mình phải lộp làm hộ mình nha
1. CHO SỐ P = 1.2.3.,,,.14.15 CÓ TẬN CÙNG BẰNG BAO NHIÊU CHỮ SỐ 0
2.CHO SỐ P = 1.3.5.,,,.9.11 CÓ TNẠ CÙNG LÀ CHỮ SỐ NÀO ? GIẢI THÍCH ?
LÀM HỘ MÌNH ĐẾN 1 / 7 / 2017 MÌNH PHẢI LỘP BÀI
1.Tận cùng bằng 3 chữ số 0
2.chữ số 5 nhân với mọi số lẻ sẽ có tận cùng là 5, vì trong dãy toàn số lẻ nên P có tận cùng là 5
làm hộ mình nha, tối nay mình phải nôpj bài rôì
Bài 1 : Số cần tìm là : 4,5 : 15 x 100 = 30 , tự đáp số
Tìm x :
{219,3 - X } x 2,32 = 174
giúp mình nha , mai mình phải lộp bài tập về nhà rồi . Hu hu .......
( 219,3 - x ) . 2,32 = 174
219,3 - x = 174 : 2,32
219,3 - x = 75
x = 219,3 - 75
=> x = 144,3.
Vậy x = 144,3.
#Riin
( 219,3 - x ) . 2,32 = 174
( 219,3 - x ) = 174 : 2,32
219,3 - x = 75
x = 219,3 - 75
x = 144,3
(219,3-X)x2,32=174
=>219,3-X=174:2,32
=>219,3-X=75
=>X=219,3-75
=>X=144,3
Vậy X=144,3
viết một bài văn chứng minh mỗi chúng ta cần thức hiện tốt lối sống cần kiệm
giúp mình nha ............ mai mình phải lộp bài rùi
Trong bối cảnh xã hội hiện nay, kinh tế không đứng vững và ổn định. Chính vì điều đó mà chúng ta phải thực hành lối sống tiết kiệm ngay từ bây giờ.
Theo các bạn, thế nào là tiết kiệm?
Tiết kiệm đó chính là sự chắt chiu giữ gìn của cải vật chất để nó không bị cạn kiệt thậm chí còn sinh sôi nảy nở hay trong cuộc sống chính là chi tiêu mọi thứ một cách hợp lí và không lãng phí của cải vật chất mà con người làm ra. Việc tiết kiệm ấy hết sức là cần thiết đối với mỗi chúng ta.
Vậy vì sao phải tiết kiệm? Tại sao chúng ta lại phải thực hành lối sống tiết kiệm? Bởi tiết kiệm là một đức tính tốn. Trong bối cảnh xã hội còn khó khăn thì tiết kiệm sẽ khiến xã hội có thêm nhiều nguồn vốn tích trữ để chuẩn bị cho các công trình , cơ sở hạ tầng để phát triển xã hội, đối với bản thân mỗi người thì tiết kiệm giúp bạn duy trì một cuộc sống đầy đủ và sung túc mà không phải lo lắng xem hôm nay chúng ta nên ăn gì, ta có nên mua thêm một chiếc áo mới,... Khiến chúng ta có thể kiểm soát của cải vật chất để không bị lãng phí hoặc hao tổn vô ích. Bên cạnh đó, thực hành lối sống tiết kiệm giúp mỗi người rèn luyện được nhiều đức tính tốt trong lao động và dựng xây, đó cũng chính là đức tính tốt đẹp của ông cha ta ngày xưa, của vị lãnh tụ vĩ đại và kính yêu, của những người Nhật Bản kiên cường. Những người dân ở Nhật Bản họ sống rất tiết kiệm, sau khi trải qua nhiều trận sóng thần, dò rỉ chất phóng xạ và nhà máy hạt nhân, kinh tế nước Nhật phải đối mắt với nhiều khó khăn , họ dựng xây lại từ đầu mọi thứ. Trong công cuộc dựng xây tái tạo ấy, chính lối sống tiết kiệm đã giúp họ có một đời sống phát triển và chất lượng cuộc sống cao như ngày nay. Bởi lẽ vậy, mỗi con người ta cần sống tiết kiệm.
