tả cây phượng.
Mik cần trong bài văn có kỷ niệm gắn với cây phượng , vd: bạn bè, thầy cô, ...
Hãy tả cây phượng . ( K chép trên mạng)
Mik cần các bạn thêm kỷ niệm tuổi thơ hay kỷ niệm tình bạn vào giùm mình.
Hè chớm chạm nhân gian là lúc một năm học của chúng ta kết thúc, là lúc những chú ve trên vòm lá cất vang bản nhạc hè, và cũng là lúc bác phượng già trường em khoác trên mình bộ áo cánh đỏ rực giữa sân trường.
Từ xa nhìn lại, bác phượng giống như một cây nấm đỏ khổng lồ trong vương quốc cổ tích. Cây nấm đặc biệt này trú ngụ giữa một cái bồn lớn. Trong ngôi nhà của mình, bác phượng dùng những chiếc rễ to bằng bắp chân cắm sâu xuống mặt đất để giữ vững thăng bằng. Thân phượng cao lớn, vươn thẳng lên trời, làm trụ đỡ chắc chắn cho các cành lớn. Màu nâu sẫm cùng với vẻ sần sùi, mốc thếch vì mưa nắng của vỏ làm cho phương thêm già dặn. Từ thân, những cành phượng mập mạp, chắc khỏe tỏa rộng khắp phía tạo nên tầng lá xanh um một màu. Dưới tầng lá ấy, chúng em đã vui đùa thỏa thích, nào chơi nhảy dây, chơi đá cầu hay cùng nhau ngồi đọc sách. Thật mát mẻ và thú vị! Nhìn lên tán lá, những chiếc lá phượng nhỏ như lá me. Mỗi khi chị gió dạo chơi trên vòm lá đó, từng tầng lá xô vào nhau đem tới thanh âm lao xao, rì rào rất vui tai.
Điều thu hút người nhìn nhất ở bác phượng chính là hoa. Hoa phượng đỏ tươi như màu lá cờ Tổ quốc. Cánh phượng nhỏ, mỏng, chụm thành từng chùm. Từng chùm tạo nên nét rực rỡ của phượng dưới nắng. Tại sao hoa phượng lại rực rỡ đến thế nhỉ? Phải chăng bởi phượng đã gói ghém hết lửa, hết nắng ngày hè vào cánh hoa của mình? Không chỉ có những cánh hoa đã bung xòe, bao búp phượng non vẫn còn lim dim ngủ. Có lẽ, chúng đợi nắng chiếu, đợi ve kêu mới chịu tỉnh giấc. Người bạn thân thiết nhất của phượng vào những ngày hè chính là những chú ve sầu. Hình như các chú ấy mừng vui nên không ngớt ca vàng bản nhạc của riêng mình. Có người bạn này nên cứ hè đến, phượng sẽ chẳng bao giờ quên nở hoa cả.
Em vẫn luôn yêu bác phượng già như yêu mái trường này, yêu thầy cô và yêu bạn bè. Bác sẽ mãi là hình ảnh đẹp đẽ lưu giữ nhiều kỉ niệm học trò của chúng em.
Thực hiện một trong hai đề bài sau:
a. Viết bài văn tả một vườn rau hoặc một vườn hoa mà em thích.
b. Trường em có rất nhiều cây. Viết bài văn tả một cây bóng mát hoặc cây hoa gắn bó với em và bạn bè.
Trước sân nhà em có một cây lộc vừng đã rất nhiều tuổi rồi. Cây cao lớn và có tán đẹp lắm, nên ai đi qua nhà em cũng phải xuýt xoa.
Cây lộc vừng cao đến hơn 4m, tỏa bóng rợp cả vùng sân trước nhà. Thân cây to và vạm vỡ, cả hai bạn nhỏ cũng chưa ôm xuể. Bộ rễ của cây thì phải rậm rạp lắm. Bởi chỉ một vài đoạn nhỏ của rễ bò trên mặt đất cũng to như cái cổ tay của em rồi. Lớp vỏ trên thân cây lộc vừng thô ráp và sần sùi nhưng không khô đến xuất hiện nhiều khe rãnh như cây bàng. Lúc nào, thân cây cũng có một màu nâu sẫm và tươi tốt. Từ cách mặt đất chừng một, mét, cây đã bắt đầu chẻ cành. Cành lộc vừng khá dài và cứng cáp. Điểm đặc biệt là tán của cây trông rất to và rậm, nhưng số lượng cành con của nó lại rất ít. Cảm giác tán cây lộc vừng dày đến như thế, là dựa vào những chiếc lá to và dài mọc san sát nhau, và các chùm hoa khổng lồ, dài đến cả 30, 40cm dày đặc.
