một cậu đi chơi nhưng làm sao mà cậu không đi lại về nhà ?
Trước đây có một chàng trai trẻ, nhà rất nghèo, cha mẹ lại luôn đau ốm. Tuy nhiên cậu rất lương thiện, ai cũng yêu quý, cậu làm gì cũng rất chuyên tâm chăm chú, khi ngắm cảnh thì chỉ chuyên tâm ngắm cảnh, khi đi đường thì chỉ chuyên tâm đi đường, không nhìn ngang ngó dọc… Một hôm, cậu đi đường nhặt được một đồng tiền. Lúc đi qua vườn hoa ở công viên, cậu nghe thấy mấy người trồng hoa đang kêu khát nước. Vậy là cậu liền lấy đồng tiền vừa nhặt được mua nước cho họ uống, mọi người rất vui vẻ và cảm kích cậu nên tặng cho cậu một ít hoa. Khi cầm hoa đi ngang qua cửa hàng hoa trong thành phố, cậu tặng số hoa đó cho những người yêu hoa. Người yêu hoa thấy cậu tốt bụng nên cho cậu 8 đồng bạc, cậu vui vẻ cầm lấy ra về. Mấy hôm sau, khu nhà cậu ở có cơn gió lớn, gió làm gãy những cành cây già và khô trong khu vườn cây ăn quả lâu năm quý hiếm, cành cây xơ xác rụng khắp vườn. Cậu xin phép chủ nhà cho cậu dọn sạch khu vườn và xin những cành cây này về làm củi. Trong lúc cậu đang dọn thì có một đám trẻ chơi đùa gần đó, chúng vì tranh nhau viên kẹo mà xảy ra bất hoà, cậu thấy vậy đem 8 đồng bạc đi mua kẹo chia cho đám trẻ. Đám trẻ vui sướng và hết lòng cảm kích cậu, chúng bảo nhau cùng giúp cậu dọn sạch khu vườn. Chẳng mấy chốc, khu vườn đã sạch sẽ, những cành cây cũng đã được bó gọn gàng, cậu vui vẻ mang số củi về nhà. Trên đường về nhà, cậu gặp một người đàn ông đi ngang qua, người đàn ông thấy số củi này liền nói: “Cậu có thể bán số củi này cho tôi được không, nhà tôi có người bị bệnh, cần sắc thuốc, nhưng củi bình thường không sắc được, nó có khói rất nồng, số củi này là củi quý, đốt rất thơm lại không có khói”. Cậu nghe vậy liền vui vẻ nói: “Bác cứ lấy cả đi không phải trả tiền cháu đâu, số củi này cháu cũng chẳng mất tiền mua”. Người đàn ông nghe nói vậy thì rất vui mừng, nhưng không chịu lấy không mà lại trả cậu tới 16 đồng bạc, đây là số tiền cũng không nhỏ với cậu. Cậu bé được trả cho một món tiền khá lớn. Có được số tiền lớn, cậu nghĩ bụng: “Số tiền này mình đủ để mở một quán nước nhỏ bên đường cạnh nhà mình. Vậy là cậu mua một cái bàn, mấy cái ghế nhỏ mang về dựng một cái chòi nhỏ bán nước trà, nước vối cho công nhân làm việc ở nông trường gần nhà cậu ở. Tuy nói là bán nước nhưng cậu lại chỉ lấy tiền khách thập phương vãng lai qua lại, còn 500 công nhân làm việc ở nông trường ở đó thì cậu lại không lấy, ai trả bao nhiêu thì trả, ai cũng nói cậu ngốc, cậu cũng chỉ cười mà không nói gì. Một hôm có người khách thập phương đi qua, vị khách thập phương nghe mọi người kể về cậu, thấy rất ấm lòng. Vị khách thập phương đến bảo cậu: “Ngày mai sẽ có đoàn thương nhân đi qua đây rất đông, họ sẽ dẫn theo 400 con bò. Cậu hãy chuẩn bị đồ nhiều vào nhé!”. Cậu nghĩ 400 con bò đi đường sẽ cần phải có cỏ ăn cho đỡ mệt, vậy là cậu nhờ 500 công nhân ngày mai mỗi người lấy cho cậu xin một bó cỏ tươi, tất cả đều vui vẻ nhận lời. Hôm sau, đoàn thương nhân đi qua, dừng chân uống nước quán của cậu, đoàn thương nhân thấy đống cỏ tươi ngon liền hỏi ý cậu muốn mua số cỏ đó cho bò ăn. Cậu vui vẻ đáp: “Không cần phải trả tiền đâu, cháu biết hôm nay sẽ có đoàn bò đi qua nên nhờ các công nhân ở đây lấy cho, mỗi người một ít, số cỏ này đều không phải trả tiền”. Đoàn thương nhân thấy lòng tốt của cậu nên mỗi người lại tặng cậu ít tiền. Mấy năm sau, ở đó xuất hiện một đại phú gia…
a,Câu chuyện trên kể về ai?