Vậy chúng ta nên làm gì để thực hành lối sống tiết kiệm? Trước hết hãy tiết kiệm của cải, nguyên liệu trong sản xuất và sinh hoạt. Nhất là tài nguyên thiên nhiên hiện nay cần được tiết kiệm khai thác bởi những mỏ than, quặng đá qua hàng trăm nam bị con người khai thác mạnh mẽ giờ đây đã dần cạn kiệt, chẳng mấy chốc mà dân ta không có than để đốt, bao nhà máy sẽ không còn nhiên liệu để sản xuất công nghiệp. Trong đời sống sinh hoạt, mỗi người nên học cách tiết kiệm cho chính bản thân mình. Từ những thứ hữu hình và cả những thứ vô hình. Hãy biết tiết kiệm đồ ăn, nguồn nước, nguồn điện thắp sáng và nhiều vật dụng khác. Hàng ngày, ta nên tiết kiệm thời giờ, sử dụng giờ hợp lý, có hiệu quả bởi người xưa từng nói " thời gian là vàng là bạc". Vàng , bạc được coi là của cải vật chất, như vậy thời gian đóng vai trò rất quan trọng và cần con người sử dụng chúng một cách hiệu quả nhất.
Bên cạnh những con người có nhận thức và đang thực hành lối sống tiết kiệm thì vẫn có những kẻ chi tiêu hoang phí, sống trên sức lao động của người khác để hưởng thụ và tiêu tiền. Có kẻ tự cho mình là người khá giả, vung tiền không cần nghĩ, bỏ ra quá nhiều tiền cho những thú vui xa xỉ. Mà những kẻ đó không nghĩ rằng, tiền không phải tồn tại mãi mãi, " miệng ăn núi lở" rồi cũng sẽ có ngày tiền cạn kiệt.
Thực hành lối sống tiết kiệm là một trong những hành động cần con người làm và coi nó là một đức tính bắt buộc trong cuộc sống. Như vậy chúng ta mới có thể phát triển, đất nước giàu mạnh
Việc tiết kiệm không phải bằng mọi giá mà tiết kiệm những gì cần tiết kiệm và cũng phải biết hưởng thụ những cái đáng để chi, không nên quá tiết kiệm chắt chiu tới mức keo kiệt. Việc thực hành tiết kiệm sẽ giúp ích nhiều cho tương lai của bạn và những lúc khó khăn.
lai copy mang minh muon cac ban viet bai ma cac ban tu nghi chu khong phai la cop mang cop mang thi minh cung cop duoc dau phai gui cau hoi
1 miếng bìa hình chữ nhật nếu giảm chiều dài 4cm thì diện tích giảm 36cm và trở thành hình vuông. Tính diện tích miếng bìa đó.
Các bạn làm hộ mình nha! Sáng nay mình phải học, đây là bài về nhà, 7h15' mình vô lớp rùi, làm hộ mình nha, ai đúng là mình tick cho!
nhìn vào hình vẽ ta thấy:
chiều rông của miếng bìa đó là:
36 : 4=9(cm)
vì chiều dài giảm 4cm thì mb trở thành hình v nên cd hơn cr 4cm
vậy chiều dài mb đó là 9+4=13(cm)
diện tích mb đó là 13x9=117(cm2)
đáp số
tính
10^3+2x5^3+5^3/55
các bn làm hộ mình nha mai mình phải nộp rồi
kể một việc tốt mà em làm (viết theo loại chuyện kể đời thường)
gíup mình với ai làm hộ mình mình tick cho !!!
nhanh nha thứ 7 là phải xong rồi
Bài 1
Lâu rồi em mới đọc lại những trang nhật ký từ lâu. Bống trong lòng em dâng lên một cảm xúc sung sướng lạ thường khi đọc lại trang nhật ký ngày hôm đó. Bới đó là những dòng nhật kí ghi lại câu chuyện về việc tốt của em đã làm hồi đầu năm học.
