Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của em về thành phố Lào Cai
Giúp mk nhé! Mk cần gáp lắm! Thnk nha! BÀi nào hay mk tick cho!
mk cần 1 đoạn văn ngắn về điều em muốn nói , các bạn giúp mk nha. mk cần rất gấp trong hôm nay
Bn nào lm hay mk tick cho, mk cần gấp lắm. Xin cảm ơn
muốn nói nhìu lắm, mà k chép mạng thì tự lm đi =))
Mẹ à hôm nay con lấy hết can đảm để nói với mẹ điều này. Điều này con đã muốn nói rất lâu rồi, nhưng con cứ suy nghĩ hoài, ko biết là có nên nói hay ko và hôm nay con quyết định sẽ nói.(phần này mk lấy mạng) Con muốn nói mẹ ơi con có thể đi chơi nhà bạn thân một chút được ko.Chứ mỗi ngày ở cấp 2 con ko bao giờ đc bố mẹ cho thời gian đi chơi cùng bn con cả.Và bố mẹ sẽ nghĩ con là lười, chốn việc ,ham chơi ,ko nghĩ đến bố mẹ nhưng con cũng phải đc đi chơi một chút chứ ạ.Mong mẹ hiểu đc cho con con cảm ơn.
Ko đc hay lắm đâu nha
Viết bài văn nêu cảm nghĩ của em về anh hung Nguyễn Trung Trực và bản thân em cần phải làm gì ( có dẫn chứng càng tốt )
ai nhank mk tick cho trước 9h tối nay nhé cấm chép ma5g ai chép ma5g cho 5K sai ai lm theo ý mk thì 10K đúng
mk đg cần gấp lắm ln mai nộp rồi lm giúp mk nha ai trả lời linh tinh là 10K sai ln nha
Ghi 1 đoạn văn biểu cảm từ 5-6 câu nêu cảm nghĩ của em về môn Ngũ văn
NHANH LÊN NHA MK CẦN GẤP LẮM, AI NHANH MK CHO 1 TICK
Phát biểu cảm nghĩ của em về thầy Ha-men.Trong bài buổi học cuối cùng.
Viết thành đoạn văn,trong đó có hai kiểu nhân hóa
nhanh lên các bn mk đang cần gấp lắm
nếu bn nào nhanh thì mk sẽ tick cho và kết bn nha!!!!!!!!!!!!1
Thầy Ha-men là hình ảnh tiêu biểu nhất cho nỗi đau của một người dân mất nước. Vẫn như mỗi lần, thầy Ha-men đi đi lại lại với cây thước sắt khủng khiếp kẹp dưới nách. Không phải ngày lễ phát phần thưởng hoặc có thanh tra đến trường, nhưng thầy Ha-men vẫn ăn mặc rất trang trọng. Lớp học của trường làng, trước đây ồn ào, vui vẻ thế, nhưng hôm nay trở nên trang trọng khác thường. Ngoài lũ học trò quen thuộc, buổi học hôm nay còn có nhiều bà con dân làng đến dự, và ai nấy đều có vẻ buồn rầu.
Thầy Ha-men với giọng dịu dàng và trang trọng thông báo cho mọi người biết lệnh từ Béc-lin là từ nay, chỉ dạy tiếng Đức ở các trường vùng An-dát và Lo-ren... Thầy giảo mới ngày mai sẽ đến. Hôm nay là bài học Pháp văn cuối cùng của các con. Phrăng vô cùng choáng váng khi nghe thầy nói. Tất nhiên, thầy Ha-men càng xót xa hơn khi nói lên sự thật mà bất cứ người con nào của vùng An-dát và Lo-ren cũng đều không mong muốn. Thầy đã gắn bó với ngôi trường này gần 40 năm, thầy đã phụng sự cho quê hương, hết lòng với Tổ quốc. Bà con đến với trường trong buổi học cuối cùng là để tạ ơn thầy Ha-men trước khi thầy rời xa mái trường thầy nhiều năm gắn bó. Thầy nói lên một cách chân thành, xúc động về sự coi nhẹ học hành, thầy cho rằng đó là một trong những nguyên nhân làm nước Pháp thất bại. Thầy cũng nhẹ nhàng phê phán Phrăng nhiều lần về việc em không chăm chỉ học hành. Bài học yêu nước từ việc chăm chỉ học hành đã được thầy nối lên một cách chân thành và giản dị.
