Những câu hỏi liên quan
Xem chi tiết
vu thi hoai bang
Xem chi tiết
Tung Duong
10 tháng 3 2021 lúc 19:15

muốn ngắn ak

Khách vãng lai đã xóa
Linh
10 tháng 3 2021 lúc 19:15

Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.

Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…

Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:

"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

Khách vãng lai đã xóa
Tung Duong
10 tháng 3 2021 lúc 19:17

Sau một thời gian đi phiêu lưu cùng các bạn của mình, tôi đã biết thêm rất nhiều điều về thế giới bên ngoài. Hôm nay là ngày giỗ của người bạn xấu số Dế Choắt nên tôi đã quay trở về quê thăm mộ người bạn hiền.

Một buổi sáng đẹp trời với tiết trời trong xanh , mát mẻ tôi đã bắt đầu lên đường để trở về quê hương của mình. Khi đi tôi cảm thấy con đường vẫn còn như ngày nào .Con đường đất mịn màng cùng với những bãi cỏ xanh um tùm vẫn còn đây . Cảnh vật thật quen thuộc biết bao.

Sau một thời gian dài cuối cùng tôi cũng đã về đến mảnh đất ngày xưa mà mình lớn lên. Tôi đi vào ngôi làng mà mình sống và gặp lại mọi người trong làng xóm . Họ bây giờ đã thay đổi rất nhiều . Những chị cào cào giờ đây trở nên rất đẹp và duyên dáng . Mọi người đều rất vui khi thấy tôi thay trở về . Tôi đến nhà từng người hỏi thăm sức khỏe của họ và cảm ơn dân làng vì đã thay tôi chăm sóc mộ của Dế Choắt .

Xong , tôi chuẩn bị hoa quả , hương và bắt đầu đi đến mộ Dế Choắt . Khi đã đến nơi tôi thấy mộ của Dế Choắt rất sạch sẽ và gọn gàng . Ngôi mộ luôn sạch bóng và không một tí bụi . Tôi lại gần mộ của Dế Choắt và để mâm hoa quả lên rồi tôi thắp nhang hương. Lúc này những kí ức ngày xưa bỗng nhiên hiện về trước mắt tôi . Tôi vẫn còn nhớ ngày mà Dế Choắt ra đi và lời nói cuối cùng của cậu trước khi từ biệt trần gian . Chắc hẳn cậu hận tôi lắm phải không ? Tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi khi đã làm cho bạn chết một cách oan uổng . Vẫn nhớ lời bạn dạy tôi khi đó tôi đã đi phiêu lưu khắp nơi để tìm những bài học cho cuộc đời của mình . Khi đi phiêu lưu tôi đã gặp được rất nhiều điều tốt đẹp nhưng bên cạnh nó cũng có rất nhiều những khó khăn gian khổ . Lần đầu khi đi tôi đã gặp được một người bạn rất tốt bụng đó là Dế Chũi . Anh ta là người đã luôn theo sát bên tôi trong thời gian phiêu lưu . Có một lần tôi đã bị làm trò đùa cho lũ trẻ con . Rồi tôi cùng Dế Chũi viết thư gửi đến tất cả loài động vật tập chung và phát động phong trào . Và còn rất nhiều điều thú vị nữa đó Dế Choắt à. Nghe theo lời của anh , tôi đã làm theo . Quả thật khi làm những công việc tốt thì ta cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào đúng ko nào ? Tôi thật sự xin lỗi anh vì việc làm hồ đồ của mình . Tôi cầu xin linh hồn của anh sẽ sớm được thiêu thoát . Nếu anh ở trên trời cao thì hãy phù hộ cho tôi nhé , tôi rất cần những lời chúc linh thiêng từ anh đó . Hãy cùng nhau nâng chén rượu này nào!

Sau khi trò chuyện xong với Dế Choắt cũng là lúc hoa hoàng hôn buông xuống . Tôi chia tay Dế Choắt và trở về nhà . Tôi thấy rất vui vì đã gặp lại được bạn mình . Tôi hứa sẽ tiếp tục sống một cách hạnh phúc và luôn giúp đỡ những kẻ yếu hơn mình . Các bạn cũng vậy nhé , đừng bao giờ lãng phí những điều trải nghiệm tuyệt vời của mình !

Khách vãng lai đã xóa
Phạm Mèo Mun
Xem chi tiết
Vũ Thị Như Quỳnh
12 tháng 1 2018 lúc 21:28

Dế Choắt tắt thở. Mèn vừa thương Choắt vừa ân hận nhưng đã muộn rồi, Dế Choắt đã chết và dù Dế Mèn có ân hận suốt đời thì Dế Choắt cũng không sống lại được nữa.

