Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Dương Gia Trinh
Xem chi tiết
||  kenz ||
18 tháng 7 2020 lúc 8:50

Câu 1 : Nếu thiếu chất đạm  = > suy dinh dưỡng , làm cơ thể phát triển chậm , hoạt động chậm gây ra mệt mỏi , trí tuệ phát triển kém

Câu 2 : Phải cân đối thu chi vì để vừa thuận lợi cho các sự chi tiêu hằng ngày , vừa có đủ kinh tế lo cho gđ mõi ngày 

Câu 3 : Các nguyên tắc tổ chức bữa ăn hợp lí trong Sgk Công nghệ 6 , trang 106 

Câu 4 : Bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng là bữa ăn gồm có các món thức ăn mang đầy đủ 4 nhóm dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể

Học tốt 

Khách vãng lai đã xóa
Ác Quỷ Bé Mon
Xem chi tiết
1 người ;-;
11 tháng 2 2022 lúc 11:21

hỏi tên mk nè , hỏi cả tên bố hết

ph@m tLJấn tLJ
11 tháng 2 2022 lúc 11:21

nói :-
- à bố à sao nhìn bố khác nhở con quên bố tên gì rồi bố có thể nhắc lại không ?
- bố : ;-;

Nguyễn Ngọc Khánh Huyền
11 tháng 2 2022 lúc 11:21

em sẽ ko đi cùng ng ấy      nếu có tiền mang ra quán mua j đó ăn:)

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
6 tháng 12 2019 lúc 7:18

Đáp án D

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
14 tháng 6 2018 lúc 11:49

Đáp án D

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
14 tháng 8 2019 lúc 16:53

Đáp án D

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
3 tháng 12 2018 lúc 11:32

Đáp án D

heocute
Xem chi tiết
Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
17 tháng 11 2019 lúc 7:19

- Tình huống 1: Em tán thành do không biết lớp bên cạnh đã tưới cây chưa. Nếu tưới quá nhiều thì cây có thể sẽ chết.

- Tình huống 2: Em sẽ báo với chủ ao để khắc phục.

- Tình huống 3: Em sẽ về cho lợn ăn.

- Tình huống 4: Em từ chối do đi qua thảm sẽ dẫm hết cỏ.

Vu Quang Minh
10 tháng 5 2021 lúc 22:07

Đeo hiểu

Khách vãng lai đã xóa
Phan Bảo  Ngọc
10 tháng 5 2021 lúc 22:41

Tình huống 1:cứ tưới

Tình huồn 2:kệ mịa nó cứ đi về

Tình huống 3:cứ ở đấy chơi khi nào chơi chán thì về

Tình huống 4:đi theo nó

Khách vãng lai đã xóa
hoàng cẩm tú
Xem chi tiết
-Duongg Lee (Dii)
4 tháng 9 2018 lúc 21:51

Mở bài:

- Giới thiệu việc tốt mà em đã làm.

- Kết quả của việc mà em đã làm như thế nào?

Thân bài:

- Việc tốt mà bạn đã làm là gì?

- Thời gian và địa điểm bạn làm công việc đó?

- Có bao nhiêu người hay chỉ mình bạn?

- Có người khác chứng kiến hay không?

- Tâm trạng của người được em giúp đỡ như thế nào?

- Em có vui khi làm công việc đó?

- Đưa ra những suy nghĩ của em sau khi hoàn thành công việc.

Kết bài: Chốt lại vấn đề và đưa ra những việc làm sau này của mình.

-Duongg Lee (Dii)
4 tháng 9 2018 lúc 21:57

          CÓ 2 CÁCH         

Mở bài

- Dẫn dắt, giới thiệu hoàn cảnh câu chuyện.

Gợi ý: Đó là vào một buổi chiều mùa hè, thời tiết rất nóng nực. Khi đi học về, em được mẹ cho tiền ra phố ăn kem. Bỗng nhiên em nhìn thấy một cụ già ăn xin già yếu đang ngồi bên vệ đường, ông lão chìa bàn tay gầy gò, run rẩy về phía em để cầu xin sự giúp đỡ…

Thân bài

- Đó là một ông lão đã già và yếu, quần áo của ông lấm lem, nhìn ông còn rất mệt mỏi. Hành lí của ông là một cái bao nhỏ nhìn cũng đã cũ rách. Ông lão run rẩy chìa bàn tay yếu ớt và run rẩy của mình về phía trước để câu xin sự giúp đỡ của mọi người.

- Ban đầu em nghĩ tới món kem trái cây nhiều màu sắc, hương vị thơm ngon và cảm giác mát lạnh khi miếng kem tan chảy trong miệng thật sung sướng, em ngần ngừ bước qua ông lão.

