Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Lê Minh
Xem chi tiết
phanthilan
29 tháng 11 2019 lúc 22:10

Hai hạt lúa được đổ lên thùng một chiếc xe tải với hằng triệu hạt lúa khác để trở về nhà máy chế biến họ thành những hạt gạo. Một hạt lúa có tên là Tự Đại có khẩu khí rất lớn, biết vận dụng văn chương cho nên anh ta khá hùng biện. Tự Đại biết mình là nhân vật của lý tưởng, mang trong mình một kỳ vọng rất lớn do đó anh ta thao thao nói. "Khi tớ được ra khỏi nơi đây thì tớ sẽ làm ông tổ của hằng tỷ tỷ hạt lúagiống, dòng tộc nhà tớ sẽ nuôi sống hàng tỷ người..." Nghe Tự Đại nói mà những hạt lúa khác bèn bày tỏ phản xạ khác nhau, kẻ gật đầu tán thưởng, kẻ bĩu môi bày tỏ nghi ngờ, phần còn lại thì chẳng thèm quan tâm.

Nằm bên cạnh Tự Đại là hạt lúa khác là Thiên Phúc, có bản tính thật thà. Tâm hồn của Thiên Phúc trong trắng như hạt sương mai, nhưng vì hay e thẹn cho nên hắn chỉ biết quan sát mọi thứ xung quanh và suy nghĩ mà chẳng hắni ra suy tư thầm kín của mình. Vốn ít nói cho nênkhẩu khí của Thiên Phúc không được trui rèn rồi lại cả bị chút cà-lâm,cho nên khi muốn phát biểu điều gì anh ta chỉ thì thì... mà... mà... rồi ngồi xuống mặt đỏ gay gắt.

Hôm nay do bị đặt vào cùng một chỗ với Tự Đại, và nghe anh ta biện thuyết, Thiên Phúc như được tiếp thêm nguồn cảm hứng. Anh ta mạnh dạn giơ tay muốn nói lên một điều gì đó, nhưng khi mở miệngthì cái tật cà-lâm khiến cho Thiên Phúc không thể bày tỏ nổi suy tư trong thâm tâm, và hậu quả là những hạt lúa khác đã biến Thiên Phúc thành trò cười để họ tha hồ trêu chọc.

*

Chiếc xe tải đi qua một khúc cua, ‘khục...khục... khục’ chiếc xe phải băng qua một vài cái ổ trâu, rồi đến vài cái ổ voi khiến cho cả chiếc xe bất ngờ lắc lư hất tung mọi thứ trong thùng rơ-moóc. Cả Tự Đại và Thiên Phúc đều bị hất cao lên rồi cả hai đều bị ném xuống chòm đấtbên cạnh đường.
Qua khoảnh khắc của sợ hãi cả Tự Đại và Thiên Phúc phải nằm im lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên Tự Đại cất tiếng kêu thất thanh.

"Ái chà! Ôi thôi, tôi sẽ chết mất! Thôi rồi tôi sẽ mất tất! Không còn lý tưởng… chẳng còn tương lai!"

Hắn còn đang cố kêu to hơn để than thân, trách phận thì cũng là lúc một cơn mưa rào ầm ầm kéo tới, tiếp theo là những giọt nước mưa lộp bộp rơi xuống ngay bên cạnh. Nước bắn lên tung toé và chỉ trong giây lát, toàn bộ thân thể của Tự Đại bị nhấn chìm bởi nước mưa. Hắn ta nhìn thấy thân mình bị đưa đẩy, rồi nước ngấm qua làn vỏ trấutiến sâu vào thân thể của mình. Tự Đại trở nên sợ hãi cùng cực. Hắn xanh mặt hét toáng lên.

“Bọn nước mưa này... Đám chất ẩm kia sao các người thật hỗn láo!Bộ bọn mày không biết rằng tao là hạt lúa giống đã được lựa chọn rất kỹ hay sao?”

Tự Đại nén đầy khí vào lồng phổi mà thét to hơn. “Bộ bọn mày không biết rằng tao đang có một dự định rất lớn cho đời, và cho một tương lai đầy sáng lạn hay sao?” Hắn quát thét để nêu lên sự quan trọng của đời mình trước làn nước cứ đang từ từ ngấm vào thân xác nó. Tự Đại nói to, thét lớn như một đứa trẻ đi trong bóng đêm và vì sợ sự bí hiểm của bóng tối cho nên hắn hét to để tự trấn tĩnh mình.

“Tao là một hạt lúa giống! Tao có tương lai thật huy hoàng! Tao sẽkhông cho phép đám ẩm ướt này làm hư hại thanh danh của tao.”

Nhưng tiếng quát thét của Tự Đại không làm cho đám ẩm ướt lui binh. Chúng cứ tiếp tục lấn át. Tự Đại suy nghĩ. “Nếu ta để cho bọn ẩm ướt này tiếp tục ngấm vào, chúng nhật định sẽ tàn phá phôi thai!Bọn này nếu chỉ cho hắn tiến một li, thì hắn sẽ đi vào cả một dặm...”

Bọn ẩm ướt thì chẳng quan tâm cái sợ của Tự Đại, chúng được đà cứ lướt tới chiếm thế thượng phong. Tự Đại gồng mình lên, mang ra hết; nào là vỏ cám, nào là chất béo, chất đường... tất cả cho phòng vệ. Bây mọi tiềm năng của Tự Đại chỉ tập chung vào một mục đích duy nhất, đó là thành lập một tuyến phòng thủ, để tự vệ. Tuy đã tạo mọi nỗ lực thì cũng chỉ một thời gian ngắn trong một hai ngày Tự Đại hốt hoảng nhìn thấy thân thể của hắn bị sưng phồng lên và tệ hơn: cái phôi trên đầu của hắn bị phình to ra vượt quá tầm kiểm soát.

"Ái chà! Môi trường độc hại bên ngoài... Ôi cuộc đời bên ngoài sao mà ghê sợ đến thế!" Tự Đại run rẩy khóc than. Tài hùng biện và sức thuyết phục của hắn hôm qua nay đã trở thành cái tài biện hộ cho khả năng phòng thủ tự vệ. Quá sợ hãi cho nên khi thấy cái rễ trắng muốtđang cố tình thò ra để tìm nước giải khát thì Tự Đại lớn tiếng hét lên.