Hôm đó là trưa thứ Sáu. Tiết trời mùa hè oi ả đến khó chịu. Chim cũng chẳng buồn ca hát. Cây lá cũng mệt mỏi không buồn rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương mong sao hết tiết học để chạy thật nhanh về nhà để khoe với mẹ điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” Tiếng trống trường vừa điểm, em vội vã thu gọn sách vở bỏ vào cặp, chào các bạn trong lớp rồi nhanh chóng chạy về nhà. Dưới cái nắng nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước đi thật nhanh. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo vui vẻ. Mặc cho trời nóng nhưng em lại chẳng hề thấy khó chịu, bởi nghĩ đến gương mặt mẹ sẽ cười thật hạnh phúc khi cầm bài làm khiến em quên hết mệt mỏi.
Đến ngã tư giao thông, khi chuẩn bị sang đường bỗng em nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm bạn học sinh:
- Này, này. Hình như cụ già kia bị lạc.
- Không biết nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.
Em quay lại nhìn và thấy có một cụ già mái tóc trắng, gương mặt nhìn khắc khoải, mệt mỏi, đang đứng loay hoay. Cụ mặc bộ quần áo màu nâu, đầu đội nón lá. Lưng cụ hơi còng. Tay cụ xách một giỏ gì đó trông rất nặng. Em tiến lại gần và hỏi cụ:
- Cụ ơi! Cụ sao đấy ạ?
Cụ giật mình, quay lại nói chuyện với em:
- Ôi, cụ đang đi tìm nhà cô con gái mà cụ đi mãi từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Hoá ra cụ bị lạc đường. Lúc đó, em tìm xung quanh có chú công an gần đó không để giúp cụ nhưng hình như không thấy ai. Em thấy khó xử, không biết phải làm gì. Em muốn giúp đỡ cụ nhưng lại nghĩ đến bài kiểm tả và mẹ ở nhà lại phân vân: “ Mình phải làm gì? Hay mình cứ mặc kệ rồi chạy về nhà. Nhưng làm như thế thì mình hư quá. Trời nắng thế này, biết bao giờ cụ mới tìm được nhà. Rồi nhỡ cụ làm sao?...” Bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mà em không thể giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:
- Vậy cụ đưa tờ địa chỉ cho cháu. Cháu sẽ giúp cụ tìm nhà ạ.
Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:
- Thật à cháu gái. Ôi, cụ cảm ơn cháu nhiều lắm!
Sau đó, em giúp cụ cầm chiếc giỏ và cùng cụ đi tìm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ mới biết cụ lên nhà cô con gái chơi, không báo trước cho cô để cô đón nhưng cụ quên mất nhà cô ở đâu nên bị lạc. Cả buổi sáng cụ tìm không thấy. Hơn ba mươi phút đi bộ tìm kiếm, cuối cùng hai cụ cháu cũng đến nơi. Em bấm chuông gọi cửa. Cô con gái của cụ bất ngờ khi thấy cụ. Em kể lại chuyện cho cô nghe.
- Cảm ơn cháu gái. Nhờ có cháu nếu không bây giờ không biết mẹ cô đang phải làm gì. Cháu vào nhà uống nước, ăn cơm với nhà cô. Bây giờ trưa rồi.
Em lễ phép từ chối vì nghĩ đến mẹ đang đợi ở nhà. Em chào cụ và cô rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Về đến nhà là hơn 11 rưỡi. Em thấy mẹ đang đứng ngoài cổng đợi. Em chạy vội đến bên mẹ và kể lại chuyện cho mẹ nghe. Vừa kể em vừa đưa mẹ tờ bài kiểm tra. Mẹ vuốt mấy sợi tóc dính trên trán mồ hôi và nở nụ cười hiền:
- Con gái mẹ giỏi lắm. Biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn. Ngoan lắm. Mẹ rất vui vì điều này con gái ạ
Nghe những lời khen của mẹ, lòng em sung sướng hạnh phúc vô cùng. Niềm vui như càng tăng thêm.
Khép lại trang nhật kí, em nở một nụ cười thật hạnh phúc. Đó là một kí ức đẹp mà em không bao giờ có thể quên được. Bởi đó là bài học nhắc nhở em luôn phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người xung quanh.
