Những câu hỏi liên quan
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
20 tháng 11 2017 lúc 4:03

Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi.

Blue chan
Xem chi tiết
Diệu Anh
25 tháng 9 2018 lúc 20:57

Ngày xưa, có hai mẹ con một cô bé sống trong một túp lều. Họ phải làm lụng vất vả lắm mới đủ ăn. Một hôm, người mẹ bị ốm nặng. Không có tiền, cô bé chỉ biết tận tuy ngày đêm chăm sóc mẹ. Một lần, người mẹ chợt tỉnh, nói với con: - Mẹ thấy trong người mệt lắm. Con mời thầy thuốc về đây cho mẹ. Cô bé vội vã ra đi. Trên đường, cô gặp một bà tiên. Bà hỏi: - Cháu đi đâu mà vội vã thế? - Thưa bà, cháu đi tìm thầy thuốc. Cô bé dẫn bà về xem bệnh cho mẹ. Xem xong, bà tiên bảo: - Bệnh mẹ cháu nặng lắm. Cháu hãy đi đến gốc đa đầu rừng, hái cho ta một bông hoa trắng thật đẹp về đây để ta làm thuốc. Bên ngoài trời rất lạnh, cô bé chỉ phong phanh một manh áo mỏng. Cô chạy thật nhanh trong gió rét. Đến gốc đa đầu rừng, quả nhiên có một bông hoa trắng rất đẹp. Cô bé hái hoa. Bỗng cô nghe văng vẳng bên tai tiếng bà tiên: - Mỗi cánh của bông hoa sẽ là một ngày mẹ cháu được sống thêm. Cô bé cúi xuống đếm những cánh hoa và kêu lên: “Trời! Mẹ chỉ còn sống được hai mươi ngày nữa!” Nghĩ một lát, cô chạy ra sau gốc đa, nhẹ nhàng xé mỗi cánh hoa ra thành nhiều sợi. Kì lạ thay, mỗi sợi biến ngay thành một cánh hoa nhỏ, dài mượt mà và trắng bong. Những cánh hoa cứ theo tay cô mọc thêm ra nhiều không sao đếm xuể. Cô bé sung sướng nâng trên tay bông hoa quý, chạy như bay về nhà. Bà tiên đã đợi cô ở cửa. Bà nói: - Mẹ cháu đã khỏi bệnh. Phần thưởng cho tấm lòng hiếu thảo của cháu đấy. Từ đó, hằng năm, về mùa thu, thường nở những bông hoa có nhiều cánh nhỏ dài mượt, rất đẹp. Đó chính là những bông hoa cúc trắng.

k mk nhé

☞Cʉ★Miɳɧ
25 tháng 9 2018 lúc 21:07

Trong một ngôi nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con sống với nhau. Hằng ngày, người mẹ phải làm lụng rất vất vả để nuôi con, người con hiếu thảo biết mẹ khổ nên vô cùng thương mẹ.

Vì làm việc vất vả nên không may người mẹ lâm bệnh nặng, người con đã chăm sóc mẹ hết lòng nhưng bệnh vẫn ngày một nặng thêm. Sợ quá, không biết phải làm sao, người con chỉ còn biết ôm mẹ mà khóc rồi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, người con mơ thấy một bà tiên bay xuống đứng bên cạnh, ôm người con vào lòng và nói: “ Bé con của bà, làm sao con khóc? Có phải con khóc vì sợ không thể cứu được mẹ đúng không? Con hãy nín đi, bà sẽ giúp con cứu mẹ. Nhưng có thể con sẽ phải hi sinh đến tính mạng của mình đấy vì đường đi lấy thuốc rất xa và nguy hiểm, liệu con có làm được không?..”

Người con vô cùng sung sướng và bừng tỉnh giấc, vội vàng làm theo lời bà tiên trong giấc mơ. Cô chạy vào rừng, qua rất nhiều ngọn núi, đến một thung lũng xa xôi, vượt lên ngọn núi cao. Trên đỉnh núi có một bông hoa cúc tỏa hương thơm ngào ngạt. Cô bé vội vàng chạy tới nói với hoa: “Hoa ơi, hoa đẹp quá, nếu tôi hái hoa thì chắc là hoa sẽ đau lắm! Nhưng hoa đừng trách tôi nhé vì mẹ tôi đang bị ốm nặng ở nhà, tôi phải mang hoa về để chữa cho mẹ tôi”. Rồi cô hái bông hoa và băng băng chạy về nhà tặng hoa cho mẹ. nhưng người mẹ vẫn không tỉnh lại. Chợt nhớ đến lời dặn của bà tiên: “ Con phải tước nhỏ từng cánh hoa, càng tước được nhiều thì mẹ con càng sống lâu hơn”. Cô bé miệt mài ngồi tước thật nhỏ, thật nhỏ từng cánh hoa suốt hai ngày hai đêm. Và điều đó đã trở thành sựu thật. Hai mẹ con vô cùng hạnh phúc, ôm lấy nhau khóc nức nở và sống vui vẻ bên nhau mãi mãi.