“Tao cấm mày không được bước ra khỏi nơi đây!” Tự Đại cảnh cáo. “Mày không được phép mò ra khỏi cái vỏ trấu này để đến với cái thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm kia!” Hắn phùng mồm, trợn mắt nghiêmcấm không cho cái rễ được phép vươn ra khỏi vòng vỏ trấu.

“Mày mà mò ra khỏi nơi đây thì mày sẽ chết!”

Cái rễ đã sẵn sàng bung ra để cho một cuộc đời mới, nhưng vì hắn không được phép bước ra mà chỉ luẩn quẩn trong cái không gian rất hạn hẹp của vỏ trấu. Không được phép bung ra mà chỉ co quắp, rễ và mầm tuyệt nhiên bị teo đi, và hoàn toàn biến thái. Cả rễ trắng và mầm phôi nay đã chuyển từ màu trắng đầy sức sống sang thành màu thâm.Nhưng Tự Đại chẳng thèm quan tâm đến sự biến đổi ấy.

Hắn chỉ lo nghĩ đến cái sợ, và Tự Đại trở nên lo âu, lấm lét, sợ sệt. Mọi việc hắn nghĩ và làm bây giờ chỉ với một mục đích duy nhất: cố thủ trong cái vỏ trấu để bảo vệ mình thoát khỏi cái sợ. Và rồi, thời gian cứ trôi đi. Một tuần, rồi hai tuần, phôi thai của hắn bị ung thối. Chính cái ý chí tự thủ đã bức tử tất cả mọi thứ từ ước mơ cho đến kỳ vọng củahắn khi Tự Đại được tiếp nhận cơ hội có một không hai trên đời để biến ước mơ thành hiện thực.

*

Hoàn cảnh của chàng Thiên Phúc cà lâm thì cũng chẳng khác gì hoàn cảnh của Tự Đại. Thiên Phúc bị hất văng ra khỏi thùng xe và rơi xuống chòm đất bên đường. Sau khoảnh khắc của thất lạc và hãi sợ, hắn còn đang nghe ngóng mọi động tĩnh, thì một con trâu thủng thỉnh bước tới. Trâu vô tình đạp cả bàn chân to tướng với tấm thân nặng hàng tạ ấy lên trên thân thể của Thiên Phúc và nhấn hắn chìm xuống bùn sâu. Thiên Phúc sợ hãi khóc lên một sự nghiệt ngã: “Vậy là đời ta kết thúc từ đây! Ta sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong đám bùn đất này!”

Tủi nhục kia còn chưa hết. Ngay lúc đó, con trâu còn vô tình cong đuôi lên tặng luôn cho hắn mấy ký chất thải đen ngòm, nóng hổi, thối rình lên thân hắn. Thiên Phúc còn chưa kịp bịt mũi thì con trâu kia lại xả xuống thêm hằng mấy lít nước vàng khè, cái loại ‘bia’ thượng thặngấy ngay thẳng lên trên đầu hắn. Phân và nước tiểu của trâu đã làm cho Thiên Phúc bị ngất xỉu.

Thiên Phúc vừa cà lâm vừa thút thít than thân trách phận khi bừng tỉnh dậy.

“Thật là tội nghiệp cái thân tôi! Híc híc, hu... hu!”

Thiên Phúc còn chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi vùng ô nhiễm nặng nề ấy thì bỗng nhiên mấy con trâu đực khác cũng hùng hục kéo tới. Rồi chúng nó húc nhau túi bụi. Kẻ dùng sừng, đứa dùng sức trổ hết những thế võ thượng thặng để tương tàn lẫn nhau tạo ra những tiếng vang bục bịch... khục... khịch chan chát vang ra. Bước chânhung hãn của bọn trâu đực này cũng không mảy may quan tâm tớimột hạt lúa có tên Thiên Phúc đang bị chúng dày xéo. Những bước chân chinh chiến ấy của bọn trâu này còn đẩy Thiên Phúc đi xa hơn, hắn bị vùi dập lẫn lộn với phân và nước giải.

"Mẹ kiếp! Số phần gì mà lại đen hơn mõm chó!” Thiên Phúc tự than thân.

“Sinh ra làm gì mà lại sinh đúng vào cái thời tao loạn, oái oăm!” Hắn nói và khóc trong nước mắt. “Đời đang đi đến tương lai, vậy mà đến nay, bạn mất đằng bạn, đời lạc mất đời!” Hắn thở dài trong ngao ngán.

Cơn mưa kéo đến và đổ lên thân thể của Thiên Phúc. Bọn ẩm ướt cũng không tha cho hắn. Nước mưa tiến đến chiếm thế thượng phong. Một ngày, hai ngày sau, Thiên Phúc nhìn thấy thân mình bị sưng phình, cái rễ trắng và cái phôi trắng cũng mon men nhú ra, nhưng Thiên Phúc chặc lưỡi: “Mặc kệ chúng nó thôi! Ta biết làm gì bây giờ?” Hắn mặc kệ cho rễ vươn ra, và luồn lách trong bùn đất và mang vào những gì cần thiết cho sự sống.

Cả đám rễ trắng ngần cứ vươn ra mà tận hưởng tất cả những nguồn vui mà môi trường xung quanh tặng cho hắn. Chúng vươn ra hút nước. Chúng tranh nhau hút chất bổ dưỡng trong đất mà đa phần là do đám trâu bò kia thải xuống. Mầm sống trong thân của Thiên Phúccũng được bổ dưỡng, hắn có sức vươn ra cao hơn và xa hơn.Những cái rễ càng đi sâu xuống bùn bao nhiêu thì cái mầm sống càng vươn cao bấy nhiêu. Thiên Phúc khoan khoái khi nhìn thấy phôi thai trong mình cứ lớn. Rồi đám lá xanh mọc lên, hắn mơn mởn vui đùacùng nắng gió. Thiên Phúc hân hoan với những trận mưa. Hạt lúa hôm qua cũng bỗng nhiên cũng mất hết chức phận của mình. Thiên Phúccà lâm bây giờ đã thành một cây lúa, phơi phới vươn lên, hắn ngẩng mặt trêu ngươi cùng ánh nắng mặt trời.