Hoa lộc vừng nở từ tháng 6 cho đến hết tháng 10. Hoa nở từng đợt, hết chùm này đến chùm khác. Và nếu cây càng lâu đời, thời tiết càng thuận lợi, thì các đợt hoa thậm chí có thể nở từ tháng 5 và kéo đến sát dịp cuối năm. Hoa lộc vừng mọc thành từng chùm dài. Trên một cuống hoa có các bông hoa nhỏ màu đỏ mọc chi chít. Khi nở, các cánh hoa nhỏ và dài xòe ra như một quả cầu lông vậy. Một bông hoa nở có phi phải gần hai tuần mới tàn và rụng xuống. Bởi vì số lượng quá nhiều và liên tục có hoa mới nở, nên cảm tưởng như cây lọc vừng nở hoa mãi không tàn. Lúc nào nhìn lên cây cũng thấy một rừng đỏ lửa. Và kèm theo đó, chính là một chiếc sân luôn thơm nồng nàn mùi hoa lộc vừng được trải một thảm dày hoa đỏ mềm mại.
Cây lộc vừng là niềm tự hào của cả gia đình em với bạn bè. Chiều chiều, em sẽ ra quét lá và hoa rụng dưới sân cho sạch sẽ, rồi lại tưới nước cho cây. Mong rằng, cây sẽ luôn phát triển khỏe mạnh, để lại đem đến thêm nhiều mùa hoa tuyệt vời nữa cho gia đình em.
a.
Vườn trường em trồng nhiều loài hoa quý, hoa đẹp nhưng em thích nhất là mấy khóm hồng.
Mấy khóm hồng này được lấy giống từ hoa hồng Đà Lạt. Công viên cây xanh thành phố đã bán lại cho trường năm chậu hoa hồng. Thầy Tú đã chuyển hoa hồng từ chậu hoa vào vườn hoa.
Năm khóm hồng Đà Lạt được “nhập cư” vào vườn trường em. Hoa nở bốn mùa, nhưng nở nhiều nhất vào các tháng xuân – hè. Hoa hồng bạch, hoa hồng vàng, hoa hồng nhung, hoa hồng tím, hoa hồng đỏ, cây nào cũng đẹp, đẹp kiêu sa, toả hương thơm ngào ngạt. Mỗi bông hoa nở xoè to bằng cái bát sứ Tàu cổ. Nụ hoa to bằng hai ngón tay thiếu nữ chụm vào. Lá hồng có nhiều khía như đuôi con chim trĩ. Gốc và cành hồng có nhiều gai nhọn hoắt màu tim tím. Ngắm hồng vào sáng sớm mới đẹp. Cánh hoa lấp lánh đẫm sương mai. Mấy chục bông hồng tươi thắm, khoe sắc rực rỡ. Chuồn chuồn, bươm bướm, ong vàng cứ quấn lấy các bông hồng, không chịu rời xa.
b.
Tả cây phượngCó một loài hoa còn được gọi là hoa của tuổi học trò, đó chính là hoa phượng. Không biết từ bao giờ mà hoa phượng có mặt ở mọi mái trường, che nắng cho bao thế hệ học sinh và cũng chứng kiến biết bao cuộc chia tay đầy lưu luyến của những cô cậu học trò.
Hoa phượng một loài hoa với cái tên thật đẹp, cả năm chỉ nở một lần và lại nở vào đúng mùa hè vừa nhiều nắng, lại nhiều mưa. Cây phượng mùa xuân xanh tốt lộc non mơn mởn, đến mùa hè dùng hết sức lực của mình để trổ những đoá hoa tươi thắm. Mùa thu đến nó phải rụng bớt lá để nuôi thân và rồi mùa đông nó dành thời gian dưỡng sức cho một mùa trổ hoa tiếp theo.
