tom tat van ban on dich huoc la
Hay tom tat tat ca van ban trong hoc ki II bang mot doan van
chiu thui bn oi!
?????chịu thôi bạn
Mk chỉ biết liệt kê thôi
tom tat van ban co be ban diem
Trong đêm Noel giá rét tuyết phủ đầy trời, có một em bé bán diêm đầu trần, chân đất đi giữa màn đêm, mong bán được diêm. Nhưng không ai đoái hoài đến cô bé tội nghiệp. Em liền tìm một góc khuất, có hai bức tường để ngồi nghỉ. Vì quá giá lạnh, em đã đốt các que diêm và ảo ảnh dần hiện ra truớc mắt em: Lò sưởi, bàn ăn, cây thông Noel và cả bà em. Thấy bà em đã đốt cả bao diêm và đi với bà lên với thượng đế...
Tom tat van ban Thanh Giong theo bai van tu su
Vào đời vua Hùng Vương thứ sáu. Ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão tuy chăm chỉ làm ăn, lại có tiếng là phúc đức nhưng mãi không có con. Một hôm bà vợ ra đồng ướm chân vào một vết chân to, về thụ thai và mười hai tháng sau sinh ra một cậu con trai khôi ngô. Điều kì lạ là tuy đã lên ba tuổi, cậu bé chẳng biết đi mà cũng chẳng biết nói cười.
Giặc Ân xuất hiện ngoài bờ cõi, cậu bé bỗng cất tiếng nói xin được đi đánh giặc. Cậu lớn bổng lên. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa may xong đã chật, bà con phải góp cơm gạo nuôi cậu. Giặc đến, cậu bé vươn vai thành một tráng sĩ, mặc giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt xông ra diệt giặc. Roi sắt gẫy, Gióng bèn nhổ cả những bụi tre bên đường đánh tan quân giặc.
Giặc tan, Gióng một mình một ngựa trèo lên đỉnh núi rồi bay thẳng lên trời. Nhân dân lập đền thờ, hàng năm mở hội làng để tưởng nhớ. Các ao hồ, những bụi tre đằng ngà vàng óng đều là những dấu tích về trận đánh của Gióng năm xưa.
Jovanyerit Fc
Vào đời vua Hùng Vương thứ sáu. Ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão tuy chăm chỉ làm ăn, lại có tiếng là phúc đức nhưng mãi không có con. Một hôm bà vợ ra đồng ướm chân vào một vết chân to, về thụ thai và mười hai tháng sau sinh ra một cậu con trai khôi ngô. Điều kì lạ là tuy đã lên ba tuổi, cậu bé chẳng biết đi mà cũng chẳng biết nói cười.
Giặc Ân xuất hiện ngoài bờ cõi, cậu bé bỗng cất tiếng nói xin được đi đánh giặc. Cậu lớn bổng lên. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa may xong đã chật, bà con phải góp cơm gạo nuôi cậu. Giặc đến, cậu bé vươn vai thành một tráng sĩ, mặc giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt xông ra diệt giặc. Roi sắt gẫy, Gióng bèn nhổ cả những bụi tre bên đường đánh tan quân giặc.
Chỉ hỏi các câu đến Toán nhớ chưa!!!@@@$$$$
tom tat van ban lao hac va tuc nuoc vo bo
+Gia đình anh Dậu nghèo khổ không có tiền nộp sưu. Anh Dậu vì thiếu sưu mà bị lôi ra đình đánh đập và khi được trả về chỉ còn là một thân xác rũ rượi. Đươc bà hàng xóm cho bát gạo, chị Dậu nấu cháo cho anh Dậu ăn. Nhưng anh chưa kịp ăn thì tên cai lệ và người nhà lí trưởng đến đòi sưu. Chị Dậu van xin chúng tha cho anh Dậu nhưng chúng không nghe mà còn đánh chị và sấn đến định trói anh Dậu mang đi. Quá phẫn nộ, chị đã liều cự lại và chống trả quyết liệt, quật ngã hai tên tay sai.
