dàn ý : ngày đầu tiên đi học
em nước mắt nhạt nhòa
cô vỗ về an ủi
chao ôi sao thiết tha
em hãy tả lại cô giáo lớp 1 của em khi đó!
Cho đoạn thơ :
Ngày đầu tiên đi học
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu tiên đi học
Em nước mắt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi
Chao ôi sao thiết tha
Ngày đầu như thế đó
Cô giống như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô tiên .
Câu 1 : Ngắt nhịp , gieo vần
Câu 2 : Nội dung
Câu 3 : Tìm tất cả các biện pháp tu từ đoạn thơ trên
Câu 4 : Em hiểu câu thơ "Cô giáo là cô tiên" như thế nào ?
Câu 5 : Bài học
M.n giúp mình giải nhanh với ạ , sắp đi học lại rồi ạ
Câu 1: Ngắt nhịp 3/2; gieo vần 3 tiếng
Câu 2: Nội dung: Thuật dựng lại kỉ niệm ngàu đầu tiên đi học của nhân vật "em" với cảm xúc bỡ ngỡ, bồi hồi.
Câu 3: Biện pháp điệp từ "Ngày đầu tiên đi học" và biện pháp so sánh "Cô giáo là cô tiên"
Câu 4: Em hiểu câu thơ "Cô giáo là cô tiên" là:
- Cô tiên là nhân vật trong truyện cổ tích gắn với sự hiền lành từ bi. Phép so sánh trên cho thấy ấn tượng của nhân vật em về "cô giáo" trong buổi đầu đi học là một người dịu dàng, ân cần ngỡ như "em" được gặp cô tiên ngoài đời thực.
Câu 5:
Bài học: Buổi đầu đi học sẽ còn nhiều bỡ ngỡ song chúng ta nên tạo cho mình niềm tin với mái trường mình sắp theo học, với những người thầy/ cô sắp dẫn chúng ta đến chân trời tri thức vô tận.
“Ngày đầu tiên đi học Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường Em mắt ướt nhạt nhòa
Em vừa đi vừa khóc Cô vỗ về an ủi
Mẹ dỗ dành yêu thương Chao ôi! sao thiết tha”
Đó là lời trong bài hát Ngày đầu tiên đi học của nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện mà mỗi khi nghe đến những câu hát này là kí ức tuổi thơ chợt ùa về trong mỗi chúng ta. Em hãy viết bài văn kể lại kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học của mình.
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,cô vừa se vừa thích, cả lớp làm theo cô.
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha.
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi.
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,cô vừa se vừa thích, cả lớp làm theo cô.
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha.
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi.
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
Đc dấy !!!
Chế ak ??? Sáng tạo + chất chơi v:~
~ Ko nhận spam ~
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,cô vừa se vừa thích, cả lớp làm theo cô.
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha.
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi.
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
1+1=
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,em vừa đi vừa khóc,mẹ bắt đầu lai trim Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,em vừa đi vừa khóc,mẹ bắt đầu lai trim
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,em vừa đi vừa khóc,mẹ bắt đầu lai trim
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
Ngày đầu tiên đi học,em ngã xuống bùn lầy,em vừa đi vừa khóc,mẹ bắt đầu lai trim
Ngày đầu tiên đi học,em mắt ướt nhạt nhòa,mẹ tiếp tục bốc phốt,chao ôi sao thiết tha
Ngày đầu như thế đó,cô giáo hay dìm hàng,em bây giờ cứ ngỡ,cô giáo là dân chơi
Em bây giờ khôn lớn,bỗng nhớ về ngày xưa,ngày đầu tiên đi học,mẹ cô cùng bắt nạt
Em hãy viết một đoạn văn nêu cảm nhận của em về khổ thơ sau:
“Ngày đầu đi học
Mẹ dắt em tới trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành bên em
Ngày đầu như thế đó
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ khôn lớn
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vỗ về.”
( Trích trong bài thơ Ngày đầu đi học – Viễn Phương )
Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.