đó mấy câu , tớ học ở đâu , họ tên tớ là gì , tớ học giỏi ko , hiện tại tớ làm chức gì trong lớp
có ai có nick liên quân mobile ko , cho mình cái đi , khỏi phải đăng kí
cảm ơn nhiều , hjhjhj
tớ xin lỗi cậu nha , nguyễn hoàng bảo ngọc
mấy cậu à , cái câu bạn đăng yêu bạn nguyenhoangbaongoc123 là không phải do bạn đăng đâư , do tớ biết mật khẩu của bạn nên chọc bạn nhưng tớ chọc bạn cũng có lí do , bởi vì tớ đã thổ lộ với bạn là tớ yêu bạn ấy nhưng bạn ấy ko chịu , còn nói còn nhỏ mà yêu đương cái gì , tớ tức quá nên mới phá nick bạn bằng cách đăng như vậy để bạn xấu hổ , bây giờ tớ cảm thấy rất hối hận vì đã làm vậy , nếu bạn ấy biết chắc chắn bạn ấy sẽ ko bao giờ tha thứ cho tớ hoặc thậm chí sẽ ko nhìn mặt tớ chứ huống chi là chấp nhận tình yêu của tớ . to quá hối hận vì làm vậy , bây giờ tớ muốn xóa câu hỏi đó mà tớ đã đang chờ bạn ấy thì tớ phải làm sao đây
giúp tớ đi , huhuhu
cái oml.vn này là để học ko có chuyện yêu đương oke
đúng rồi còn bé mới có lớp 4 mà yêu đương gì chị bị bố mẹ cấm
lăng nhăng
Theo mình cậu nên làm lành bằng cách xin lỗi cậu ấy 1 cách thật lòng và làm sao để bạn í biết bạn thật sự biết lỗi
tớ học lớp 4 nhưng tớ thấy trên tivi có cái từ Cambodia vậy ai cho tớ biêt từ Cambodia là gì được ko
LÀ campuchia hay gì á
Cambodia
Dịch: Campuchia
Cambodia: Campuchia.
Tớ nhớ vậy. Mà cậu có học Edupia hok?
Tớ cần tìm bạn Nguyễn Minh Đức sinh ngày 9/9/2005 hiện tại đang học lớp 8 gì đó ở trường THCS Giáp Bát :)) Nếu có ai biết bạn đó thì nhắn tin ngay cho tớ nhé :)) hoặc Đức à nếu cậu nhìn thấy bài viết của tớ thì nhắn tin ngay cho tớ vì có người đang nhờ tớ tìm tung tích của cậu đó :)) nhìn tên tài khoản của tớ chắc chắn cậu biết tớ là ai rồi đấy :))
Nếu có ai biết bạn ấy thì nhắn tin ngay cho tớ nhé !!!! Cảm ơn ạ :)))
công an bn ê
Lan là hs mới chuyển dênd lớp 8a .Nhà lan ở gần trường nhưng trong tuần lan đã đi học muộn 2 lần .Thấy vậy lớp trưởng hỏi lan lí do đi học muộn , Lan trả lời " tại bố mẹ tớ đi làm sớm ,ko cá ai gọi dậy nên tớ ko đi học đúng h " A) Em có nhận xét j về Lan ? B) Nếu em là Lan ,em sẽ lm j để có thể dậy sớm và đi học đúng h mà ko cần bố mẹ đánh thức ?
CHAP 1: CẬU VÀ TỚ
Cậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...
Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...
--Quay về quá khứ--
- Jaesuk ơi ~
- Ơi! Tớ đây!
- Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.
- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.
Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó là một kẻ không nói chuyện với ai hết, luôn cau có, tức giận. Cậu tiến tới và cười nói với tớ:
- Chào cậu, tớ là Nawon! Cậu ra chơi với tớ nhé!
- Không! - Tớ vẫn lạnh lùng.
Sau bao nhiêu ngày nài nỉ, tớ cũng mềm lòng, tớ bắt đầu đi chơi cùng cậu, bảo vệ cậu, tim tớ tan chảy mỗi khi nhìn thấy cậu cười, và cho đến cấp 1, cấp 2, cấp 3.... Tớ và cậu vẫn chơi chung, làm gì cũng có nhau hết... Và tớ luôn tức giận mỗi lần Junho hay Jinwoo xáp lại cậu. Tớ cũng rất hiểu cậu, hiểu đến món ăn, sở thích, nỗi sợ của cậu...
--Trở lại thực tại---
- Nawon ah~ - Tớ luôn đứng ở dưới nhà chờ cậu đi học. - Đi học thôi!
- Đi nào Jaesuk! - Cậu lại nở nụ cười đó với tới, ôi..nó đẹp thật...
Đến trường, bước vào lớp, tớ và cậu ngồi cạnh nhau vẫn nói chuyện, và tớ khó hiểu sao các bạn lại nhìn tớ và cậu? Không sao, chắc họ ghen tị đó thôi!
- CHOI JAESUK!!!!! - Junho hét vào mặt tớ.
- Sao vậy? - Tớ ôm cậu. - Nói bé thôi, Nawon sợ đó!
- Thôi, Junho! - Jinwoo từ cửa lớp bước vào. - Đi đi!
- Nhưng...- Junho mặt đỏ lên, như sắp khóc vậy.
- Tớ đã bảo thôi! - Jinwoo trừng mắt.
- Có chuyện gì? - Jaesuk.
- Không!
Tan học, cậu và tớ nắm tay nhau về. Thật là khoảng thời gian hạnh phúc với tớ!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chap 1.