+Lão Hạc là 1 người nông dân nghèo, sống cô độc, chỉ có 1 con chó mà lão gọi là cậu Vàng để làm bạn. Con trai lão do không có tiền lấy vợ nên bỏ đi làm ở đồn điền cao su. Lão phải đi làm thuê làm mướn để kiếm sống. Sau 1 trận ốm dai dẳng lão không còn đủ sức để đi làm thuê. Cùng đường, Lão phải bán con chó mà lão rất mực yêu thương. Rồi Lão mang số tiền dành dụm được và mảnh vườn sang gửi ông Giáo. Sau đó mấy hôm liên lão chỉ ăn khoai, sung luộc, rau má...Một hôm lão sao nhà Binh tư xin ít bả chó nói là đánh bả con chó nhà nào đó để giết thịt nhưng thực ra lão dùng bả chó để kiết liễu đời mình. Cái chết của lão rất dữ dội, chẳng ai hiểu vì sao lão chết trừ ông Giáo và Binh Tư.
P/S:Tham khảo nha~~~
Nguồn:vn.doc
1. văn bản lão hạc
Lão Hạc sống một mình cùng với cậu Vàng - kỉ vật người con trai để lại sau khi đi phu đồn điền cao su. Lão sống cô độc, nghèo khó nhưng luôn thương yêu cậu Vàng. Sau trận ốm lão trở nên kiệt quệ, túng quẫn, không đủ sức nuôi bản thân nên quyết định bán cậu Vàng và gửi tiền cho ông giáo giữ hộ rồi tự mình xin bả chó kết liễu thân phận. Không ai hiểu nguyên nhân cái chết dữ dội, đau đớn của lão Hạc trừ ông giáo và Binh Tư.
2. văn bản tức nước vỡ bờ
Được bà lão hàng xóm cho vay chút gạo chị Dậu liền nấu cháo cho anh Dậu ăn. Chị vừa múc bát cháo bưng lên cho chồng, anh Dậu còn chưa kịp ăn thì tên cai lệ và người nhà lí trưởng xông vào đòi bắt trói. Ban đầu, chị Dậu vừa lo lắng cho chồng, vừa sợ hãi trước hành động cử chỉ của đám tay sai đã rất thiết tha van nài các “ông” tha cho chồng “cháu”. Nhưng lũ đầu trâu mặt ngựa vẫn hung hăng lao vào bắt trói anh Dậu. Nỗi tức tối đã chiến thắng nỗi sợ hãi, chị Dậu cãi lí: chồng tôi đau ốm các ông không được bắt. Những tưởng lí do rất chính đáng đó có thể ngăn cản hành vi mất hết nhân tính của bọn cai lệ và người nhà lí trưởng nhưng vô hiệu. Bị bọn chúng đánh lại, chị Dậu uất ức vùng lên thách thức: “Mày trói chồng bà, bà cho mày xem” và quật ngã cả hai tên tay sai. Chị Dậu thà ngồi tù chứ không để bọn chúng làm tình làm tội mãi được
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Tom tat van ban chuyện cũ trong phủ chúa trinh
* Tóm tắt văn bản chuyện cũ trong phủ chúa Trịnh:
Sau khi đã dẹp xong các bè đảng tranh giành quyền lực, Trịnh Sâm lao vào ăn chơi, chô xây dựng nhiều đền đài và thường xuyên ngự các li cung binh lính theo hầu đông đúc. Chúa còn bày ra nhiều trò quay gở và ra sức thu lấy tất cả những thứ quý hiếm trong dân gian. Bọn hoạn quan mượn gió bẻ măng, nhà nào có cây cảnh đẹp đều bị khuân đi hết hoặc bị vu cho tội giấu vật phụng cung. Các nhà giàu có cây cảnh và vật đẹp phải bỏ ra kêu van hoặc phá bỏ để tránh họa ...
