Xuân đến nơi nhưng túi không ......... Đi hỏi Nobita các chế ơi
cho đoạn thơ sau đọc và trả lời câu hỏi :
"Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
Cha ơi !
Không thấy cây không thấy người ở đó ?
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ :
"Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa
Sẽ có cây có cửa có nhà
Nhưng nơi đó cha chưa hề đi đến"
a. tìm 1 từ nhiều nghĩa trong đoạn thơ đã cho
Nobita có thói quen ngủ dậy muộn. Thường thì 6h55 phút Nobita mới dậy và bắt đầu đi đến trường trong khi giờ hoc bắt đầu lúc 7h. Giá sử trưởng học cách nhà Nobita S km. Nobita di trên nửa dầu quãng dưong voi van tốc V1=27km/h, trên nửa quãng đuờng con lại với vận tốc V2 nào dó. Biết vận tốc trung binh của em là 18km/h.
a) Hỏi v2 bằng bao nhieu?
b) Nếu S=3km. Hỏi Nobita có đến trưởng kịp gio họe không? Sóm hay muộn bao lâu?
c) Một hôm Nobita nghĩ ra cách uống thuốc "Đông cứng âm thanh" rồi hét lên thật to, sau đó nhanh chóng tóm lấy am thanh đã đông cứng ấy và bay đến trường. Biết vận tốc âm thanh trong không khi là 340 m/s. Hỏi bằng cách đó Nobita đến trường kịp giờ không?
Bài làm :
a) Gọi S1 ; S2 lần lượt là độ dài nửa quãng đường đầu và nửa quãng đường còn lại .
\(\Rightarrow S_1=S_2=\frac{S}{2}\)
Thời gian Nobita đi hết nửa quãng đường đầu là :
\(t_1=\frac{S_1}{v_1}=\frac{S}{\frac{2}{v_1}}=\frac{S}{2v_1}=\frac{S}{2.27}=\frac{S}{54}\)
Thời gian Nobita đi hết nửa quãng đường còn lại là :
\(t_2=\frac{S_2}{v_2}=\frac{S}{\frac{2}{v_2}}=\frac{S}{2v_2}\)
Mà vận tốc trung bình của Nobita là 18km/h nên :
\(v_{TB}=\frac{S}{\frac{S}{54}+\frac{S}{2v_2}}=18\)
\(\Rightarrow v_2=13,5\left(km\text{/}h\right)\)
b) Để đến trường đúng giờ thì Nobita phải đi trong thời gian là :
\(\text{7 giờ - 6 giờ 55 phút = 5 phút .}\)
Trên thực tế thì Nobita đi trong thời gian là :
\(t=\frac{S}{v_{TB}}=\frac{3}{18}=\frac{1}{6}\left(h\right)=10\text{ phút}\)
=> Nobita không đến trường kịp giờ và muộn mất :
\(\text{10 phút - 5 phút = 5 phút}\)
c)Đổi 340m/s = 1224 km/h .
Vậy thời gian Nobita đi đến trường bằng vận tốc âm thanh là :
\(T=\frac{S}{V_{\text{âm}}}=\frac{3}{1224}=\frac{1}{408}\left(h\right)\approx0,15\left(\text{ phút}\right)\)
Vậy Nobita kịp giờ học .
Chúc bạn học tốt !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cổ Tích Bốn Mùa
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:
– ” Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. ”
Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng…và cứ thế hè sang đỏ lửa!
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
– ” Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé! ”
Nhưng! Với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt !
Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:
-” Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé! ”
” Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi! ”
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết.
Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói:
– ” Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc ! ”
– ” Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ? ”
Và họ ra đi….
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:” Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? ”
Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc….
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước….??
m sẽ áp dụng
thank
Giả sử trong túi thần kì của Doraemon có 250 bảo bối, Nobita mượn 1/5 bảo bối. Hỏi Nobita mượn bao nhiêu bảo bối?
Số bảo bối Nobita mượn là :
250 : 5 = 50 ( bảo bối )
Chúc bạn học giỏi
Đúng 100%
Đúng 100%
nobita mượn số bảo bối là :
250*1/5=50 (bảo bối)
Đ/S : 50 bảo bối
Nobita vào lâu đài cứu Shizuka bị nhốt trong tòa lâu đài nhiều tầng. Biết rằng mỗi tầng Nobita phải dùng đến 3 món bảo bối của Doraemon để vượt qua được. Hỏi đến lúc cứu được Shizuka, Nobita có thể đã dùng 100, 102 hay 102 món bảo bối của Doraemon? Tại sao? Biết rằng các món bảo bối Nobita dùng đều khác nhau, không lặp lại món nào.