Bài 2
Việc tốt đôi khi không cần phải là những việc làm giúp đỡ những người sống xung quanh mình hay trong xã hội rộng lớn. Có những việc tốt là những hành động đối với người thân trong gia đình. Nhân một lần bố mẹ về quê thăm ông nội bị ốm, em đã ở nhà chăm sóc nhóc em bị ốm.
Chiều hôm đó, em về đến nhà, nhưng không thấy tiếng của mẹ. Căn nhà im ắng đến lạ. Em vào phòng khách thấy tờ giấy nhắn trên mặt bàn: “ Bố mẹ phải về quê gấp thăm ông nội sốt cao. Hai chị em ở nhà ngoan. Chiều mai bố mẹ về.” Hoá ra bố mẹ về quê chăm sóc ông nội. Vậy là hôm nay chỉ có em và nhóc Tít ở nhà. Em cất cặp sách, thay quần áo rồi đi đón thằng nhóc. Hai chị em đi bộ về nhà. Nhưng hôm nay thằng bé ít nói hẳn hơn mọi ngày. Về đến nhà nó nằm ườn lên ghế sofa mà chẳng thèm nói câu nào. Mọi ngày khi về đến nhà nó sẽ tíu tít kể chuyện ở lớp cho em nghe. Nhưng hôm nay nó chẳng nói gì, nghe em nói bố mẹ về quê chỉ có hai chị em, nó cũng chẳng buồn hỏi lại, chỉ dạ vâng. Thấy vậy, em hỏi:
- Tít hôm nay sao thế? Mệt à em.
Nó vâng. Em vội sờ trán nó, hốt hoảng:
- Thôi chết, hình như Tít sốt rồi.
Thằng nhóc mệt mỏi nhìn em mà không nói gì thêm. Em lo lắng, không biết phải làm gì. Định gọi cho bố mẹ nhưng nghĩ lại ông nội dưới quê cũng đang sốt cao, bây giờ nếu gọi sẽ càng làm bố mẹ lo thêm nhiều việc. Nghĩ vậy em quyết định sẽ tự chăm cu Tít. Em nhắc nhóc:
- Tít lên gác nằm đi. Chị đi tìm nhiệt kế đo xem sao.
Em vội chạy đi tìm nhiệt kế. 37,5 độ. May mà sốt không cao. Em lấy khăn vắt nước mát chườm lên trán cho nó. Đợi nó ngủ, em đi mua thuốc. Ra ngoài hàng mua một túi thuốc cảm cho Tít mà lòng em đầy lo lắng. Nhìn nó ngủ mà thấy thương nó nhưng không dám điện cho bố mẹ. Đồng hồ điểm 6 giờ tối. Chợt nhớ ra chưa nấu cơm. Nghĩ cu Tít đang ốm, ăn cơm sẽ khó nên em quyết định nấu cháo cho nó. Đó là lần đầu tiên em nấu cháo. Phải cố nhớ những lần mẹ nấu cháo mà em loay hoay khó khăn để nấu được bát cháo nhỏ. Vừa nấu cháo, em vừa chạy qua chạy lại thay khăn chườm chán cho nhóc em. Rồi khi cháo được, thổi cho cháo nguội, em bê lên phòng gọi nhóc dậy:
- Dậy ăn cháo rồi uống thuốc Tít ơi.
Thằng nhóc uể oải thức dậy. Nhìn thằng nhóc 5 tuổi nuốt miếng cháo đầy khó khăn, em thấy thương nó.
- Cháo chị nấu ngon hơn mẹ.
Nghe lời khen của cậu em, em vừa vui vì được khen tay nghề, vừa mừng vì thấy nó có vẻ bớt mệt hơn. Đợi nhóc ăn xong, em đưa thuốc cho nhóc uống rồi dọn dẹp xung quanh. Thằng nhóc ăn cháo và uống thuốc xong thì ngủ đến tận hôm sau. Đêm đó, em vừa ngủ vừa thỉnh thoảng quay sang sờ trán nhưng may sao cậu nhóc không sốt nữa.