Thời gian trôi qua, cái đòng đòng trổ mã căng tràn sự sống. Rồi mùa gặt đã đến nơi.

Nghịch cảnh đã giúp hắn vươn lên. Và rồi... Thiên Phúc là biểu tượng của mọi sự thành công. Các bác thợ gặt thấy hạt lúa thật tốt mã, họ thu hoạch rồi cho con cháu của Thiên Phúc vào nơi bảo dưỡng và nhân giống ra thành nhiều hạt Thiên Phúc khác. Hắn đã trở thành tổ phụ của muôn tỷ những hạt lúa nuôi sống con người.

Tự Đại có lý tưởng nhưng khi gặp nan đề thì cố thủ và bị mất đời vì không dám chết để trao cơ hội cho những mầm xanh và hậu quả là hắn chết chôn vùi theo bao nhiêu tiềm năng của đời. Thiên Phúc thì đơn giản, dám tin cậy và sẵn sàng để cho Đấng Tạo Hóa vận hành trong cuộc sống và Ngài khiến hắn nhận được mọi nguồn vui. Bông trái của thành công là biết trông cậy và để cho Đấng làm chủ của thiên nhiên đem ra cái mục đích chính thực của đời mình.

 

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Đặng Phương Nhi
Xem chi tiết
Kaori Miyazono
1 tháng 12 2017 lúc 11:36

Tôi tên là Ngữ Văn tập một, đã lâu lắm rồi không thấy ai tìm đến tôi nên tôi cứ mãi ở cái xó cặp thế này. Hàng ngày, tôi vẫn cùng cậu chủ đi đến lớp, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giở tôi ra cả mà cứ coi như tôi không có ở trong cặp vậy. Ngày nào đi học về, cậu chủ của tôi cũng vứt cặp sách ném lên giường xong đi chơi đá bóng cùng bạn. Tôi buồn lắm.

Có lúc tôi còn khóc nữa. Chẳng bù cho anh Toán, anh ấy được cậu chủ bọc cẩn thận, ngày nào cũng đem ra làm bài tập. Cũng chẳng bù cho anh Vật Lý, cậu chủ thích trò đu quay nên hay đọc Vật Lý lắm. Cậu chủ giỏi môn tự nhiên nên vậy mà. Có lần tôi tức vì bị bỏ xó tôi còn cãi nhau với anh bút bi, sao anh ấy ích kỷ không cho tôi chút mực, anh ấy cứ tô tô vẽ vẽ lên vở mà lại không viết lên tôi dòng nào, một dòng anh ấy cũng không cho, tôi lại hỏi sang anh bút chì, anh ấy bảo anh ấy chỉ để vẽ thôi chứ không dùng viết vào sách.

Thật may hôm nay có bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới thăm trường cậu chủ tôi học.  Mọi người cứ thắc mắc và chê cười môn văn là môn học thuộc chỉ dành cho con gái thôi. Tôi buồn lắm, đồng chí bộ trưởng ân cần bảo: Học ngữ văn là để hiểu về cuộc sống con người, hiểu về quê hương đất nước, từ đó tôn vinh các giá trị dân tộc, giá trị con người, học ngữ văn là để hiểu tiếng mẹ đẻ, giúp nhân dân đoàn kết bảo vệ đất nước suốt bề dầy bốn ngàn năm lịch sử... không những thế môn ngữ văn còn bồi dưỡng cho tình cảm con người, giúp con người yêu thương nhau không chỉ trong biên giới quốc gia mà còn là khắp năm châu bốn biển toàn nhân loại.

Có lẽ nhờ vậy mà cậu chủ đã lục cặp tìm tôi. Tôi thật vui vì cậu chủ đã bọc cho tôi bằng một tớ báo mới cứng, dán nhãn hẳn hoi, trên đó còn ghi tiên học lễ hậu học văn. Giờ đây tôi lúc nào cũng trong cặp cậu chủ, ngày nào cũng trên bàn cậu chủ, thật là vui!

Nguyễn Đặng Phương Nhi
1 tháng 12 2017 lúc 11:38

cái này là quyển sách mà bn

Cô bé dễ thương
1 tháng 12 2017 lúc 12:42

Trong cuộc sống có rất nhiều vật dụng được làm ra để phục vụ con người, và tôi cũng vậy, những bạn học sinh luân cần đến tôi, đó là quyển sách giáo khoa với tên gọi Ngữ Văn 10. Tôi đã đi theo các bạn cấp 3 trong suốt năm học lớp 10 và có biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui lưu luyến cùng các bạn, những kỉ niệm không bao giờ quên.