Những bông hoa phượng đầu tiên thường xuất hiện sau cơn mưa đầu mùa hạ (khoảng cuối tháng tư, đầu tháng năm). Đó cùng là thời điểm học sinh đang thi hết kì hai, chuẩn bị nghỉ hè. Hoa phượng nở từng chùm đỏ rực rỡ như một lời chúc mừng cho các bạn học sinh thi tốt, làm bài tốt. Thế rồi hoa phượng nở thật lâu tàn, mãi cho đến khi chúng em dự lễ bế giảng năm học, hoa phượng vẫn tươi thắm như ngày đầu, những cánh hoa bắt đầu rụng nhiều hơn. Điều đó giống như một lời chia tay đầy lưu luyến của hoa phượng dành cho những người học sinh. Mặc cho mùa hè có những cơn mưa dông gió giật, thậm chí là những cơn bão đầu mùa. Hoa phượng vẫn sừng sững, vẫn tươi và rực rỡ, không có gì có thể làm nhoè đi sắc thắm của những bông hoa phượng.
Đối với em, cây phượng rất có ích, cho bóng mát, cho hoa đẹp. Hoa phượng lại là thứ để lại trong lòng học sinh chúng em biết bao kỷ niệm tươi đẹp dưới tán cây, dưới mái trường thân yêu.
Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sau
Thời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi người, loài cây mà một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương cây " Hoa học trò." Nhìn từ xa cây phượng toả ra những tán lá xum xuê xanh ngắt giống như một cái dù khổng lồ che mưa che nắng. Thân cây to và sần sùi. Những chiếc rễ ngoằn ngoèo trồi lên mặt đất. Những chiếc lá bé tí kết thành những tán lá rộng. Hoa phượng màu đỏ thắm vừa đẹp, vừa dẻo dai, vừa bền bỉ. Cây phượng đã cho em bóng mát. Vào giờ ra chơi cúng em thường chơi đùa dưới gốc cây phượng. Các bạn nam thì chơi đá cầu hay chơi bắn bi còn các bạn nữ thì chơi nhảy dây hay chơi banh đũa. Phượng là người bạn cùng đi với em trong suốt thời học trò. Cây phượng là nơi cất giữ những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò. Những lúc em buồn vì bị điểm kém hay vì cãi nhau với bạn bè phượng là người bạn đã lắng nghe những tâm sự của em. Những lúc em vui vì được điểm cao hay vì em lại có thêm những người bạn mới phượng là người bạn đã cùng chia sẽ với em. Lúc những búp phượng gần nở là lúc báo hiệu cho chúng em biết mùa thi sắp đến. Những đứa học trò chăm chỉ học tập phượng như rất vui. Lúc hoa phượng nở một màu đỏ thắm và tiếng ve kêu lúc báo hiệu mùa hè đã đến. Những tiếng ve kêu hoà thành một bản nhạc nghe rất vui tươi. Âm thanh của tiếng ve làm cho đời sống của chúng em trở nên rộn ràng , vui tươi. Nhưng lúc đó cũng là lúc chúng em phải chia tay mái trường tầy cô và bạn bè để bước vào kì nghỉ hè . Lúc chia tay tiếng ve kêu mà lòng em xao xuyến không nỡ rời xa . Nhưng rôi cũng đến lúc chia tay với bạn mái trường , thầy cô , bạn bè . Vào những ngày cuối năm học chúng em thường xuống sân nhặt những đóa phượng để ép vào tập để làm kỉ niệm khó phai mờ. Những dòng lưu bút còn in trên giấy của những đứa bạn thân đã cùng em học tập, vui chơi trong suốt năm năm học vừa qua. Thế đó, cây phượng còn là người bạn thân của chúng em suốt một thời học trò nói riêng. Cây phượng còn góp phần tạo nên vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng, kỳ ảo nói chung. Có khi nào bạn nghĩ cây phượng sẽ rời xa mình không? Nhưng còn đối với mình cây phượng luôn đồng hành với mình suốt con đường học vấn. Cánh cổng trường đã đóng lại, chưa bao giờ phượng đẹp như lúc này. Phượng đẹp nhưng chằng ai ngắm nhìn phượng. Chỉ còn một mình phượng nhìn theo bóng của mỗi người học trò. Tạm biệt cây phượng, tạm biệt những kỷ niệm vui buồn dưới gốc phượng. dù có ai đi đâu xa, em sẽ luôn nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi có một người bạn vô cùng thân yêu.