Sáng hôm sau, thằng nhóc khoẻ hẳn. Cu cậu lại cười nói vui vẻ. Nhìn nhóc khẻo em thấy nhẹ lòng và sung sướng. Chiều bố mẹ về, em kể bố mẹ nghe mọi chuyện. Bố mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu khen em:
- Con gái ngoan lớn thật rồi. Giỏi lắm
Lời khen của bố mẹ khiến em vui mừng xiết bao.
Việc tốt đôi khi là những điều thật nhỏ bé, không cần là những điều gì to lớn. Điều quan trọng nó xuất phát từ tấm lòng yêu thương, sự chân thành của mỗi người. Vậy việc tốt của bạn là gì? Hãy cùng chia sẻ với mọi người việc tốt bạn đã làm nhé.
Trên đây là 2 bài văn mẫu kể về một việc tốt em đã làm, ngoài ra bạn có thể kể rất nhiều việc tốt khác nhau: nhặt được của rơi trả người mất, giúp đỡ bạn bè, người khác, tham gia dọn dẹp vệ sinh công cộng...
Hok tốt
Trời nắng như đổ lửa. Đường phố nườm nượp người qua lại. Tiếng máy xe ô tô, xe máy nổ giòn giã. Tiếng còi inh ỏi xin đường.
Em đi học về nắng mệt. Nhưng kìa bên lề đường có bà lão tay chống gậy, vai khoác cái túi vải nâu. Bà cụ hai ba lần bước xuống đường rồi lại bước trở lại, sợ xe cộ qua lại đụng phải.
Đứng ở lề đường bên này trông sang, em ái ngại, nhưng đang đói và mệt. Em cúi xuống nhìn vỉa hè rồi bước đi... vài bước chân... nhưng rồi phải nhìn lại... bà cụ cứ phân vân nhìn xuống đường. Em nghĩ bụng “chắc lần này bà cụ phải xuống đường đi”. Nhưng không, bà cụ thấy cái xe tải to ở xa chạy đến và lần này thì bà cụ phải trở lại vỉa hè vì sợ!
Không thể quay đi được nữa. Em đã được nghe câu tục ngữ “Thương người như thể thương thân”, nên em phải dứt khoát quay trở lại, sang bên đường nơi bà cụ đang dứng. Đến nơi, em nói với bà:
- Bà ơi, cháu dắt bà qua đường nhé!
Bà cụ ngẩng lên nhìn em, đôi mắt cảm động. Bà lấy tay áo chấm những giọt mồ hôi trên trán em rồi nói:
- Phúc đức quá, bà phải qua bên kia đường, nhưng sợ xe cộ đì qua.
Thế là em đã dắt bà cụ qua đường. Khi chia tay bà cụ còn cám ơn rối rít và cứ hỏi: “Cháu là con nhà ai mà tốt thế”. Em chỉ nói vài lời và xin phép bà về trước. Trước khi đi, em không quên chỉ đường cho bà đến nơi con trai làm việc cách đó không xa...
Bữa cơm hôm ấy ngon lạ lùng. Một phần vì đói, nhưng cơm còn ngon hơn vì em cảm thấy mình đã làm được một việc tốt.
2,3<x>2,4
Giải nhanh hộ mình nha. Hứa là mình sẽ chọn ( Tick ) cho bạn trả lời chi tiết và đúng nhé. 10h là mình phải xong rồi nên làm ơn giúp mình nha! Please!Please!
2,3 còn gọi dc là 2.30 cũng ko thay đổi giá trị nên x có thể là:
2.31
2.32
2.33
2.34
2.35
2.36
2.37
2.38
2.39
thỏa mãn đề bài
Cho tam giác ABC vuông ở A có góc C=30 độ , AB nhỏ hơn AC . Trên HC lấy điểm D sao cho AD=HB . Từ C kẻ CE vuông góc với AB . Chứng minh rằng
a) tam giác ABD là tam giác đều
b) AH=CE
c) EH//Ac
GIẢI HỘ MÌNH NHA NGÀY MAI MÌNH PHẢI LỘP BÀI NÀY RỒI
thế thì bố cậu cx k giải đc, tự nhiên cho HC thì biết H ở đâu mak vẽ hình, k có hình thì k giải đc, là z đó