Câu chuyện kể về một chàng trai trẻ, nhà rất nghèo, bố mẹ lại hay đau ốm.
Những điều gì đã xảy ra ?
Những điều đã xảy ra:
+ Khi đang đi trên đường, cậu nhặt được một đồng tiền. Lúc đi qua vườn hoa ở công viên, cậu nghe mấy người trồng hoa kêu khát nước, bèn lấy số tiền đó mua nước tặng họ uống, họ rất vui và cảm kích cậu nên đã tặng cậu một ít hoa.
+ Khi cầm hoa đi ngang qua cửa hàng hoa trong thành phố, cậu tặng số hoa đó cho những người yêu hoa. Người yêu hoa thấy cậu tốt bụng nên cho cậu 8 đồng bạc, cậu vui vẻ cầm lấy ra về.
+ Mấy hôm sau, khu nhà cậu ở có cơn gió lớn, gió làm gãy những cành cây già và khô trong khu vườn cây ăn quả lâu năm quý hiếm, cành cây xơ xác rụng khắp vườn. Cậu xin phép chủ nhà cho cậu dọn sạch khu vườn và xin những cành cây này về làm củi. Trong lúc cậu đang dọn thì có một đám trẻ chơi đùa gần đó, chúng vì tranh nhau viên kẹo mà xảy ra bất hoà, cậu thấy vậy đem 8 đồng bạc đi mua kẹo chia cho đám trẻ. Đám trẻ vui sướng và hết lòng cảm kích cậu
+ Trên đường về nhà, cậu gặp một người đàn ông đi ngang qua, người đàn ông thấy số củi này liền nói: “Cậu có thể bán số củi này cho tôi được không, nhà tôi có người bị bệnh, cần sắc thuốc, nhưng củi bình thường không sắc được, nó có khói rất nồng, số củi này là củi quý, đốt rất thơm lại không có khói”. Cậu nghe vậy liền vui vẻ nói: “Bác cứ lấy cả đi không phải trả tiền cháu đâu, số củi này cháu cũng chẳng mất tiền mua”. Người đàn ông nghe nói vậy thì rất vui mừng, nhưng không chịu lấy không mà lại trả cậu tới 16 đồng bạc, đây là số tiền cũng không nhỏ với cậu.
+ Một hôm có người khách thập phương đi qua, vị khách thập phương nghe mọi người kể về cậu, thấy rất ấm lòng. Vị khách thập phương đến dặn cậu: “Ngày mai sẽ có đoàn thương nhân đi qua đây rất đông, họ sẽ dẫn theo 400 con bò. Cậu hãy chuẩn bị đồ nhiều vào nhé!”.
+ Hôm sau, đoàn thương nhân đi qua, dừng chân uống nước quán của cậu, đoàn thương nhân thấy đống cỏ tươi ngon liền hỏi ý cậu muốn mua số cỏ đó cho bò ăn. Cậu vui vẻ đáp: “Không cần phải trả tiền đâu, cháu biết hôm nay sẽ có đoàn bò đi qua nên nhờ các công nhân ở đây lấy cho, mỗi người một ít, số cỏ này đều không phải trả tiền”. Đoàn thương nhân thấy lòng tốt của cậu nên mỗi người lại tặng cậu ít tiền.
*Mik nêu những sự việc chính thôi nên thiếu gì thì cho mình xin lỗi nhé!
Hc tốt:3
hack lão p21
có một bà trúng thưởng do đi đánh bạc được 2 con cá chép, thấy nó xấu và đen nên bà quyết định đi bán 2 con cá chép đó. nhà bà có 2 quả bóng, cả hai quả bóng ko bị làm sao cả. nhưng sao khách đến nhà bà mua cá chép lại bỏ về?
có một cậu đi làm nghề khoan giếng với bố cậu.1 lần cậu chuẩn bị khoan giếng, bố cậu bảo: "Khoan". thế cậu khoan hay không khoan?
vcl là?(cấm nghĩ bậy(cnb))
đcm là?(cnb)
cc là?(cnb)
đừng ghi mình ra câu linh tinh nhé. cái này mình có ghi đố vui đó.
thế là cậu không khoan
1.Có một bà trúng xổ số 2 con cá chép, thấy nó xấu và đen nên bà quyết định đi bán 2 con cá chép đó. nhà bà có 2 quả bóng, cả hai quả bóng ko bị làm sao cả. nhưng sao khách đến nhà bà mua cá chép lại bỏ về?
Trả lời:Không có xổ số nào trúng hai con cá chép
2.Có một cậu đi làm nghề khoan giếng với bố cậu.1 lần cậu chuẩn bị khoan giếng, bố cậu bảo: "Khoan". thế cậu khoan hay không khoan?