N

nguyễn gia bảo hân
25 tháng 9 2018 lúc 21:14

trong một ngôi làng nọ có hai mẹ con sống cùng nhau. Một hôm người mẹ bị ốm cô bé rất lo cho mẹ, ngày đêm quỳ bên cạnh chăm sóc mẹ. Vào hôm kia người mẹ bỗng dưng bị bệnh nặng kêu cô gái đi mời thầy thuốc về chữa. Cô bé chạy thật nhanh đi và trên đường cô bé thấy một cái túi bị rơi và nhặt lên, cô thấy rất nhiều tiền và cô tưởng đến nếu có số tiền này mình sẽ chữa bệnh cho mẹ. Nhìn trước nhìn sau cô bé thấy một bà cụ lom khom tìm cài gì đó cô bé liền hỏi: bà ơi cái túi này của bà phải không ạ. Bà cụ nói: cảm ơn cháu, cháu đúng là cô bé tốt bụng. bà lão nói thêm: nào hãy đưa ta đến nhà con để chữa bệnh nào

Trần Ngọc Duy Hiếu
Xem chi tiết
Nguyễn Đỗ Hà
4 tháng 10 2020 lúc 15:11

mik lên lớp 5 rùi nên mất sách lớp 4 rùi huhu nhưng mik vẫn nhớ một chút xúi

có phải là người con đi đường mệt nên lăn ra đấy ko, kệ đê!

Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Trần Minh Triết
12 tháng 11 2023 lúc 19:44

kệ mẹ mày

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
11 tháng 3 2019 lúc 16:26

Người mẹ đã làm theo yêu cầu của hồ nước là khóc đến nỗi hai mắt theo dòng lệ rơi xuống hồ. Bà đã cho hồ nước hai mắt mình để hồ nước chỉ đường cho bà.

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
21 tháng 7 2017 lúc 9:53

Ngày xưa, ở một làng nọ có hai mẹ con sống bên nhau. Một ngày kia, người mẹ ốm rất nặng. Người con trai của bà chăm sóc bà tận tụy. Cậu bé ở bên giường mẹ suốt đêm. Nhưng bệnh tình của mẹ cậu vẫn không thuyên giảm. Một hôm cậu nghe người làng nói bệnh của mẹ cậu còn chữa được bằng một cây thuốc quý, mọc trong rừng sâu, nơi ấy rất nguy hiểm. Cậu quyết tâm lên đường tìm thuốc về chữa bệnh cho mẹ. Cậu nhờ hàng xóm coi chăm sóc mẹ mình rồi lên đường. Trên đường đi, cậu phải vượt qua không biết bao nhiêu là núi cao, khe sâu, gai nhọn, thú dữ. Nhưng cậu vẫn không sờn lòng - Thấy thế, bà tiên cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cậu, đã ra tay giúp cậu. Cậu bé lạy tạ bà tiên rồi chạy như bay về nhà lấy thuốc chữa bệnh cho mẹ.

Phan Thị Thu HIền
Xem chi tiết
Kinomoto Sakura
25 tháng 11 2020 lúc 19:44

 Không có bài tập về nhà hay sao mà rảnh vậy

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Đào Thuỳ Dương
Xem chi tiết
Nguyễn Trang Như
21 tháng 7 2016 lúc 17:05

Bữa cơm chiều nay cả nhà sum họp. Em rất hào hứng kể cho bố mẹ nghe và anh của em nghe về một câu chuyện có thật, vô cùng cảm động đã xảy ra ở lớp em chiều hôm nay....

"... Ở lớp con có một bạn tên là Hưng, nhà bạn rất nghèo, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, nhưng bạn ấy lại học rất giỏi. Hiểu hoàn cảnh của bạn, cả lớp con đã bàn nhau góp tiền mua cho bạn một món quà nhân bạn vừa qua một đợt sốt cao, bây giờ mới đi học lại. Thực ra, chúng con chỉ gom đủ tiền để mua hai cân cam ngọt và một tập vở 20 quyển thôi, nhưng làm được việc này, cả lớp ai cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút.

Đến giờ ra chơi, cả lớp cử bạn Hương ra tặng quà cho Hưng (vì bọn nó cho rằng bạn Hải lớp trưởng hay nói ầm ồ, không xuôi). Nhìn vẻ mặt của Hưng, cả lớp rất cảm động.Từ chỗ vô cùng ngạc nhiên, đến vui mừng và xúc động, vì bất ngờ và vì tình cảm chân thành của cả lớp. Bạn ấy đã khóc trong vòng tay của các bạn nam. Khai ai bảo ai, cả lớp cùng khóc.