Dế Mèn đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là Dế Mèn. Mèn nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Mèn thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, Mèn mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Mèn nghĩ: "Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Mèn nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo Mèn ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đòi mà có thói hung hãng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Mèn đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Dế Mèn cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Mèn nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

Trần Minh Quân
12 tháng 1 2018 lúc 21:29

Tôi cảm thấy hối hận và đau xót lắm. Trò đùa ngỗ ngược của tôi đã khiến cho anh Choắt phải vạ lây. Tôi giận cái thói huênh hoang, hống hách của mình. Càng nghĩ đến lời anh Choắt, tôi càng thấy thấm thía hơn. Hôm nay, cũng may mà thoát nạn nhưng nếu không cố mà sửa cái thói hung hăng bậy bạ đi thì khéo sớm muộn rồi tôi cũng sẽ tự rước hoạ vào mình. Sự việc hôm nay quả thực đã dạy cho tôi một bài học đường đời quá lớn. Chắc cho đến mãi sau này, tôi cũng không thể nào quên

k mình ghen

Nguyễn Thị Khuyên
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Khuyên
1 tháng 4 2021 lúc 17:58

Mọi người trả lời nhanh giúp mình với. Mai mik thị rồi.

 

HhHh
1 tháng 4 2021 lúc 17:58

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi nhiều lắm Dế Choắt ạ. Chỉ vì tính ngông cuồng và thích thể hiện của mình mà tôi đã tự đánh mất đi một người bạn tốt trong cuộc đời của mình. Nghĩ lại những lời anh nói, tôi càng thấy thấm thía hơn. Có phải đã quá muộn để nhận ra những lỗi lầm ấy hay không. Đừng oán trách tôi nhé. Có lẽ, người đáng bị trừng phạt và nằm nơi đây chính là tôi chứ không phải một người tốt như anh. Tôi cảm thấy ân hận về hành động của mình nhiều lắm. Tôi quá ngu ngốc khi luôn cho mình là “bậc trên” của thiên hạ, cứ tưởng mình giỏi giang, mình ghê gớm lắm nào ngờ suy cho cùng tôi cũng chỉ “ếch ngồi đáy giếng” mà thôi. Tôi đã thực sự thấm, tôi sẽ sửa đổi tính cách của mình, không còn dám huênh hoang và kiêu ngạo nữa. Cái chết của anh đã làm tôi thức tỉnh tất cả.

Sau khi gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt, đứng trước nấm mồ người bạn hàng xóm của mình, thì tôi ân hận lắm, chỉ ước một điều là giá như thời gian quay ngược trở lại, tôi sẽ không trêu chị Cốc nữa để bây giờ Dế Choắt chẳng phải ra nông nỗi. Từ đáy lòng tôi ngỗn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Nhìn Choắt im lìm trong nấm mồ ấy, tôi cảm thấy có lỗi tột cùng. Tất thảy mọi tội lỗi đều ra tôi gây ra nhưng cuối cùng Choắt lại là người hứng chịu trong khi cậu ta vô tội. Tôi tự trách mình là thằng hèn nhát, không dũng cảm nhận tội trước mặt chị Cốc biết đâu chị lại có thể tha cho. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn màng. Dẫu tôi có làm gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được quá khứ, được tội lỗi của tôi. Người bạn ốm yếu của tôi đã nằm sâu trong lòng đất. Tôi quỳ xuống, gục mặt xuống nấm mồ của bạn mình mà khóc, nước mắt tuôn ra như suối, chỉ vì một phút ngông cuồng đã khiến cho Choắt mãi mãi không còn trên đời này. Tôi đã rút ra bài học cho bản thân : ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân. Rồi tôi hướng mắt lên bầu trời trong xanh, không một gợn mây, hình dung lại Dế Choắt có dáng người dài lêu nghêu và nhủ : "Hãy tha thứ cho Mèn ! Mèn từ giờ hứa sẽ luôn hòa nhã với làng xóm làng mình". Tôi ra vẻ đầy nghị lực quyết tâm thực hiện lời nói đó với mong ước người bạn ấy sẽ an tâm yên nghỉ chốn thiên đàng. Vĩnh biệt cậu, Choắt...