Giờ Ngữ pháp, thầy phân tích và giảng giải để nâng cao lòng tự hào trong mỗi học sinh về một ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sángnhất.Thầy nhấn mạnh về nghĩa vụ bảo vệ và giữ gìn tiếng Pháp đối với mỗi công dân. Yêu tiếng Pháp chính là yêu nước Pháp, yêu nước Pháp đểtiến đến giải phóng đất nước ra khỏi cảnh bị đô hộ. Thầy nhấn mạnh vai trò của chừ viết trong việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc và sức mạnh trong cuộc đấu tranh chống ách nô lệ: Một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù. Có thế nói buổi học cuối cùng là buổi học về lòng yêu nước mà trước hết là yêu tiếng Pháp, bảo vệ và giữ gìn tiếng Pháp. Bài học ấy thiêng liêng biết bao, nhât là đôi với thầy Ha-men, đối với Phrăng và các cô cậu khác, đối với cụ già, Hô-de và bao người dân vùng An-dát trong những năm tháng đau thương.
Hình ảnh người thầy trong buổi học cuối cùng thật trang trọng nhưng cũng thật cảm động. Những gì thầv nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng thầy, đó là lòng yêu nước nồng nàn, yêu quê hương tha thiết và yêu tiếng mẹ đẻ của mình. Thầy cố gắng truyền tải lòng yêu nước của mình đến với thế hộ trẻ, những người sẽ gánh trách nhiệm giải phóng quê hương, giữ gìn nhừng giá trị truyền thống cua dân tộc.
Qua văn bản “Buổi học cuối cùng” hình ảnh người thầy giáo yêu nước Ha-men hiện lên thật nghiêm khắc mà mẫu mực – người thầy đã dành trọn bốn mươi năm tâm huyết cho nghề nhà giáo cao quí, bốn mươi năm tâm huyết để truyền dạy tiếng mẹ đẻ cho các thế hệ trẻ vùng An-dát biên giới xa xôi. Để rồi một ngày, thầy nhận được lệnh từ Béc-lin: “từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường vùng An-dát, Lo-ren…” thế là các kỉ niệm đau đớn như ùa về với thầy đem theo sự hối hận tận cùng…Thầy nhớ như in những ngày thầy bắt học trò tưới vườn thay vì học hành, rồi những ngày thầy đã không ngại ngùng cho học trò nghỉ học khi muốn đi câu cá hương. Nhưng tình yêu nước tha thiết đã trỗi dậy trong thầy vào buổi học tiếng Pháp cuối cùng: thầy mặc chiếc áo Gơ-đanh-gốt vốn chỉ dùng trong những hôm quan trọng, giọng nói thầy tha thiết hơn bao giờ hết và chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến vậy. Người thầy tội nghiệp như muốn truyền hết tri thức của mình và một lúc nhét hết nó vào đầu tụi học trò thơ ngây. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, thầy đứng trên bục, người thầy tái nhợt, bất lực ra hiệu cho tụi học trò: “Kết thúc rồi…đi đi thôi!”. Tuy nhiên, trong điểm tột cùng của sự đau xót, thầy Ha-men đã có một hành động thật anh dũng, cao cả thể hiện tấm lòng yêu nước, yêu thiết tha tiếng mẹ đẻ đó là cầm phấn dằn hết sức, thầy cố viết thật to:
“NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”
Qua văn bản “Buổi học cuối cùng” hình ảnh người thầy giáo yêu nước Ha-men hiện lên thật nghiêm khắc mà mẫu mực – người thầy đã dành trọn bốn mươi năm tâm huyết cho nghề nhà giáo cao quí, bốn mươi năm tâm huyết để truyền dạy tiếng mẹ đẻ cho các thế hệ trẻ vùng An-dát biên giới xa xôi. Để rồi một ngày, thầy nhận được lệnh từ Béc-lin: “từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường vùng An-dát, Lo-ren…” thế là các kỉ niệm đau đớn như ùa về với thầy đem theo sự hối hận tận cùng…Thầy nhớ như in những ngày thầy bắt học trò tưới vườn thay vì học hành, rồi những ngày thầy đã không ngại ngùng cho học trò nghỉ học khi muốn đi câu cá hương. Nhưng tình yêu nước tha thiết đã trỗi dậy trong thầy vào buổi học tiếng Pháp cuối cùng: thầy mặc chiếc áo Gơ-đanh-gốt vốn chỉ dùng trong những hôm quan trọng, giọng nói thầy tha thiết hơn bao giờ hết và chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến vậy. Người thầy tội nghiệp như muốn truyền hết tri thức của mình và một lúc nhét hết nó vào đầu tụi học trò thơ ngây. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, thầy đứng trên bục, người thầy tái nhợt, bất lực ra hiệu cho tụi học trò: “Kết thúc rồi…đi đi thôi!”. Tuy nhiên, trong điểm tột cùng của sự đau xót, thầy Ha-men đã có một hành động thật anh dũng, cao cả thể hiện tấm lòng yêu nước, yêu thiết tha tiếng mẹ đẻ đó là cầm phấn dằn hết sức, thầy cố viết thật to:
“NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”
Có bạn nào học tại trường Nguyễn Du thành phố Lào Cai - Lào Cai không
Trả lời giúp mk nha mk đang cần gấp !