Tôi – quyển Ngữ Văn 10 này đã có mặt từ rất lâu, đã qua tay bao nhiêu nhà biên soạn và ngày càng cải tiến nâng cao hơn, được trang trí một cách tỉ mỉ, mang một vẻ đẹp riêng biệt. Những bạn học sinh lớp mười cần đến tôi nhiều lắm có cả những sinh viên hay thầy cô giáo đều sử dụng tôi để làm tài liệu cho mình. Ngày đầu nằm chễm chệ trên kệ sách cùng với bao bạn sách khác nào là Toán, Lịch sử… người người ra ra vào vào đều cầm trên tay sách toán, hay nhiều loại khác, các bạn đều vui vẻ vì mình đã tìm được chủ nhân. Còn tôi nằm lăn lóc cùng bao bạn sách văn khác, tôi ước gì có ai đó để mắt tới tôi dù chỉ một lần. Và thế là lời cầu nguyện của tôi đã thành sự thật, một cô gái vô cùng xinh xắn đã chọn tôi. Tôi mừng thầm trong bụng, cuối cùng mình cũng đã tìm được cô chủ nhân mới này. Cô ấy cẩn thận bỏ tôi vào trong cặp và mang về nhà, tôi nghĩ sẽ có những chuyện vui mới với chủ nhân này, rất nhiều chuyện,… Tôi được bao bìa giấy trong để giữ bụi và được đặt cùng với các bạn sách lớp 10 khác. tôi cảm thấp như cô học sinh này yêu Văn ghê gớm vì lúc nào cũng nâng niu tôi, thỉnh thoảng cô ấy còn lật nhè nhẹ xem những bài đầu tiên. Ôi, sao mà tôi sung sướng quá vậy nè. Và cuối cùng, ngày khai giảng năm học mới đã đến, các bạn học sinh tấp nập và về trường, chủ nhân tôi cũng vậy. Thủa vào học chính thức, chỉ là ngày nhận lớp mà thôi, nhưng cô ấy vẫn mang theo tôi bên mình, tôi vui lắm vì đây là lần đầu tiên tôi có thể đến trường trong buổi khai giảng. Trùng hợp thay, sách Ngữ Văn tôi đây lại được sử dụng ngày đầu tiên, cũng là ngày thứ hai đầu tuần. Tối trước đó cô chủ đã tâm sự với tôi rằng sẽ cố gắng học tốt môn Văn tôi và nâng niu tôi hơn cả, tôi cảm động lắm vì tình cờ tôi biết rằng cô chủ này luôn tràn đầy cảm xúc, cô yêu Văn hơn ai hết. Khi cô chủ ngủ thiếp đi. Các bạn sách khác cùng tôi nói chuyện, cùng hứa hẹn sẽ gặp những điều may mắn trong năm học này của cô chủ. Ngày đi học đầu tiên, nằm trên chiếc bàn bé nhỏ mà cô chủ đã đặt tôi trên đó cùng với các dụng cụ học tập khác. Tôi được sử dụng cẩn thận, cô chủ lật từng trang, từng trang không nề có nếp gấp nào cả, tôi cảm thấy mình được chiều chuộng hơn những bạn khác. Từng tiết học trôi qua mau và đến hết giờ Văn, tôi được cô chủ bỏ vào ngăn tủ, nằm trong ấy, tôi buồn lắm vì không được ngắm xung quanh trong lớp mà toàn là một màu tối om. Tôi thấy yêu cô chủ tôi lắm vì những bạn sách khác, chủ nhân của họ không hề trân trọng họ tí nào cả. Người ta nói: học sinh phải biết giữ gìn vở sách sạch sẽ nhưng những điều tôi thấy hoàn toàn trái sự thật. Và cuối cùng suy nghĩ vẫn vơ của tôi bị cắt đứt bằng tiếng trống ra về. Thời gian trôi mau quá mới đó mà đã hết tiết học rồi. Về nhà nằm trên ngăn tủ của cô chủ tôi thấy mình sao mà bơ vơ quá, cô chủ tôi đã đi học rồi, thường ngày được cô chủ sử dụng để học, xem, tôi vui vì mình có giá trị để sử dụng. Nhưng dù sao như thế tôi cũng mãn nguyện rồi, tôi còn vui nhiều cái nữa, cô hay kể những chuyện trong lớp hài hước mà cô chủ gặp, cô chủ đâu biết rằng ngày nào tôi cũng hiểu và rất muốn chia sẻ với cô chủ. Những ngày theo cô chủ đến lớp cũng như thế mà dần dần trôi qua. Tôi nhớ cho đến một ngày đang yên vị trên cái bàn học trên lớp, có một bạn nam khác đã giấu tôi đi vì muốn trêu ghẹo cô chủ, nằm trong cặp bạn nam ấy mà xung quanh là một màu đen bao trùm lấy tôi, không biết cô chủ có tìm được tôi không? Từ bên trong tôi nghe tiếng khóc của cô chủ bên ngoài, tôi thầm nghĩ rằng, cô học sinh này yêu quý tôi biết nhường nào và không hề muốn mất tôi, tôi vừa khóc, vừa cười trong nước mắt, tôi sẽ không bao giờ quên sự việc lần này. Thời gian dần trôi qua, tôi – quyển Ngữ Văn 10 tuy không bị rách hay nhăn như các sách khác, nhưng tôi trông mình như cũ đi vậy mà cô chủ không hề bỏ mặt tôi, tôi vẫn được cô chủ mang đi học ngày ngày, có biết bao chuyện vui buồn cô đều kể tôi nghe. Có nhiều chuyện trong lớp cũng vậy, chứng kiến nhưng mọi người cứ nghĩ tôi là vật vô tri vô giác, không biết nói, không biết nghĩ.Có cô chủ xem tôi như là một người bạn thôi. Tôi thực sự cảm ơn trời đã cho tôi gặp một người chủ vô cùng tốt bụng. Gần cuối năm học, những quyển sách khác gần như không được chủ nhân mình quan tâm nữa, trong lòn tôi lại dâng lên nổi lo lắng, tôi sợ mình bị bỏ rơi không còn giá trị nữa. Nhưng không,hoàn toàn không, cô ấy vẫn ấp ru tôi những ngày cuối cùng của năm học. Sắp xa cô chủ rồi, tôi nhớ lắm, nhớ những tháng ngày ở cùng nhau, cùng đi học, cùng vượt qua những kì thi mệt mỏi, và đặc biệt là những lời tâm sự ngọt ngào của cô chủ nhỏ. Và thế là năm học cũng kết thúc, cái gì đến rồi sẽ đến, tôi nằm trong thùng giấy nhỏ cùng bao bạn sách khác, tôi thực sữ đã rời bỏ chủ nhân này rồi, không biết cô ấy có cho tôi cho ai không, hay là bán đi nhỉ? Nhưng dù sao, tôi cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là phục vụ việc học của cô chủ, tôi hi vọng rằng năm sau có thể gặp được một người chủ tương tự vậy, cùng tôi đến trường ngày ngày.

Thế đấy, chỉ vẻ vẹn một năm học thôi, nhưng trong tôi luôn tràn đầy những kỉ niệm đẹp đẽ cùng với các bạn lớp 10, đặc biệt là cô chủ của tôi. Tôi luôn tự hào về mình vì mình là một vật vô cùng quý giá giúp ích cho các bạn học sinh. Tôi chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi, hãy yêu quý tôi và luôn trân trọng tôi, chỉ có như thế mới để lại trong lòng tôi và các bạn những kỉ niệm đẹp.

Nguyễn Ngọc Anh 29052008
Xem chi tiết
Hoàng hôn  ( Cool Team )
26 tháng 11 2019 lúc 21:55

Tôi là cuốn sách Ngữ văn 6, tập 1 vốn được rất nhiều bạn nhỏ yêu quý. Họ hàng chúng tôi ai cũng hãnh diện, nhất là dịp đầu năm mới khi được các bạn nhỏ mang ở nhà sách về. Nhưng có lẽ không được may mắn như các bạn, tôi có một cuộc sống thật tẻ nhạt bên cạnh cậu chủ lười biếng.