Các bạn ơi mình đặt câu hỏi hơi lạc đề một chút bạn nào biết thì trả lời không biết thì thôi nhưng phải là bài của các bạn làm nhé.Câu hỏi:
Hãy tả một buổi sáng mùa đông ở nơi em đang sống
(hơi lạc đề nhưng mình không biết hỏi ở đâu, mong các bạn thông cảm và làm cho mình vài bài nhưng không được tra trên mạng nha)
Thường thì một năm có bốn mùa, đó là quy luật tự nhiên mà chắc chắn sẽ không ai có thể thay đổi được. Mỗi mùa dều có đặc diểm riêng biệt không giống nhau như: mùa xuân mát mẻ muôn hoa khoe sắc thắm. Mùa hè là mùa của nhửng bông hoa phượng vĩ, bằng lăng- mùa học sinh tạm biệt mái trường. Mùa thu dưới ánh trăng huyền ảo chúng em có thể rước đèn họp bạn. Nhưng có lẽ mùa đông là đặc biệt nhất vì cái lạnh buốt, gió bấc và mưa phùn. Bây giờ đang là mùa đông và là ngày lạnh nhất trong năm.
Nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp mà em không muốn giậy vì lẽ trời quá lạnh, từ trong phòng có thể nghe thấy tiêng gió rít từng cơn. Ra khỏi phòng sương mù giày đặc, bầu trời âm u. Lác đác vài chiếc lá vàng đang rơi xuống cùng với những hạt mưa tinh nghịch. Cây cối khẳng khiu trơ trọi như đang cố gắng chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Ngoài đường loáng thoáng vài bóng người trong những bộ quần áo bông ấm áp và khoác ngoài là chiếc áo mưa. Hôm nay học sinh ở các trường cũng đã được nghỉ học. Cảnh ao hồ trầm mặc hơi nước bốc lên tạo cảm giác lạnh lẽo, nước buốt cắt da, cắt thịt. giờ đay nơi duy nhất em nghĩ đến đó là nhà bếp, ánh lửa bập bùng gợi nên vẻ ấm áp. Lúc ngày cả nhà đang ngồi trò truyện, còn mẹ đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Đã quá trưa mà mặt trời vẫn không ló mặt. Dến sáu giờ tối thì ánh sáng nhường lại cho màn đêm yên tĩnh, chỉ có mùa đông mới có hiện tượng ngày ngắn đêm dài như vậy. Bàu trời lúc này âm u, ít sao và nhiều sương mù hơn ban sáng. Mưa phùn lất phấn tạt qua. Ánh đèn đã tắt hẳn bầu không khí trở nên tĩnh mịch hơn, chỉ còn tiếng chó sủa từ xa vang vọng lại.
Em rất thích mùa đông vì có thể ngôi bên ánh lửa bập bùng. Được nhìn cảnh vật như khác lạ. Mọi người bảo mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm nhưng được sông trong ngôi nhà ấm áp tình yêu thương thì em có thẻ nói mùa đông không lạnh.
sách giải cũng có cơ mà
không tra trên mạng thì tra sách giải
sách giải nhiều bài văn hay
sao bạn không lấy không đọc không xem
Tạm biệt mùa thu ấm áp, trời đã chuyển sang mùa đông từ bao giờ em cũng không biết rõ chỉ cảm nhận được rằng gió mùa đông bắc thổi ngày một nhiều và cả xóm làng nơi em ở đều chìm vào trong sương mù vào những sáng sớm mùa đông.
Mùa đông – mùa của cái lạnh mà người ta có thể nói là cắt da cắt thịt, thậm chí ở nhiều nơi còn có tuyết, nước lạnh giá như đóng băng, cây cối thì không còn vẻ tươi trẻ, xanh tốt như mùa xuân và mùa hè nữa, tất cả đều cằn cỗi nghèo nàn. Cuộc sống sinh hoạt của mọi người trong xóm em nói riêng và của những người ở những vùng lạnh nói chung cũng có sự thay đổi khi thời tiết chuyển từ mùa này sang mùa kia.
Mùa đông thì mặt trời mọc muộn hơn so với mùa hè, vì vậy việc cảm nhận rằng trời đã sáng hay chưa cũng có sự thay đổi, vào mùa hè khoảng năm giờ sáng là ta đã có thể nhìn rõ được cảnh vật, nhưng còn mùa đông thì năm giờ trời vẫn còn tối như ban đêm, và tối cũng vậy, trời sẽ nhanh tối hơn vào mùa đông.