??????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
tôi ko học ở đó nhưng có chuyện gì
Viết một đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của em về dân tộc ta qua bài thơ đc
AI NHANH MK SẼ TICK
CẢM ƠN NHA!
Lớp 7 thì hok nhìu lém biết bài nào, bài cụ thể ik, mỗi bài có những cách biểu lộ cảm xúc khác nhau mà
mn giúp mk vs mk phải kiểm tra rồi
hãy viết 1 đoạn văn ngắn ( khoảng 8-10 dòng ), nêu cảm nghĩ của em về hai khổ thơ cuối của bài thơ "Tiếng gà trưa" của tác giả Xuân Quỳnh
mk cần càng nhìu đáp án càng tốt vì mk sợ trùng ý lắm mn ạ T^T
viết 1 đoạn văn ngắn từ 5 đến 7 câu nêu cảm nhận của em về sân trường em giờ ra chơi.
Các bạn làm lun cho mk nha mai mk phải nộp r! mk sẽ tick cho ai có bài hay và nhah nhất !
Sau năm phút tập thể dục giữa giờ, các trò chơi cũng nhanh chóng bắt đầu dưới bóng mát của hàng cây xanh. Chỗ này, mấy bạn nam đá cầu, những quả cầu xanh đỏ bay lên hạ xuống không chạm đất xem rất vui mắt. Chỗ kia mấy em học sinh lớp Một ngồi thành vòng tròn chơi chuyền nẻ, đôi bàn tay bé nhỏ rải những que nẻ xuống nền xi măng kêu lách tách. Bên cạnh đó, vài nhóm bạn lớp Bốn tụm năm, tụm ba bắn bi, bịt mắt bắt dê hoặc chơi mèo đuổi chuột trên sân cỏ phía sau các phòng học. Trên sân trước phòng học, các bạn nữ chơi nhảy dây rất nhịp nhàng. Dây quay vun vút , tiếng dây chạm đất đen đét rất vui tai. Người nhảy, tóc bay loà xoà, miệng cười chúm chím, chiếc khăn quàng đỏ phấp phới tung bay trên vai. Phía xa xa, dưới gốc cây phượng già, mấy bạn học sinh lớp Năm đang đọc truyện tranh cho nhau nghe rồi cùng nhau cười nắc nẻ. Giờ ra chơi thật là náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng nói vang lên thành một bản hoà âm sôi động
Tiếng trống trường vang lên thế là ra chơi rồi từ các lớp tiếng cười vui của học sinh vì đã đến giờ ra chơi,nhũng bạn học sinh nam hiếu động chạy nhanh ra cửa lớp đi chơi.Em và bạn Linh cùng dắt tay nhau ra sân trường đi dạo nhìn chiếc sân trường như đang mỉm cười ôm lấy chúng em cùng vui chơi.Những bạn lá rơi xuống như một cơn mưa lá vậy.Mấy đám con gái chạy ra vui đùa và nhặt lá để chơi.Ôi chao!Trông bầu trời thật đẹp những chị mây kéo tới đủng đỉnh làm duyên,mấy chú chim vui đùa trên bầu trời.Trông sân trường như một bức tranh đẹp trông thật vui nhộn với tiếng nô đùa của các bạn học sinh.Thế là một giờ ra chơi đã kết thúc em rất vui vì đã có một giờ ra chơi vui vẻ!!!!!!!!!!
Viết một đoạn văn từ 6-8 câu nêu cảm nghĩ của em về 1 chi tiết tưởng tượng có trong bài Thánh Gióng. Sử dụng ít nhất 1 từ ghép, 1 từ láy.
Giúp mk nhé! Mk đang cần gấp. Ai nhanh nhất mk sẽ tick cho.