Khi năm học mới sắp bắt đầu, chúng tôi đã được các anh chị nhân viên sắp xếp cẩn thận, ngăn nắp lên những giá sách sạch sẽ và dễ nhìn thấy. Chúng tôi háo hức và chờ đợi. Lần lượt các bạn tôi được những bạn nhỏ mang về nhà, được yêu quý chăm sóc cẩn thận. Tôi biết điều đó vì sau một thời gian gặp lại ở trường học, tôi thấy bạn nào cũng vui vẻ, tươi tắn, bạn nào cũng được mặc những chiếc áo bóng kính sạch sẽ, dán nhãn vở xinh xinh... Nhìn lại mình tôi thấy thật tủi thân.

Vừa mới ở nhà xuất bản ra, tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thấy mình thật có ích và thầm hứa sẽ có gắng hết mình để giúp các bạn học trò. Hôm đó, ngày cậu chủ của tôi đến hiệu sách, tôi đã rất ấn tượng với cậu. Cậu bé chạy nhảy khắp nơi, đến kệ sách này rồi qua kệ sách khác. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu đến bên những cuốn sách giáo khoa. Có lẽ cậu bé chỉ thích ngắm nhìn thôi, thích đọc những quyển truyện tranh nhiều hình vẽ, màu sắc. Đến khi bố gọi, cậu ấy mới miễn cưỡng đến bên chúng tới, lấy những cuốn sách một cách thờ ơ, lạnh nhạt. Lúc đó bao nhiệt huyết, háo hức trong tôi bỗng dưng tan biến. Trong lòng ủ dột nhưng tôi vẫn hi vọng đó chỉ là giây phút ham chơi của cậu học trò nhỏ mà thôi.

Sau đó, những ngày tháng của tôi ở nhà cậu chủ đã bắt đầu. Nếu một ngày của các bạn tôi vui vẻ, có ích thì một ngày trôi qua của tôi sao mà ảm đạm. Tôi rất buồn vì cậu học trò lười nhác. Từ hôm được mang về nhà, tôi vẫn yên vị trong chồng sách giáo khoa, lẫn lộn với những quyển cũ, quyển nháp không dùng nữa. Cuốn sách mới tinh, thơm tho như tôi chẳng mấy đã chuyển sang màu ngà. Thất vọng hơn nữa khi năm học mới thực sự bắt đầu. Bạn bè tôi nô nức, kể với nhau bao nhiêu chuyện hay về cô cậu chủ tốt bụng của họ. Chỉ riêng tôi nằm trong ngăn bàn tủi thân đến rơi nước mắt. Tôi không có áo mới, không có nhãn vỡ, cũng không được lật mở từng trang nhẹ nhàng, mép sách không được vuốt phẳng phiu....Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa. Thỉnh thoảng tôi còn bị cậu viết vẽ bậy lên mặt nữa. Có đôi khi tôi còn bị cậu chủ dùng làm đồ lia, ném vào bạn. Bộp...bộp...mỗi khi rơi xuống đất như thế tôi đau khắp mình mẩy, đã vậy lại còn bị những bàn chân to khỏe của các cậu học trò giẫm lên. May thay, một bàn tay ấm áp của cô bé học trò nhấc tôi lên bàn, phủi bụi bẩn trên tôi, xoa xoa để tôi bớt đau đớn.

Ở lớp là thế, về nhà tôi còn buồn hơn nữa. Tôi không được cậu chủ chăm sóc hay để mắt tới bao giờ. Về nhà là cậu vứt tôi năm một xó. Có lẽ chỉ những dịp có bài kiểm tra cậu mới lôi tôi ra mở mở, đọc đọc. Tôi cũng chẳng vui vẻ hay hứng thú gì vì dùng xong cậu sẽ lại bỏ rơi tôi ngay. Thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, từ một cuốn sách Ngữ văn trắng trẻo, thơm tho tôi bị lớp bụi bán bám đầy, thỉnh thoảng mấy cậu gián còn đến “hỏi thăm” khiến tôi khóc thét. Nếu như ngày trước tôi háo hức, vui vẻ yêu đời bao nhiêu thì giờ tôi lại ủ rũ, buồn chán bấy nhiêu. Còn cậu chủ thì vẫn ham chơi, lười học như thế. Từng xấp bài kiểm tra điểm kém cậu mang về, nhìn thấy mà tôi càng ngán ngẫm, tôi chỉ muốn biến mất khỏi nơi đây vì bao cố gắng của tôi vẫn không làm cậu thay đổi...

Một hôm, vì bố mẹ mắng, cậu tức giận ném phắt tôi ra xa bay gần tới gầm giường. Vừa đau vừa giận cậu chủ tôi tìm cách trốn thoát. Tôi cố lết gần hơn nữa vào gầm giường, ra khỏi tầm mắt của cậu. Tôi không còn muốn giúp cậu chủ học nửa, cậu ấy làm tôi thất vọng quá. Nằm trong đó tôi sầu thảm nghĩ rằng thế là cuộc đời tôi sẽ mãi mãi ở đây không còn thấy ánh sáng và không còn có ích cho cuộc đời nữa.

Những ngày sau đó, tôi âm thầm theo dõi cậu chủ từ trong gầm giường. Nhìn cậu có vẻ gì đó băn khoăn. Cậu biết là mất tôi chưa nhỉ, cậu có buồn không, có lo lắng không...? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi khiến tôi như muốn nổ tung. Rồi tôi thấy cậu tìm tìm thứ gì đó. Tôi cũng muốn nhích ra ngoài một chút để cậu nhìn thấy tôi, muốn được cậu mang ra nhưng tôi không làm được, tôi vẫn giận cậu lắm. Rồi hai tuần trôi đi nhanh chóng. Bỗng một tiếng thét làm tôi giật mình tỉnh giấc mộng. Tôi mở đôi mắt thật to thì bắt gặp đôi mắt đen tròn, ánh lên niềm vui sướng của cậu chủ. Cậu nhanh tay nhấc bỗng tôi lên, lấy chiếc khăn sạch sẽ thơm tho lau cho tôi, rồi từng ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp quăn lâu ngày.... Chao ôi! Tôi có nằm mơ không nữa. Sao cậu chủ lại thay đổi đến nhường vậy, hay tôi nằm mơ chăng. Nhưng những tia nắng tinh nghịch nô đùa ngoài cửa sổ làm tôi chói mắt đã khẳng định đó là sự thật. Cậu chủ đã thay đổi rồi. Trong lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.