Ta thường nghe có câu: “Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng/ Ngày tháng mười chưa cười đã tối” là như vậy, tháng năm thuộc mùa hè và tháng mười thuộc mùa đông. Xóm em ở là một xóm nhỏ dưới chân núi, vào những sáng sớm mùa đông một làn sương mù bao phủ lấy cả xóm, mọi người thức dậy muộn hơn, chúng em cũng vậy, vào mùa đông nhà trường sẽ lùi thời gian học lại muộn hơn nên chúng em cũng không phải dậy sớm, trời lạnh thì ai muốn chui ra khỏi cái chăn ấm cơ chứ, mọi người phải mặc quần áo thật ấm, thường thì nhà em có bếp củi và mọi người cùng ngồi quay quần để sưởi ấm, ai có công việc gì hay chúng em đi học thì phải chuẩn bị đầy đủ tất, găng tay,mũ len, quần áo ấm rồi mới ra đường. Gió mùa đông bắc thổi đều đặn mang đến cảm giác tê tái da thịt, mùa đông cũng có nắng nhưng những tia nắng rất yếu ớt, và đặc biệt hay có mưa phùn.
Những cành cây trơ trọi lá, khẳng khiu, rau cỏ mùa này thường không mọc được vì lạnh quá. Mùa đông hay có những đợt rét đậm, rét hại và mọi người xem ti vi thấy rất nhiều gia súc chết vì không chịu nổi lạnh, mỗi nhà lại tìm những cách khác nhau để bảo vệ đàn gia súc nhà mình. Em hay xem dự báo thời tiết và hay thấy những nơi nhiệt độ xuống thấp quá nên có tuyết, mặc dù lạnh nhưng nhìn thật đẹp. Sau một ngày làm việc mọi người trở về nhà và quây quần bên mâm cơm thật ấm cúng.
Mùa đông thật lạnh nhưng thiếu nó thì sao còn có thể gọi là bốn mùa, có nóng thì phải có lạnh. Xuân qua thì hè tới, thu tàn rồi đến đông cứ như thế bốn mùa tuần hoàn nhau tạo nên sự đa dạng của thời tiết.
Tìm các câu liên quan đến phương châm về chất trong đoạn hội thoại ssa:
MẤY GIỜ THÌ ĐẾN
Có người đi đường hỏi ông cụ già:
Cụ ơi cháu muốn đến làng Vệ Xá, liệu độ mấy giờ thì đến nơi cụ nhỉ? Ông cụ không nói gì. Tương cụ nghễnh ngãng nên người đó lại đi tiếp.
Đi được một đoạn, ông cụ gọi lại:
- Này bác ơi, quay lại đây, tôi bảo! Người bộ hành quay lại:
- Thưa, cụ bảo gì ạ?
Ông cụ ôn tồn:
- Bác đi thế độ năm giờ chiều thì đến Vệ Xá! Người nọ làu bàu:
- Cụ thật lẩm cẩm quá, lúc hỏi cụ thì cụ không nói, bây giờ đang đi thì cụ lại gọi lại. Ông cụ cũng gắt lại:
- Giờ bác hỏi đây về Vệ Xá bao nhiêu cây số thì tôi nói được ngay, nhưng bác lại hỏi đi mấy giờ đến nên tôi còn phải xem bác đi nhanh hay chậm đã chứ.
(Theo Tuyển tập truyện cười dân gian)
Vi phạm phương châm về chất là "bác đi thế độ năm giờ chiều...". Đây là một điều chưa chắc chắn bởi vì ông cụ chỉ dựa vào bước chân của người ấy để phán đoán chứ chưa thực sự là thông tin chính xác nhất
Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:
"Đẹp quá đi, mùa xuân ơi - mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến. Nhưng tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng, Tết chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhụy vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông đầu giêng, nhưng trái lại, lại nức một mùi hương man mác.
Thường thường, vào khoảng đó trời đã hết nồm, mưa xuân bắt đầu thay thế cho mưa phùn, không còn làm cho nền trời đùng đục như màu pha lê mờ. Sáng dậy, nằm dài nhìn ra cửa sổ thấy những vệt xanh tươi hiện ở trên trời, mình cảm thấy rạo rực một niềm vui sáng sủa. Trên giàn hoa lí, vài con ong siêng năng đã bay đi kiếm nhị hoa. Chỉ độ tám chín giờ sáng, trên nền trời trong trong có những làn sáng hồng hồng rung động như cánh con ve mới lột."
Câu 1: Cho biết đoạn trích trên thuộc thể loại gì?
Câu 2: Nêu nội dung và phương thức biểu đạt của đoạn văn
Câu 3: Tìm từ láy có trong đoạn văn
Câu 4: Câu nào thể hiện rõ nhất tình cảm của tác giả với mùa xuân Hà Nội
Các bạn ơi, đừng tick cho Nobita kun nhé. Nó toàn đi chép bài người khác thôi
ok liền.Tên đấy chỉ toàn đi chép bài thui nên tôi chẳng bao giờ tích cho hắn
Nó là thằng Võ Đông Anh Tuấn chứ gì -_- Chỉ biết chép bài
nó chép bài nhanh như thằng cướp giật ngoài xóm chợ vậy