- Nhưng rồi em chợt nghĩ tới ông nội mình ở nhà, ông em cũng đã già yếu nhưng luôn được mọi người trong gia đình em yêu thương và chăm sóc hết mực. Còn ông lão ăn xin ở đây chỉ có một mình, chắc hẳn ông đang mệt và đói lắm.

- Vừa nghĩ đến đây em quyết định sẽ không ăn kem nữa mà biếu ông lão ăn xin số tiền đó.

- Ông lão nhận số tiền và cảm ơn em bằng một giọng nói cũng run run.

c) Kết bài

- Bày tỏ cảm xúc của mình về câu chuyện.

-Duongg Lee (Dii)
4 tháng 9 2018 lúc 22:01

         THAM KHẢO NHEK         

Trong cuộc sống của mỗi chúng ta có vô cùng nhiều những việc làm tốt. Những trái tim nhân hậu không phân biệt tuổi tác. Sau đây là một câu chuyện về một em bé mà tôi đã từng được chứng kiến tận mắt, em bé ấy quả là một em bé ngoan và thương người. 
Vào một ngày đông lạnh giá, gió rít từng cơn, từng cơn lạnh thấu xương. Mưa phùn rơi buốt da, buốt thịt. Sự lạnh giá như làm mọi vật trở nên lười biếng. Đường chỉ lác đác vài chiếc xe, vài chiếc lá khô xào xạc. Tôi đang trên đường đi bộ về nhà, miệng thở ra những hơi khói. Và bỗng nhiên, ập vào mắt tôi là hình ảnh một ông lão ăn xin ngồi dưới gốc cây trơ trụi. 
Tôi vô cảm nhìn ông lão, đã từ bao giờ, tôi đánh mất đi một thứ gọi là "tình người". Tôi chả thấy ông lão có một chút thiện cảm. Quần áo thì rách rưới, chỗ vá chỗ khâu. Khuôn mặt nhem nhuốc, tóc tai thì bù xù, chân tay đen ngòm, bẩn thỉu. Sự nghèo khổ đã gặm nhấm đi con người...
Rồi bỗng nhiên, từ một góc nào đó, có một em bé chừng bốn năm tuổi, ăn mặc rất đẹp tiến tới chỗ lão ăn xin. Tôi cố tình đứng lại, nép sau một thân cây gần đó xem con bé trêu lão ta thế nào. Con bé nhìn ông lão một lúc rồi ngồi xổm xuống, ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên và hỏi ông lão ăn xin:
-Ông ơi, nhà của ông đâu, sao ông lại ở đây vậy ạ?
Đáp lại là giọng bé bé, khản đặc của ông lão: 
-Ông... ông...không có nhà cháu à!
Gió vẫn rít, mưa phùn vẫn rơi lâm thâm. Cô bé đáp lại ông lão: 
-Vậy gia đình của ông đâu vậy ông, cháu tưởng ai cũng có gia đình.
Sự ngây thơ của con bé như làm lão bối rối: 
- ông ... ông ... gia đình của ông....
Chưa kịp trả lời hết, cô bé đã hỏi tiếp:
-Mà sao trời lạnh như vậy, ông ở ngoài đường mà lại ăn mặc phong phanh như thế ạ?
-Ông .... làm gì ... có .. có tiền mua quần áo ...! -Ông lão trả lời, giọng rưng rưng.
Trên khuôn mặt con bé thể hiện rõ nỗi ngạc nhiên, như thể là nó còn cả đóng thắc mắc muốn hỏi ông lão. Nó nháy lia lịa đôi mắt bồ câu to, tròn, đen láy của mình. Nhưng rồi, con bé lấy tay, tháo chiếc khăn trên cổ, cầm bằng hai tay, đưa cho ông lão:
-Ông đeo tạm chiếc khăn của cháu này, cho ông đỡ lạnh, ở nhà cháu còn nhiều khăn lắm! 
Tôi như khựng lại, cô bé này không trêu lão sao? Trên khuôn mặt ông lão ăn xin hiện lên một vẻ trìu mến, xúc động, xen lẫn sự ngạc nhiên. Ông lão đưa tay run run, cầm lấy chiếc khăn. Ông nắm lấy đôi bàn tay bé bỏng của cô bé, rưng rưng: 
- Ong... ông cảm ơn cháu, chảu quả là một cô bé tốt. 
Mọi vật như trở nên ấm áp. Sau đó, cô bé tạm biệt ông lão ăn xin rồi đi về. Tôi cũng đi về, một cảm giác khó tả. Sự vô cảm đã biến con người ta thành cái gì vậy? Một cô bé nhưng còn biết thương người. Tôi cảm thấy có lỗi và cảm thấy thật xấu hổ...
Đâu đó, trong xã hội, vẫn còn tồn tại một thứ vô hình như vô cùng giá trị, thứ đó gọi là "tình nguời". "Giữa một đêm đông lạnh giá, một hành động nhỏ bé nhưng cũng đủ để sưởi ấm một trái tim."