Phạm Quang Minh
Xem chi tiết
Khánh Linh
10 tháng 10 2021 lúc 17:41

Dế Mèn rút ra chính là sự trả giá cho những hành động ngông cuồng thiếu suy nghĩ. Bài học ấy thể hiện qua lời khuyên chân tình của Dế Choắt: ” Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Đó cũng là bài học cho chính con người.

nguyễn diệu hằng
Xem chi tiết
Vân Anh Hot Girl
15 tháng 1 2018 lúc 20:57

Sau khi gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt tôi ân hận lắm, chỉ ước giá như thời gian quay lại tôi kô trêu chị Cốc để bây giờ hậu qủa ra nông nỗi này.Tôi tự nói mình là thằng hèn nhát, ko dũng cảm nhận lỗi trước mặt chị Cốc biết đâu chị ấy tha cho.Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn màng. Người bạn ốm yếu của tôi đã nằm sâu trong lòng đất.Tôi tự rút ra bài học cho mình -Ở đời, sống mà có thói hung hăng, ko coi giời đất ra gì, có óc mà ko biết nghĩ, sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân.

BẠN CHO MÌNH K ĐI

PHAN THU AN
15 tháng 1 2018 lúc 20:43

 Tôi đứng lặng người nhìn Choắt ra đi. Thế là Choắt đã mãi mãi ra đi. Choắt đã chẳng còn trên thế gian nay nữa. Đây có phải là một bài học không khi mà người bạn thân thiết của mình phải vì mình mà chết, phải vì mình mà chết? có phải không? Tôi muốn hét lên tận trời cao để cho muôn vật hiểu được lòng tôi, để bạn tôi được ra đi thanh thản. Choắt ơi! Tôi có lỗi với cậu, cậu đã cho tôi một bài học nhớ đời mà có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào quên

Mai Phương Giang
15 tháng 1 2018 lúc 20:57

Khi gây ra cái chết thảm thương cho dế Choắt.Tôi quyết định về quê.nhưng trước khi ra đi ,tôi muốn đến thăm Choắt một lúc. 
Tôi thắp cho Choắt vài nhén hương và nhổ sạch cỏ xung quanh nấm mộ. Sau đó, tôi đứng lặng hồi lâu trước mộ DC và suy nghĩ. Tôi rất ân hận về việc làm đã gây ra cái chết oan uổng cho DC. Giá như lúc đó tôi ra kéo DC vào thì đâu đến nỗi...Giá như tôi chấp nhận lời nhờ của C thì bây h choắt đâu như vậy.Tôi phải làm ji để trả lại sự sống, cuộc đời cho choắt.Tôi thật hèn nhát vi` việc mình gây ra mà ko dám nhận lỗi.Tôi đã làm 1 việc xấu xa,chính tôi đã gây ra cái chết đau xót cho ng` anh em tốt.Cảm ơn choắt nhé!Nếu ko có cậu thi` ng` phải ra đj la` tôi.Bây h tôi sẽ về quê, có lẽ ko trở lại đây nữa, tôi sẽ lập gia đình.Tôi xin hứa vs choắt sẽ bỏ thói hung hăng hống **** và la` ng` co ick cho xh.Tôi chúc bạn "ngủ ngon".Hãy tha thứ cho tôi.Bõng nhiên tôi thấy ở khoé măt tui cay cay.THương bạn wa choắt ơi!
Tôi gục xuống hồi lâu trước mộ của choắt rui` ra về. Dù thế nào thì choắt vẵn mãi ở trong tui và la` ng` bạn tốt của tui