Giup mình với chiều nộp rồi !
Dựa vào dàn bài hãy biểu cảm cây hoa phượng
A.Mở bài: cảm xúc chung về cây phượng
B.Thân bài: lần lượt trình bày các cảm xúc
-Cảm xúc yêu cây phượng
+thắm thiết thiết tha
+Lý do: lá cây bông hoa phượng
-cảm xúc gắn bó,thân thuộc,gần gũi:
+Như một người bạn thân
+Lý do :kỷ niệm gắn bó với loài cây này
-Cảm xúc nhớ thương cây phượng:
+Những ngày nghỉ hè xa cây phượng
+Khi vào đông cành Phượng trơ trụi lá gầy gò khẳng khiu đến đáng thương
+Mưa bão cành lá cây phượng bị gãy lòng quặn lại cảm thấy thương cho người bạn của mình
C.kết bài: khẳng định và nhấn mạnh lại tình cảm của mình
Nhanh nha mk đang cần
Chọn 1 trong 3 đề dưới đây:
Đề 1: Viết bài văn miêu tả một cây ăn quả mà em yêu thích.
Đề 2: Viết bài văn miêu tả một cây ở sân trường đã gắn bó với em và bạn bè.
Đề 3: Viết bài văn miêu tả một cây mà em biết qua phim ảnh, sách báo.
1. Dựa vào dàn ý đã lập trong hoạt động Viết ở Bài 22, viết bài văn theo yêu cầu của đề bài.
2. Đọc soát và chỉnh sửa.
a. Đọc lại bài của em để phát hiện lỗi.
b. Chỉnh sửa.
Sửa lỗi trực tiếp vào bài hoặc ghi vào sổ tay những lỗi cần sửa.
1.
Bài tham khảo:
Hè về, nắng trong vắt như mật ong, gió thoảng từng cơn oi nồng. Bọn học trò chúng em bận bịu với những bài ôn thi, những dòng lưu bút viết vội. Một hương vị mùa hè lan tỏa khắp trường. Mọi người vội nhìn ra sân: hoa phượng nở đỏ sân trường rồi. Nhìn cây phượng vĩ trồng giữa sân trường em, chúng em biết mùa hè đã thật sự đến.
Cây phượng cao lắm, cao hơn cả tầng ba của tòa nhà em học. Thân cây to lớn đến phải hai bạn học sinh ôm vẫn chưa xuể. Lớp vỏ trên thân cây sần sùi, hằn từng khe, rãnh như là mặt ruộng vào mùa hạn. Bộ rễ của cây thì chắc hẳn rất to và dài. Vì chỉ với một phần nhô trên mặt đất đã to hơn cả bắp tay rồi.
Cành chính của cây phượng thì chỉ gồm bốn cành. Nhưng từ đó, tỏa ra nhiều cành phụ lắm. Chúng đan vào nhau tạo thành một chiếc ô khổng lồ che bóng mát cho chúng em vui chơi. Khi mùa hè đến, cây phượng nở hoa đỏ rực. Những cánh hoa mỏng manh như cánh gián, đỏ tươi hơn cả mặt trời trở thành tín hiệu báo cho chúng em sắp kết thúc năm học.
Cây phượng già đã chứng kiến bao niềm vui nỗi buồn của chúng em. Mỗi lần phượng nở hoa, lòng em lại rộn ràng lên những cảm xúc khó tả. Đó là lúc em khi sắp phải xa mái trường, xa cây phượng. Mai đây lớn khôn, em luôn nghĩ về ngôi trường tiểu học, nhớ tới cây phượng già thân quen này.
2.
Em tiến hành đọc soát và chỉnh sửa.
3.
