, khiến bà lão vô cùng cảm động. Thế là bà liền vào nhà, xin nhận nàng làm con. Trước tấm chân tình của bà lão, nàng tiên đồng ý. Từ đó, hai mẹ con sống hạnh phúc bên nhau.

Thảo ngọc Trịnh
21 tháng 1 2022 lúc 16:15

Tham khảo:

    Từ rất lâu rồi, ở ngôi làng nọ có một bà lão hiền lành, phúc hậu nhưng không có con cháu, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Ngày ngày, bà ra ruộng mò cua bắt ốc kiếm sống qua ngày.

 

Một hôm, lúc đang mò ốc, bà mò được một con ốc xanh rất to và đẹp. Nhìn ngắm một hồi bà quyết định đem ốc về nuôi. Sau khi bà lão bắt đầu nuôi chú ốc xanh, ngày nào bà cũng dành thời gian nói chuyện, tâm sự với ốc, xem ốc như người thân trong nhà. Nhưng cũng từ lúc đó, ngôi nhà của bà xuất hiện nhiều điều kì lạ. Mỗi khi bà đi làm về thì sân vườn đều đã sạch tinh tươm, đàn lợn đã được ăn no, tắm mát, và trong nhà luôn có sẵn một mâm cơm ngon lành đang chờ đợi. Lúc đầu bà nghĩ là có trộm vào nhà. Nhưng suy nghĩ lại thì bà thấy không phải, mà là một người hảo tâm nào đó. Thế nhưng vì sao người tốt bụng ấy lại phải trốn như vậy. Với những trăn trở ấy, bà quyết định ngày mai sẽ rình xem mọi việc là như thế nào. Nghĩ là làm, hôm sau, bà ra khỏi nhà từ sáng sớm, sau đó, bà quay lại nhà và núp sau cây cau trước nhà để quan sát. Thì bà nhìn thấy một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, mặc bộ váy màu xanh lấp lánh bước ra từ chum nước nuôi ốc. Vậy là bà hiểu ra rồi. Cô ốc đang trả ơn bà đây mà. Nhìn bóng dáng cô tất bật dọn dẹp nhà cửa. Bà sinh lòng yêu thương trìu mến. Thế là bà chạy vào đập vỡ vỏ ốc, rồi nói với nàng ốc rằng: hãy ở lại làm con gái của bà, làm người thân của bà. Cảm động trước tình cảm của bà lão, nàng tiên ốc đồng ý. Từ hôm đó, hai mẹ con sống hạnh phúc bên nhau.

 

 

Nguyễn Trần Khánh Huyền
21 tháng 1 2022 lúc 16:16

alooooooooooo ai giups mình đi

Hoàng Trương Duy Hân
Xem chi tiết