Chúc bạn học tốt ^^
Khoảng năm Giáp Ngọ,trong nước có chúa Trịnh Sâm thích chơi đèn đuốc,thường ngự ở các ly cung.Xây dựng đình đài liên miên.Nhân việc đó, nội quan đều mạc quần áo đàn bà, cải trang để bán một số đồ vật kiếm tiền. Có lúc cho bọn nhạc công ngồi trên gác chuông chùa Trấn Quốc và chơi vài bài.Mỗi khi tìm thấy những loài trân cầm dị thú,Chúa đều thu hết. Bọn quan lại thấy thế bèn mượn gió bẻ măng, hù doạ nhân dân. Hễ thấy nhà giàu nào có cây cảnh hay đồ vật đẹp nào đều quy cho vào tội phụng thủ, người ta phải van xin chí chết mới được tha. Nhà tác giả cũng có trồng một cây lê và hai cây lựu nở hoa rất đẹp nhưng cũng phải chặt đi cũng vì cớ ấy.
Đáng yêu thật đấy!
Lời tỏ tình chân thực và ngắn gọn nhất quả đất : “tao yêu mày đấy, mày có yêu tao không để tao tám con khác ”
Thật ra sự thật về nữ sinh còn nhiều điều khiến anh bất ngờ lắm, hãy chờ đợi đi soái ca à!
Ngầu như thỏ 7 mầu! ôi thực ra anh đang cô đơn, đang cô đơn đấy biết không hả?
Ôi ai đang yêu thì đều phải học tập nhé!! dễ thương và đáng yêu quá đi.
Bạn sẽ cảm thấy phát cười với hình ảnh đáng yêu về thỏ bảy màu
Ai là đàn ông điểm danh coi đúng không nào!
Tiếng lành lúc nào chẳng đồn xa :v
Hãy cẩn thận với những câu hỏi của người yêu!
Thanh niên nghiên túc 2013 đã … trưởng thành hơn, phiên bản mới nhất 2016 của anh đây
Thỏ 7 màu với những phát ngôn ngộ nghĩnh luôn khiến bạn phì cười
Có like không? không like tui giận à nha!Đừng làm phiền nhé! đã bảo bận rồi!
tom tat gium tôi van ban cây tre tram dôt ngan hêt suc co thê nhung phai du y nhe
thank you
tôi là ......Tôi đi làm thuê cho phú ông trong 1 làng nọ.Phú ông có 1 người con gái đẹp như hoa, tính tình hiền dịu. Tôi rất thích cô ấy, muốn lấy cô ấy làm vợ thì phú ông bảo tìm đc cây tre trăm đốt ông ta sẽ gả cho.
Tôi tìm đc cây tre trăm đốt và phú ông dù ko muốn cũng đành phải gả cô con gái cho tôi. Hai chúng tôi sống rất hạnh phúc.
Mik ko nhớ lắm chỉ nhớ đc nội dung thôi. Nếu có sai thì thôi nhé.!!!!
hai ban khang va khoi thi chay tren mot duong chay vong quanh ho 2km.Hai ban xuat phat cung 1 luc va chay 3 vong quanh ho. Sau cuoc thi nguoi ta cong bo thoi gian chay cua khang la 24 phut va cua khoi la 30 phut.
1/ Tinh van toc cua moi ban.
2/ Khi khang ve dich thi khoi cach dich bao nhieu met?
ghi lai tom tat phan van ban miêu tả về bức tranh " anh trai tôi "
giúp e với ạ e cần gấp wa
Em gái tôi tên là Kiều Phương, nhưng tôi hay gọi nó là Mèo. Mèo bí mật tự chế ra những lọ phẩm màu để vẽ. Chú Tiến Lê, một họa sĩ, đến chơi phát hiện ra tranh của Mèo vẽ rất đẹp. Cả nhà cùng vui mừng và tạo điều kiện cho Mèo phát triển tài năng, chỉ có tôi là thầm ganh tị với nó.Chú Tiến Lê giới thiệu cho nó tham gia trại thi vẽ quốc tế. Mèo đoạt giải nhất. Tôi lại càng kém vui. Nó rủ tôi đến lãnh thưởng. Khi xem bức tranh nó vẽ và đoạt giải cao tôi mới giật mình: nó đã vẽ tôi với một gương mặt thật hoàn hảo, thật đáng yêu. Tôi xấu hổ về sự ghen tị nhỏ nhen của mình. Tôi không dám nhận mình là người trong tranh vì người trong tranh không phải tôi mà chính là lòng nhân hậu, là tâm hồn trong sáng của em tôi.