Mấy ngày sau khi đến lớp tôi biết lí do vì sao cậu chủ lại thay đổi tích cực như thế. Cậu đã nhận ra giá trị của những cuốn sách - người bạn thân của tất cả mọi người và đặc biệt với những cô cậu học trò. Sách không chỉ mang đến kiến thức khoa học, sách còn cho ta hiểu những bài học đế làm người. Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đế có đủ những cuốn sách. Vì tế hãy biết yêu và giữ gìn sách các bạn nhé. Sách là bạn thân đấy!

Khách vãng lai đã xóa
Best Friend Forever
Xem chi tiết
Best Friend Forever
22 tháng 2 2019 lúc 20:00

Quản lý môn Ngữ Văn giúp em với

DAN
Xem chi tiết
Sajika
18 tháng 3 2023 lúc 19:39

tớ giúp 1 chút ở phần thân bài về cây hoa hồng thôi nhé:

khi tớ mới sinh ra, tớ chỉ là 1 cái cây bé tí, có mấy chiếc lá ở trên. lớn thêm 1 chút, bỗng tớ lại mọc gai ngay trên thân của mình, ôi...nhìn cứ sao sao í... sau 1 khoảng thời gian nữa, tớ lại có các cái nhụ ở trên đầu, có lẽ đó là hoa đấy! rồi cứ thế, tớ được Dan tưới cây, chăm sóc, sáng nào cậu ấy cũng ra nhìn tớ hết!

tới đây tớ bí rùi, cậu lm tiếp đi nha! "Dan" là tên cậu, cậu cũng có thể thay tên thật của cậu trong khi viết văn nha. 

DAN
18 tháng 3 2023 lúc 19:42

@Sajika Tớ cảm ơn nhiều ạa

Thái Sơn Bùi Bá
Xem chi tiết

Trong cuộc sống có rất nhiều vật dụng được làm ra để phục vụ con người, và tôi cũng vậy, những bạn học sinh luân cần đến tôi, đó là quyển sách giáo khoa với tên gọi Ngữ Văn 10. Tôi đã đi theo các bạn cấp 3 trong suốt năm học lớp 10 và có biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui lưu luyến cùng các bạn, những kỉ niệm không bao giờ quên.