Trả lời:Không khoan
3.Vcl là?
Trả lời:Vcl là Vô cùng luôn
4.Đcm là?
Trả lời:Đcm là Đéo có máy
5.Cc là gì?
Trả lời:Cc là Con cua hoặc Con chó
không có xổ số nào trúng hai con cá chép hết
một cậu bé đi đường làm rớt 2 cái bánh mì ' khi về nhà cậu chỉ thấy còn 3 cái .vì sao lại vậy ,biết rằng khi đi cậu có 10 cái bánh
đố thử kĩ năng(cậu bé đã làm gì) ngợi ý
nó ăn hết 5 cái còn lại rồiii :)))
Vì 5 cái còn lại là bánh đồ chơi
Cậu đã ăn hết 5 cái rồi
Một cậu bé tan trường đi học về. Vì nhà cậu xa nên cậu phải đe bằng xe buýt. Một hôm cậu bé lên xe thấy một con hổ chết. Hỏi tại sao cậu bé lại phải đi bộ về?
1 cậu bé muốn đi mua đồ chơi nhưng đến cửa hàng lại quay về hỏi tai sao
Vì cậu quên mang tiền
Có một cậu bé đang đi học, đang đi thì cậu nhìn thấy một con cò mù. Sau đó cậu về nhà và không đi học nữa.Tại sao?
cs vẻ mấy bn thik đăng câu hỏi linh tinh nhỉ
hazzzzzz
.......xoxo..........
Con mù là cò không thấy , cò không thấy là thầy không có .
Chúc bạn học tốt
cò mù là cò không thấy cò không thấy là thầy không có
CHAP 1: CẬU VÀ TỚ
Cậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...
Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...
--Quay về quá khứ--
- Jaesuk ơi ~
- Ơi! Tớ đây!
- Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.
- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.
Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó là một kẻ không nói chuyện với ai hết, luôn cau có, tức giận. Cậu tiến tới và cười nói với tớ:
- Chào cậu, tớ là Nawon! Cậu ra chơi với tớ nhé!
- Không! - Tớ vẫn lạnh lùng.
Sau bao nhiêu ngày nài nỉ, tớ cũng mềm lòng, tớ bắt đầu đi chơi cùng cậu, bảo vệ cậu, tim tớ tan chảy mỗi khi nhìn thấy cậu cười, và cho đến cấp 1, cấp 2, cấp 3.... Tớ và cậu vẫn chơi chung, làm gì cũng có nhau hết... Và tớ luôn tức giận mỗi lần Junho hay Jinwoo xáp lại cậu. Tớ cũng rất hiểu cậu, hiểu đến món ăn, sở thích, nỗi sợ của cậu...
--Trở lại thực tại---
- Nawon ah~ - Tớ luôn đứng ở dưới nhà chờ cậu đi học. - Đi học thôi!
- Đi nào Jaesuk! - Cậu lại nở nụ cười đó với tới, ôi..nó đẹp thật...
Đến trường, bước vào lớp, tớ và cậu ngồi cạnh nhau vẫn nói chuyện, và tớ khó hiểu sao các bạn lại nhìn tớ và cậu? Không sao, chắc họ ghen tị đó thôi!
- CHOI JAESUK!!!!! - Junho hét vào mặt tớ.
- Sao vậy? - Tớ ôm cậu. - Nói bé thôi, Nawon sợ đó!
- Thôi, Junho! - Jinwoo từ cửa lớp bước vào. - Đi đi!
- Nhưng...- Junho mặt đỏ lên, như sắp khóc vậy.
- Tớ đã bảo thôi! - Jinwoo trừng mắt.
- Có chuyện gì? - Jaesuk.
- Không!
Tan học, cậu và tớ nắm tay nhau về. Thật là khoảng thời gian hạnh phúc với tớ!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chap 1.
Có gì cmt ở dưới để tớ giải thích cho ha:>>
( Hmm...đây là truyện của tớ...các cậu đừng mang đi đâu nhé :3 vì bản chất truyện này đã được đăng rồi, trên Wattpad ở tài khoản Watt của tớ, vậy trừ khi các cậu trao đổi qua tin nhắn chứ nếu đăng ở trên mạng thì thế nào tớ cũng phát hiện :333 tớ đăng lên cho các cậu đọc hoii TvT )
>>P/s: có thích không mấy cậu:))?<<
*Truyện sắp mốc rồi:)) *
1,2,3 vào...
CHAP 2: LỜI HỨA (1)
Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy!
- Đẹp quá Nawon nhỉ?
-...
- Tớ thích nơi này lắm!
-...
- Cậu sao thế? Im lặng quá!
-....
- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên.
- Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi!
..khung cảnh lại im lặng...