Em tiến hành trao đổi với người thân về bài văn tả cây em đã viết và xin ý kiến góp ý.
kể lại kỷ niệm sâu sắc của em với bạn bè hoặc thầy cô
mn cho mik bài mẫu tham khảo với ạ
Tham khảo:
Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
tham khảo
Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
Tham khảo:
Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
Tập làm văn: Tuổi học trò có bao kỉ niệm với bạn bè, thầy cô và mái
trường thân yêu. Em hãy tả ngôi trường đã gắn bó với em nhiều năm qua ko copy mang
viết một bài văn kể kỉ niệm với cha mẹ, thầy cô, bạn bè, con vật nuôi (tự sự kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm)
Đề: Tả một loài cây em yêu thích ( Xin các cậu nhận xét bài này cho tớ nha )
Bài làm
Mới chớp mắt mà đã lớp 12 rồi sao, đối với chúng em, không chỉ thầy cô, bạn bè cùng gắn bó bao kỉ niệm đùa vui chung với nhau mà cũng còn cây phượng gắn bó chung tuổi học trò hồn nhiên, đáng yêu.
Dù đã trải qua bao nhiêu năm với những tuổi học trò khác mà phượng vẫn trẻ trung như ngày nào. Phượng có những tán lá xòe rộng để giúp các bạn hs có thể tán ngẫu, vui đùa với nhau, cùng cười cùng vui. Thêm đó, lại còn có một đặc điểm nổi bật nhất đó chính là màu hoa đỏ thắm, hoa chỉ nở vào ba tháng hè và đó cũng là lúc chúng ta phải chia tay bạn bè, thầy cô giáo.
Bên những hai lối đi vào thì em có thể nhìn thấy hai dãy phượng đang chào đón em cứ như phượng đã chờ đợi em rất lâu. Khi em cùng các bạn ngồi đọc sách dưới bóng râm thì em cảm thấy như có một bầu không khí trong lành từ phượng cứ như là chỉ dành riêng cho em vậy. Đối với em phượng là một người bạn của em chứ không phải chỉ là một cây cảnh trong trường bởi vì phượng cũng đã gắn liền với tuổi học trò cùng những kí ức khó phai. Chao ôi! mỗi lần nhớ lại kí ức xưa thì em cảm thấy thật buồn cười. Nhớ những lúc trèo lên cây phượng ngắt hoa xuống, rồi cùng nhau làm con bươm bướm rồi ép vào tập, đứa nào khéo thì có thể làm đẹp hơn. Rồi vài lần cả lớp cùng ăn liên hoan dưới gốc cây phượng, đứa nào đứa nấy cũng đều thích thú.
Nhưng kỉ niệm đó cũng phải có một ngày kết thúc, khi tiếng ve bắt đầu kêu lên, hoa phượng bắt đầu nở rộ thì kỉ niệm học trò cũng kết thúc, lớp 12 là lớp để lại nhiều ấn tượng nhất trong kỉ niệm học trò bởi vì đó là năm cuối cấp và cũng là nơi chia tay với thầy cô, bạn bè và trường lớp. Vào lúc bắt đầu buổi lễ tổng kết, đứa nào cũng vội tìm chỗ ngồi của mình, mấy đứa em thì ngồi cùng nhau kể về những lúc mà mới bước vào trường. Khi buổi lễ kết thúc, thì nước mắt ai cũng rưng rưng vì lyến tiếc, không nỡ rời xa nơi này, nhưng cuối cùng cùng cũng phải bỏ lại tất cả và đi về phía trước.
Một khi đi ra thì em không thể nào quay lại nghoảnh nhìn phượng lần cuối được vì nó chỉ làm thêm nỗi buồn càng tăng thôi, nhưng vì tương lai mà em phải đánh đổi qua khứ để có thứ mà em mong muốn. Cứ đi cứ đi, đi mãi mà không nói lời chào tạm biệt với phượng được mà chỉ nói được trong âm thầm mà thôi: Tạm biệt phượng!
các cậu giúp tớ nhá tớ xin các cậu luôn đó
Hay đó! Viết bài có cảm xúc! Tuy nhiên là bài văn hơi ngắn! Phần mở bài cần viết hấp dẫn hơn!
Nếu sửa lại một chút thì bài văn sẽ hay hơn!
Chúc bạn học tốt!!!
Cũng hay rồi cậu ! Có điều hơi ngắn , với lại ở câu : ''Bên những hai lối đi thì em có thể thấy 2 dãy phượng đang chào đón cứ như phượng đã chờ đợi em rất lâu . '' thì bạn nên sửa lại như thế này : ''Bên hai lối đi , em có thể thấy hai dãy phượng đang chào đón cứ như đã chờ đợi rất lâu . '' .