Tôi – quyển Ngữ Văn 10 này đã có mặt từ rất lâu, đã qua tay bao nhiêu nhà biên soạn và ngày càng cải tiến nâng cao hơn, được trang trí một cách tỉ mỉ, mang một vẻ đẹp riêng biệt. Những bạn học sinh lớp mười cần đến tôi nhiều lắm có cả những sinh viên hay thầy cô giáo đều sử dụng tôi để làm tài liệu cho mình. Ngày đầu nằm chễm chệ trên kệ sách cùng với bao bạn sách khác nào là Toán, Lịch sử… người người ra ra vào vào đều cầm trên tay sách toán, hay nhiều loại khác, các bạn đều vui vẻ vì mình đã tìm được chủ nhân. Còn tôi nằm lăn lóc cùng bao bạn sách văn khác, tôi ước gì có ai đó để mắt tới tôi dù chỉ một lần. Và thế là lời cầu nguyện của tôi đã thành sự thật, một cô gái vô cùng xinh xắn đã chọn tôi. Tôi mừng thầm trong bụng, cuối cùng mình cũng đã tìm được cô chủ nhân mới này. Cô ấy cẩn thận bỏ tôi vào trong cặp và mang về nhà, tôi nghĩ sẽ có những chuyện vui mới với chủ nhân này, rất nhiều chuyện,… Tôi được bao bìa giấy trong để giữ bụi và được đặt cùng với các bạn sách lớp 10 khác. tôi cảm thấp như cô học sinh này yêu Văn ghê gớm vì lúc nào cũng nâng niu tôi, thỉnh thoảng cô ấy còn lật nhè nhẹ xem những bài đầu tiên. Ôi, sao mà tôi sung sướng quá vậy nè. Và cuối cùng, ngày khai giảng năm học mới đã đến, các bạn học sinh tấp nập và về trường, chủ nhân tôi cũng vậy. Thủa vào học chính thức, chỉ là ngày nhận lớp mà thôi, nhưng cô ấy vẫn mang theo tôi bên mình, tôi vui lắm vì đây là lần đầu tiên tôi có thể đến trường trong buổi khai giảng. Trùng hợp thay, sách Ngữ Văn tôi đây lại được sử dụng ngày đầu tiên, cũng là ngày thứ hai đầu tuần. Tối trước đó cô chủ đã tâm sự với tôi rằng sẽ cố gắng học tốt môn Văn tôi và nâng niu tôi hơn cả, tôi cảm động lắm vì tình cờ tôi biết rằng cô chủ này luôn tràn đầy cảm xúc, cô yêu Văn hơn ai hết. Khi cô chủ ngủ thiếp đi. Các bạn sách khác cùng tôi nói chuyện, cùng hứa hẹn sẽ gặp những điều may mắn trong năm học này của cô chủ. Ngày đi học đầu tiên, nằm trên chiếc bàn bé nhỏ mà cô chủ đã đặt tôi trên đó cùng với các dụng cụ học tập khác. Tôi được sử dụng cẩn thận, cô chủ lật từng trang, từng trang không nề có nếp gấp nào cả, tôi cảm thấy mình được chiều chuộng hơn những bạn khác. Từng tiết học trôi qua mau và đến hết giờ Văn, tôi được cô chủ bỏ vào ngăn tủ, nằm trong ấy, tôi buồn lắm vì không được ngắm xung quanh trong lớp mà toàn là một màu tối om. Tôi thấy yêu cô chủ tôi lắm vì những bạn sách khác, chủ nhân của họ không hề trân trọng họ tí nào cả. Người ta nói: học sinh phải biết giữ gìn vở sách sạch sẽ nhưng những điều tôi thấy hoàn toàn trái sự thật. Và cuối cùng suy nghĩ vẫn vơ của tôi bị cắt đứt bằng tiếng trống ra về. Thời gian trôi mau quá mới đó mà đã hết tiết học rồi. Về nhà nằm trên ngăn tủ của cô chủ tôi thấy mình sao mà bơ vơ quá, cô chủ tôi đã đi học rồi, thường ngày được cô chủ sử dụng để học, xem, tôi vui vì mình có giá trị để sử dụng. Nhưng dù sao như thế tôi cũng mãn nguyện rồi, tôi còn vui nhiều cái nữa, cô hay kể những chuyện trong lớp hài hước mà cô chủ gặp, cô chủ đâu biết rằng ngày nào tôi cũng hiểu và rất muốn chia sẻ với cô chủ. Những ngày theo cô chủ đến lớp cũng như thế mà dần dần trôi qua. Tôi nhớ cho đến một ngày đang yên vị trên cái bàn học trên lớp, có một bạn nam khác đã giấu tôi đi vì muốn trêu ghẹo cô chủ, nằm trong cặp bạn nam ấy mà xung quanh là một màu đen bao trùm lấy tôi, không biết cô chủ có tìm được tôi không? Từ bên trong tôi nghe tiếng khóc của cô chủ bên ngoài, tôi thầm nghĩ rằng, cô học sinh này yêu quý tôi biết nhường nào và không hề muốn mất tôi, tôi vừa khóc, vừa cười trong nước mắt, tôi sẽ không bao giờ quên sự việc lần này. Thời gian dần trôi qua, tôi – quyển Ngữ Văn 10 tuy không bị rách hay nhăn như các sách khác, nhưng tôi trông mình như cũ đi vậy mà cô chủ không hề bỏ mặt tôi, tôi vẫn được cô chủ mang đi học ngày ngày, có biết bao chuyện vui buồn cô đều kể tôi nghe. Có nhiều chuyện trong lớp cũng vậy, chứng kiến nhưng mọi người cứ nghĩ tôi là vật vô tri vô giác, không biết nói, không biết nghĩ.Có cô chủ xem tôi như là một người bạn thôi. Tôi thực sự cảm ơn trời đã cho tôi gặp một người chủ vô cùng tốt bụng. Gần cuối năm học, những quyển sách khác gần như không được chủ nhân mình quan tâm nữa, trong lòn tôi lại dâng lên nổi lo lắng, tôi sợ mình bị bỏ rơi không còn giá trị nữa. Nhưng không,hoàn toàn không, cô ấy vẫn ấp ru tôi những ngày cuối cùng của năm học. Sắp xa cô chủ rồi, tôi nhớ lắm, nhớ những tháng ngày ở cùng nhau, cùng đi học, cùng vượt qua những kì thi mệt mỏi, và đặc biệt là những lời tâm sự ngọt ngào của cô chủ nhỏ. Và thế là năm học cũng kết thúc, cái gì đến rồi sẽ đến, tôi nằm trong thùng giấy nhỏ cùng bao bạn sách khác, tôi thực sữ đã rời bỏ chủ nhân này rồi, không biết cô ấy có cho tôi cho ai không, hay là bán đi nhỉ? Nhưng dù sao, tôi cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là phục vụ việc học của cô chủ, tôi hi vọng rằng năm sau có thể gặp được một người chủ tương tự vậy, cùng tôi đến trường ngày ngày.

Thế đấy, chỉ vẻ vẹn một năm học thôi, nhưng trong tôi luôn tràn đầy những kỉ niệm đẹp đẽ cùng với các bạn lớp 10, đặc biệt là cô chủ của tôi. Tôi luôn tự hào về mình vì mình là một vật vô cùng quý giá giúp ích cho các bạn học sinh. Tôi chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi, hãy yêu quý tôi và luôn trân trọng tôi, chỉ có như thế mới để lại trong lòng tôi và các bạn những kỉ niệm đẹp.

Skilove007
13 tháng 5 2018 lúc 22:11

Tôi là một quyển vở xuất thân từ nhà máy , Tôi được con người giáo cho một cửa hàng tạp hóa tự chọn để rao bán . " Anh mua gì ạ ? " - lúc nào tôi cũng nghe tiếng quen thuộc đó của bà chủ hàng . Những lúc ấy , tôi và các bạn khác đều háo hức để được mọi người chọn  mình . Ngày tháng trôi qua , các bạn vở khác đều có chủ , tôi rất buồn vì mình cô độc . Một hôm , tôi thấy một  cậu bé mặc đồng phục chỉnh tề , cậu bé hỏi :  

- Cô ơi , bán cho cháu một quyển vở ạ !

Thế rồi , bà chủ đưa tôi cho cậu bé đó . Cậu bé viết một dòng chữ nắn nót tên của mình lên ô vở của tôi . Sáng hôm sau , cậu đưa tôi tới trường với đống sách ngăn nắp trong cặp sách . " tùng tùng tùng ... " - tiếng trống vào giờ học vang lên . Cậu bé giở cặp ra , để tôi lên chiếc bàn học bằng gỗ thẳng  tắp . Cô giáo bắt đầu đọc chính tả cho các cậu viết . ÔI , chữ cậu thật là đẹp . Dòng chữ nắn nót  đưa theo nét mực tím trông thật đẹp mắt . Hết giờ chính tả , các vở khác của cậu đều viết đẹp như vở chính tả . Tôi và các bạn sach vở rất ngưỡng mộ cậu . Cậu không bôi bẩn vết chì hay mực vào chúng tôi . Trên lớp , cậu luôn là học sinh giỏi . Sau các giờ học thú vị của cậu , cậu luôn cẩn thận cất các bạn và tôi vào cặp để không bị nhàu nát và rách sách . Lúc nào cũng như vậy , tôi rất hạnh phúc khi có cậu . Ngày tháng trôi qua , tôi đã hết trang , cậu không bỏ ttooi một mình trong xó , cậu đã cho mấy em nhỏ mượn vở để làm mẫu . Tôi rất hạnh phúc và hãnh diện khi từng có cậu chủ .