- Cậu..cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi! Làm ơn đấy, cậu làm tớ rất nhớ Nawon! - Junho giọng ngày càng khàn đi, những giọt nước mắt rơi xuống thành cầu.
- Sao lại nhớ? Nawon đang ở đây mà?
- Không! - Jiwon giữ vai Jaesuk. - Cậu điên rồi, Jaesuk! Nawon mất rồi! Cậu ấy mất rồi, cậu nghe rõ chưa? Cậu nhìn xem!
- Mất? Nói gì vậy Jiwon? - Jaesuk tựa lưng vào thành cầu khó hiểu nhìn Jiwon. - Cậu ấy ở ngay đây...
- Ơ, Nawon? Cậu đâu rồi? - Jaesuk hoảng hốt quay hết bên này bên nọ. - Không sao, chắc cậu ấy đi mua nước thôi!
- Không, Jaesuk! Nawon, cậu ấy mất rồi! Cậu ấy bị tai nạn trong lúc đến trường với cậu! - Junho run rẩy nói.
- Không! Không phải! Không phải thế! - Jaesuk ôm đầu.
Những cơn đau đầu khủng khiếp, nó lại đến, đau đầu..thực sự rất đau...
Những ký ức hư ảo không rõ ràng lại hiện về..."Nụ cười....tiếng còi xe...đèn pha...máu..máu rất nhiều".....
- Tỉnh lại! Làm ơn Jaesuk! - Junho nói, nghẹn ngào. - Nawon không vui khi thấy cậu thế này đâu!
- Không, mấy cậu nói dối, là nói dối! - Jaesuk vẫn ôm đầu. - Nawon sống, cậu ấy vẫn sống! Là các cậu không thấy thôi...
- Nawon cậu ấy cứu cậu! - Jiwon hạ giọng, mặt cúi gằm. - Cậu ấy rất vui khi cứu được cậu đấy!..Làm ơn đừng hành hạ mình nữa!
- Tớ và Jiwon..- Junho nghẹn lại. - Đều rất yêu Nawon , những chúng tớ không có được tình cảm như Nawon dành cho cậu..
- IM HẾT ĐI!! - Jaesuk run lên. - Mọi thứ đều là không đúng, là cậu ấy vẫn ở đây...KHÔNG, TÔI KHÔNG TIN, LÀ NÓI DỐI, ĐỀU LÀ NÓI DỐI...hức
Jaesuk bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
5 phút sau, Jaesuk cậu lại đứng bật dậy, lấy từ túi áo ra một con dao nhỏ, để gần cổ tay...
- NÀY JAESUK! - Junho hét lên. - CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!
- Không, cậu im đi, tôi phải theo cậu ấy! Cậu ấy sợ tối lắm, cậu ấy hẳn rất sợ, tôi phải bảo vệ cậu ấy...tôi...
'Phập', Jiwon tiến tới, đâm một con dao vào bụng Yoongi:
- Được, tôi cho cậu chết! Sang bên kia cậu nhất định, phải bảo vệ Nawon! Nhất định, không được bỏ cậu ấy, nhất định, không được để cậu ấy buồn...
- Tôi hứa! - Jaesuk nở một nụ cười nhẹ, gục xuống.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 3 là end. Truyện k phải SE mà là OE. Cảm ơn đã đọc :>
Dành cho những ai không biết:
+ HE là truyện hường, truyện ngập tràn hạnh phúc, ngọt.
+ SE truyện buồn, kết cục buồn.
+ NGƯỢC là truyện hành hạ thể xác hoặc tâm trang của nhân vật chính.
+ OE là cái kết mở, thân truyện buồn và kết cục mở.
ll Ai chưa đọc chap 1 thì click vào trang cá nhân mình để xem he:)) ll
1. Có đầu mà chẳng có đuôi
Nhiều chân mà lại đứng hoài chẳng đi.
Là cái gì?
2. Có một cậu bé ở tầng 15. Cầu thang máy cũng lên được tới tầng 15 nhưng cậu bé lại chỉ lên tới tầng 13 là ra khỏi thang máy để đi thang bộ. hỏi tại sao cậu bé phải làm như vậy?
Nhanh nha
1. Cây cầu
2.Vì cậu bé quá lùn bấm không tới số 15, chỉ tới số 13 là hết mức vì vậy khi lên tới tầng 13 thì đi bằng thang bộ
Câu 1 là gì thì mk chịu nhưng mk biết câu Câu 2 là vì câu bé lùn quá nên ko ấn đc lên số 15.Cậu chỉ với đc số 13 là hết cỡ vì vậy cậu ta chỉ ấn tới số 13 còn lại thì đi bộ.
Tk mk nhé bn!MK tk lại cho
1. cây cầu
2. vì cậu đừng trên cầu thang máy ko với tới số 15 nên nhấn tạm số 13 rồi đi bộ nốt 2 tầng nữa.