Cô giáo chủ nhiệm lớp con mới biết tin sự kiện đáng nhớ này. Rất nhanh, cô đã có món quà ý nghĩa trong tay. Cô vào lớp, giọng cô vô cùng xúc động: "Quà này của cô về nhà con mới được mở ra nhé". Cô khen cả lớp đã biết quan tâm đến hoàn cảnh bạn bè quanh mình. Theo thói quen của người phụ trách thi đua, cô tuyên bố ca lớp được hành kiểm tốt trong tháng sáu này - tháng có sự việc đặc biệt. Chỉ có thế thôi, mà cả lớp reo lên sung sướng, nhất là mấy "ông tướng" nghịch ngợm, bị đưa ý kiến về gia đình... Câu chuyện chiều nay làm con cảm thấy gắn bó với tập thể lớp hơn, bố mẹ ạ! Không khí chiều nay thật sự đầm ấm như con đang được sống trong gia đình thứ hai...

Câu chuyện em kể đã xong rồi mà hình ảnh như cả vẫn ngồi in lặng, lắng nghe. Cuối cùng, mẹ em là người lên tiếng, giọng cảm động: "Cả nhà rất vui vì lớp các con biết yêu thương nhau và con cùng cả lớp đã làm được một việc tốt".

Minh Thu
2 tháng 9 2016 lúc 15:03

/hoi-dap/question/82933.html

Xem ở đây bạn nhé!

Phan Thị Thu HIền
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Ngọc Bích
Xem chi tiết
Phan Trần Bảo Yến
25 tháng 11 2017 lúc 16:56

Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi nhà nhỏ ở ven núi,có hai mẹ con, cha mất sớm hai mẹ con phải nương tựa nhau mà sống qua ngày. Mấy hôm nay, mẹ bị ốm ,người con gái nhờ langf xóm tìm cách chữa bệnh cho mẹ. Có người bảo :"Trên ngọn núi ở làng bên , có một thầy thuốc có thể chữa các loại bệnh , nhưng hiện nay bà ấy đang tìm cây thuốc để về chữa trị cho dân làng".Nghe thấy thế cô bé nằng nặc đi gặp thầy thuốc .Vì thương mẹ, cô bé đã nhờ người hàng xóm chăm sóc cho mẹ để cô yên tâm đi gặp thầy thuốc.Ngày hôm sau,cô bé bắt đầu lên đường thì gặp một cụ già tóc bạc trắng, tay cầm gậy chống lưng.Bà hỏi cô bé:

-Cháu đi đâu mà vội vàng quá vậy?

cô bé đáp:Thưa cụ ,mẹ cháu đang ốm nặng cháu đi qua làng bên để tìm thầy thuốc trên núi ,nhưng hiện nay không biết thầy thuốc đó đã đi đâu.

-ta là thầy thuốc ở làng bên , ta sang đây để xem có ai cần giúp đỡ không?Nào ,hãy đưa ta về nhà cháu đi!

Cô bé nghe thấy vậy rất vui mừng ,liền đưa bà cụ về nhà chữa bệnh cho mẹ.Bà cụ khám cho mẹ cô bé xong, bà liền bảo cô bé vào cánh rừng ,"có một bông hoa màu trắng muốt, con hãy đưa về cho ta,con hãy nhớ rằng số cánh hoa trên bông hoa sẽ là số ngày mà mẹ con sống được".Cô bé tận vào rừng ,đến cửa rừng thì thấy bông hoa màu trắng giống như bà cụ nói, nhưng cô vẫn không lời bà dặn. Cô đếm trên cánh hoa được 20 cánh, tức nghĩa là mẹ chỉ có thể sống được 20 ngày nữa thôi sao.Cô bé ngồi thụp xuống đất,cô xé từng cánh hoa thành nhiều mảnh cho đến khi bông hoa 20 cánh thành bông hoa vô vàn cánh .Co vui mừng trở về nhà , về đến nhà thì bà cụ nói với cô mẹ cô đã khỏi bệnh.Thấy tầm lòng hiếu thảo đối với mẹ , bà cụ hiện hình thành một bà tiên tặng cho mẹ và cô bé một lọ thuốc thần bảo cô bé giữ lại phòng khi mẹ cô bị ốm.Cô bé vâng lời cắm ơn bà tiên

H?i Hoàng Tr?n
25 tháng 11 2017 lúc 16:05

nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Nguyễn Phương Nga
25 tháng 11 2017 lúc 16:14

14 15 dong ma ban keu it