Công chúa bong bóng
Xem chi tiết
nguyễn minh ngọc
18 tháng 3 2019 lúc 22:34

Câu 1 :

Bài làm :

Ai sinh ra và lớn lên cũng cần phải có mẹ . Mẹ đã mang công " chín tháng mười ngày " để sinh ra chúng ta . Đối với người mẹ , đứa con như một thứ quà tặng vô giá mà trời đã ban cho , không thể nào mà so sánh cũng như đo đếm tình cảm của người mẹ dành cho đứa con được . Có thể người con làm nhiều việc sai trái , mọi người xung quanh không thể tha thứ được nhưng người mẹ thì ngược lại , có thể mở lòng vị tha , sẵn sàng chấp nhận và bỏ qua hết những lỗi lầm mà người con đã gây ra . Người mẹ vứt bỏ hết cả thanh xuân và quãng đời còn lại để nuôi dạy và chăm sóc đứa con , đến khi đứa con có thể đứng vững trên con đường đời của mình thì người mẹ mới hết lo lắng cho đứa con . Từ khi đứa con mới chào đời , người mẹ luôn nâng niu , thậm chí là thức khuya cả đêm chỉ để canh giấc ngủ cho đứa con . Đến khi con bước vào cái tuổi đi học , người mẹ lại lo lắng khi con phải thức khuya để học tập . Mỗi khi ở trên lớp có điều gì ấm ức hay vui , người mẹ đều luôn chia sẻ và trò chuyện với đứa con như một người bạn " thân " và làm cho đứa con cảm thấy khá hơn . Để có tiền nuôi con ăn học cũng không phải chuyện dễ , người mẹ phải cạm cụi làm việc vất vả , đổ cả mồ hôi và nước mắt để có được đồng tiền bát gạo nuôi cho con . Qua trên , ta thấy được tình mẫu tử vô cùng thiêng liêng và cao cả , nó là thứ tình cảm không gì có thể so sánh cũng như đo đếm được . Con cái phải hiểu được sâu sắc , thấm thía điều đó thì mới có thể hoàn thành bổn phận của đạo làm con . Phải có ý chí học tập từ khi ngồi trên ghế nhà trường , cần cù trong học tập thì sau này mới trở thành người có ích ,xứng đáng với kì vọng của người mẹ đã dành vào người con .

Chúc bn học tốt ^_^ !

Boss Nấm
Xem chi tiết
Trần Thủy Tiên
Xem chi tiết
Dark_Hole
25 tháng 2 2022 lúc 16:10

Tham khảo: Hạt mưa nhỏ đi khắp thế gian, từ đáy biển sâu tới đỉnh núi cao chót vót; lúc biến thành băng tuyết lạnh run người, lúc lại biến thành hơi nước bốc tít lên cao. Cuộc hành trình của hạt mưa nhỏ thật là thú vị, mẹ hãy kể cho con nghe nhé! Hạt mưa vốn là những giọt nước nhỏ xíu xiu. Những giọt nước tập hợp lại với nhau, lớn dần lên tạo thành những đám mây trắng xốp. Ấy, nhưng lại có thêm những giọt nước khác nữa cũng thích ùa vào chơi, đám mây trắng xốp biến thành đám mây đen xầm xì nặng ơi là nặng. Nặng đến mức phải trút xuống thành mưa, tuyết, mưa tuyết hay mưa đá… Hạt mưa cùng các anh em của mình rơi xuống, và tỏa đi khắp nơi. Nhóm thì ở lại mặt đất dưới dạng băng hà lạnh cóng; nhóm thành tuyết phủ trên đỉnh núi; nhóm ngấm vào lòng đất, hòa vào mạch nước ngầm; và một nhóm khác nữa sẽ rơi xuống đại dương, sông, hồ, suối… Thế rồi ông mặt trời lên, làm nước trong các đại dương, ao hồ bốc hơi. Nước trong cây cối cũng thoát qua chiếc lá. Hơi nước bốc lên, gặp lạnh, biến thành những giọt nước nhỏ xíu xiu, và những giọt nước này lại hợp lại với nhau tạo thành những đám mây.Câu chuyện về hạt mưa nhỏ là như vậy đấy, một câu chuyện thật thú vị, đúng không nào?

Dark_Hole
25 tháng 2 2022 lúc 16:11

Bonus bài tự nghĩ: Từ đám mây, em rơi xuống và hòa mình vào đất, góp sức vào sự đâm chồi nảy lộc của cây cối. =)

trần quỳnh anh
25 tháng 2 2022 lúc 16:11

tham khảo :

Hạt mưa nhỏ đi khắp thế gian, từ đáy biển sâu tới đỉnh núi cao chót vót; lúc biến thành băng tuyết lạnh run người, lúc lại biến thành hơi nước bốc tít lên cao. Cuộc hành trình của hạt mưa nhỏ thật là thú vị, mẹ hãy kể cho con nghe nhé!

Hạt mưa vốn là những giọt nước nhỏ xíu xiu.

Những giọt nước tập hợp lại với nhau, lớn dần lên tạo thành những đám mây trắng xốp. Ấy, nhưng lại có thêm những giọt nước khác nữa cũng thích ùa vào chơi, đám mây trắng xốp biến thành đám mây đen xầm xì nặng ơi là nặng. Nặng đến mức phải trút xuống thành mưa, tuyết, mưa tuyết hay mưa đá.
Hạt mưa cùng các anh em của mình rơi xuống, và tỏa đi khắp nơi. Nhóm thì ở lại mặt đất dưới dạng băng hà lạnh cóng; nhóm thành tuyết phủ trên đỉnh núi; nhóm ngấm vào lòng đất, hòa vào mạch nước ngầm; và một nhóm khác nữa sẽ rơi xuống đại dương, sông, hồ, suối…

Thế rồi ông mặt trời lên, làm nước trong các đại dương, ao hồ bốc hơi. Nước trong cây cối cũng thoát qua chiếc lá. Hơi nước bốc lên, gặp lạnh, biến thành những giọt nước nhỏ xíu xiu, và những giọt nước này lại hợp lại với nhau tạo thành những đám mây.Câu chuyện về hạt mưa nhỏ là như vậy đấy, một câu chuyện thật thú vị, đúng không nào?