Có gì cmt ở dưới để tớ giải thích cho ha:>>
( Hmm...đây là truyện của tớ...các cậu đừng mang đi đâu nhé :3 vì bản chất truyện này đã được đăng rồi, trên Wattpad ở tài khoản Watt của tớ, vậy trừ khi các cậu trao đổi qua tin nhắn chứ nếu đăng ở trên mạng thì thế nào tớ cũng phát hiện :333 tớ đăng lên cho các cậu đọc hoii TvT )
>>P/s: có thích không mấy cậu:))?<<
Trong buổi liên hoan lớp, sau khi đã tàn bữa, Hoàn bảo Toàn:' vừa qua, bạn đạt giải nhì kì thi học sinh giỏi khu vực Đông Nam Á. Mình xin phép thay mặt lớp chúc mừng cậu. Có hai cách chúc mừng: một là 1 cái bánh ga tô. Hai là 1 cốc nước ngọt nhưng cậu phải ăn hoặc uống ở đây, ko được mang về. Nếu cậu nòi đúng cậu phải nhận cái gì thì uống cốc nước ngọt'
Cả lớp đều hoan hô Hoàn. Toàn suy nghĩ rồi nói:'Để nhanh cho tớ đoán, cậu định cho tớ uống nước ngọt'Mọi người lại hoan hô, riêng Hoàn đứng ngẩn người ra. Hỏi Toàn phải nhận cái gì
Toàn không phải nhận cái gì vì toàn đã no rồi
Tớ tên là Đức học lớp 5,tớ mới vào ko biết gì mong các bạn giúp đỡ
Lì xì cho mình nữa nha(mong olm ko xóa và trừ điểm
uk chào bn mk cx là thành viên ms! Bn "lì xì" cho mk nha
Xin chào tất cả mọi người , tớ xin tự giới thiệu tớ tên là .... Không nói được . Tớ học lớp 4 trường tiểu học hương mai . Tớ có biệt danh là : Ốc . Các cậu hãy gọi tớ là ốc nhé !!! Tớ mới lập nick nên chưa có nhiều bạn , mong các bạn kết bạn với mình và luôn luôn giúp đỡ mình trong học tập nhé
Chào các bác. Lâu rồi ko thấy page có truyện nào dài kì để ae hóng cho đỡ buồn, đó là động lực để tớ quyết tâm “cào phím” để cho ra đời DUYÊN ÂM. Do vừa viết vừa nghĩ nên tớ ko có số chương cụ thể. Cơ mà như vậy mới tạo động lực cho ae hóng chứ nhỉ. Hihi…
Thôi ko dài dòng nữa. Bây giờ tớ sẽ vào chuyện chính. Trước hết là tớ nói sơ qua về DUYÊN ÂM. Đây là đứa con tinh thần mà tớ đã định viết rất lâu rồi nhưng bây giờ mới có dịp. Về nội dung thì đây đều là những câu chuyện có thật đã xảy ra với tớ, hoặc tớ được nghe, được chứng kiến. Tất nhiên là để đảm bảo nội dung và tính logic cho truyện thì tớ đã chỉnh sửa một số chỗ để hợp lý hơn. Về cách xưng hô trong truyện thì để gần gũi hơn với ae, tớ sẽ xưng là “tớ” và gọi ae là ” các bác” ( dân chuyên văn nên hơi nhiều thủ tục tí, ae thông cảm).
📷
Truyện này cũng ko biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng nghe mẹ tớ kể lại: Ngày xưa bà nội tớ là thầy cúng. Một lần, trong làng có thằng bé bị chết đuối( ko biết ở chỗ các bác thế nào chứ ở chỗ tớ người chết đuối nếu vớt dc xác lên sẽ mang đi chôn ngay, sau đó làm lễ câu vong về nhà). Lần này cũng vậy, bà nội tớ đi làm lễ câu vong cho thằng bé kia. Người ta đặt một cây chuối bắc ngang qua lòng sông chỗ nó chết đuối. Ở giữa gắn một lá bùa. Bà tớ ngồi trên bờ sông cùng người nhà thằng bé, bà đọc một bài kinh để câu hồn nó lên bờ.
Nếu hồn lên sẽ thấy là bùa rơi ra và cây chuối rung lên. Mọi lần chỉ cần đọc một lần thôi là vong đã lên rồi, nhưng lần này đọc đến 3 lần mà vẫn chưa thấy phản ứng gì, trời thì nắng, bà tớ đang định quay về thì tự nhiên giữa lòng sông sùi bọt lên, rồi chẳng biết từ đâu có một đàn các bới đến đớp mất là bùa. Bà tớ nhìn thấy cảnh ấy xong thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng ko nói gì. Xong bà chỉ bảo là vong này nghịch lắm, nếu ko phải thầy cao tay sẽ ko làm được. Sức của bà tớ thì cũng có hạn nên ko thể làm gì được. Đêm đó bà tớ nằm mơ, thấy có đứa bé cứ đứng ngoài sân cười sằng sặc. Nó vừa cười vừa bảo sẽ theo một người trong nhà tớ. Nhưng là theo ai thì nó ko nói rõ. Nó nói xong thì bà tớ bừng tỉnh, mồ hôi vã ra khắp người. Bà chỉ mong những gì nó nói không phải là sự thật. Hôm sau bà gọi mẹ tớ sang và kể lại ( mẹ tớ lấy chồng làng bên ).
Nghe xong mẹ tớ chỉ cười và bảo bà lại nghĩ quá. Mấy hôm sau thì bà nhận được tin mẹ mang bầu tớ. Mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng đến tháng thứ 8 thì mẹ tớ đau bụng dữ dội. Rồi mẹ sinh tớ, non một tháng. Và đó cũng là tháng 7 âm lịch. Và có lẽ đây cũng là khởi nguồn của tất cả những gì xảy ra với tớ sau này….
Cũng khá dài rồi nên tớ xin được dừng chuyện ở đây. Hẹn các bác ở chap 2.