Suga BTS
Xem chi tiết
Vương Tuệ Tuệ
14 tháng 3 2020 lúc 8:01

Cảnh vật u ám sau trận mưa. Gió thổi từng đợt rét buốt. Màn mây xám xịt hé sang một chút để Lộ một phần của mật trời. Đám tang thầm lặng cứ diễn ra. Dân trong làng đều kéo tới. Mục sư Dế dõng dạc đọc bài kinh cầu nguyện cho linh hồn Dế Choắt. Tiếng đọc vừa dứt, mọi người xúm lại quanh một bà cào cào ngất vì quá xúc động. Mèn cứ đứng đó, nước mắt cứ chảy dài trên má cậu ta. Nom cậu ta có vẻ rất buồn. Cậu ta để bông hoa mà mình đã cầm suốt buổi lên mộ Dế Choắt, cầm thêm nắm đất tơi đắp vào rồi đứng lặng rất lâu. Lúc sau, đã có một số người ra về. Dần dần, mọi người ra về hết, chỉ còn Mèn vẫn đứng đó, vẫn khóc thầm. Cậu ta nghĩ thầm : “Choắt ơi ! Cậu chết là tại mình. Tại mình tất cả. Tại sao mình ngốc thế. Tại sao mình lại trêu chị Cốc cơ chứ. Mình là đồ hèn. Đồ hèn Choắt ạ. Chỉ vì mình hèn nhát mà cậu chết oan. Tại sao trêu chị Cốc xong, mình lại chạy trốn nhỉ. Sao mình không ở lại nhận lỗi với chị Cốc hoặc có thể đối đầu với chị ấy. Mình là một chàng Dế khoẻ mạnh cơ mà. Choắt ơi ! Mình hối hận lắm nhưng muộn mất rồi, muộn mất rồi Choắt ơi ! ! !…” Dế Mèn lại khóc, xung quanh vắng vẻ đến rợn người. Gió vẫn thổi hun hút. cỏ cây nghiêng ngả. Nước rỏ xuống người Mèn làm bộ áo của cậu ướt sũng. Người Mèn run lên vì lạnh. Cậu ta chuẩn bị ra về thì phải. Hai tay cậu ta giơ lên trời, nói to : “Choắt ơi ! Mình không thể đi theo cậu được, đành phải để cậu nằm đây. Hãy yên nghỉ và tha thứ cho lỗi lầm của mình. Tất nhiên mình không xứng đáng được như vậy. Choắt ơi ! Những lời của cậu mình sẽ ghi lòng tạc dạ đến hết đời. Mình đã rút ra được bài học đường đời đầu tiên nhưng đã phải trả giá quá đắt. Hãy yên nghỉ Choắt nhé ! ! !…” Khuôn mặt Mèn nhạt nhoà nước mắt. Cậu ta quay về để lại người bạn của mình đang yên giấc ngàn thu…

Khách vãng lai đã xóa
✰Nanamiya Yuu⁀ᶜᵘᵗᵉ
14 tháng 3 2020 lúc 11:30

rong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là Dế Mèn. Mèn nhớ lại những chuyên cũ mà ân hận, mà xót xa. “Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi ! Tôi không ngờ… Tôi dại quá !”. Mèn thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, Mèn mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngạy sai lầm đó. Mèn nghĩ :

“Có biết đâu mà lường : hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…”. Mèn nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo Mèn ra khỏi vẻ hung hãng thường ngày : “Ớ đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…”. Mèn đứng lặng hồi lâu, nghĩ về “bài học đường đời đầu tiên”, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận : “Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn ehưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu ! Anh cứ yên tâm !”.

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Dế Mèn cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Mèn nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Phương Mai
Xem chi tiết

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt. Bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

Khách vãng lai đã xóa

Bây giờ tôi đã mất đi một người bạn rồi, và chính cái chết của cậu bạn đó là d tôi gây ra. Đầu đuôi câu chuyện là thế này, hôm đó tôi nhìn thấy chị Cốc đang đi kiếm ăn gần cửa hang tôi, lúc đó tôi đã nảy ra 1 suy nghĩ trêu chị Cốc và rủ Dế Choắt - người bạn láng giềng cùng trêu với tôi nhưng do cậu ta nhát gan nên không dám và bảo tôi một mình đi. Tôi ở trong hang đã đọc thơ treu chị Cốc:

          Cái cò, cái vạc, cái nông

          Ba cái cùng béo vặt lông cái nào

          Vặt lông cái Cốc cho tao

          Tao nấu, tao nướng, tao xào tao ăn

Qủa nhiên chị Cốc nghe thấy và rất tức giận, cùng lúc đó, Choắt ra đến cửa hang và bị chị nghĩ oan nên có than đến đâu cũng bị cái mỏ của chị đâm vào lưng. Ngay lúc đó cơ thể Choắt đã yếu đi và cậu trút hơi thở cuối cùng mà chết. Trước lúc chết cậu đã khuyên tôi 1 bài học thấm thía không quên. Từ đó đến nay tôi vẫn nhớ bài học đó.

Khách vãng lai đã xóa
Bảo Châu Văn
Xem chi tiết
Đỗ Tuệ Lâm
1 tháng 2 2023 lúc 20:45

Dàn ý cho bạn nhé.

Mở đoạn:

- Em tự hóa thân vào nhân vật như chú chim, con chuột ở nhà bên cạnh để chứng kiến câu chuyện.

Thân đoạn:

- Hình ảnh DM đứng trước nấm mộ DC:

+ Kết hợp thêm miêu tả để đoạn văn hay hơn nhé (về không gian ấy)

+ Đôi vai run run, người đừ ra sờ sờ nhìn DC của DM.

+ Nghe những lời nói ân hận của DM: "..." (em trích trong sgk nha)

- Em tự nghiệm ra bài học cho bản thân mình qua việc làm của DM:

+ Không nên kiêu ngạo.

+ Cần biết yêu thương mọi người xung quanh.

Kết đoạn:

- Hành động cuối cùng của em: chia buồn cùng DM.