Hằng ngày, cô mặc những chiếc áo dài ...........tới lớp
Nhanh giúp mình!
một ngày nào đó em thôi không mặc chiếc áo củ của mình để tới trường em hãy kể lại kỉ niệm của minh về chiếc áo ấy
Thế là hôm nay, em đành phải từ biệt chiếc áo sơ mi xanh thân thuộc. Vì lẽ nào em không nhớ. Nhưng chỉ biết là hôm nay tổng kết năm học em mặc bộ quần áo mới nhất để tới trường dự buổi lễ quan trọng ấy. Tuy vậy những kỷ niệm về tấm áo cũ vần in đậm trong tâm hồn em.
Tấm áo ấy không phải ai mua ai tặng và không phải do một thợ may khâu lành nghề nào may mà chính đôi bàn tay khéo léo của mẹ em đã may cho em: Mẹ cắt chiếc áo bộ đội của bố thành tấm áo nhỏ rồi thức thâu đêm khâu áo cho em. Một ngày kia áo được may xong. Em sung sướng mặc vào. Chà, đẹp quá! Mẹ khéo tay thật! Tấm áo màu xanh lá cây có hai chiếc túi xinh xắn và cặp cầu vai vồng vồng. Em khoe với tất cả bạn bè. Ngày ngày tới lớp em khoác trên mình tấm áo thân yêu. Nhưng một điều nữa làm em quí nó gấp bội. Đó là hơi ấm của bố vẫn còn trong áo em. Hơi ấm của người chiến sĩ. Vui sao mỗi sáng đến trường em cùng áo và bạn Phương, Hằng đi trên con đường làng ẩm ướt hơi sương. Những cơn gió thổi nhè nhẹ làm tà áo bay lượn như nhắc nhớ chúng em mau mau tới lớp nhìn áo lòng em vui phơi phới khi nghĩ tới người cha kính yêu đang cầm súng đánh giặc bảo vệ từng tấc đất biên cương của Tổ quốc.
Một hôm trời mưa rả rích, sân trường trơn, nước đọng lại từng vũng to như cái chảo. Khi mưa vừa ngớt hạt, cái Hằng đã rủ em ra chơi đuổi bắt mối. Mải nhìn và chạy theo mối, em quên bẵng những vũng nước đáng ghét kia. Bỗng “oạch” em ngã sõng soài, quần áo lấm lem bùn đất, các bạn phải chạy tới đỡ em dậy, Hôm ấy cứ tức cái Hằng mãi. Còn cái áo tuyệt đẹp kia em phải giặt mỏi tay mà không sạch. Mẹ em phải giặt bao nhiêu xà phòng nó mới sạch được mọi vết bùn. Em ân hận quá. Từ đó em quý áo hơn lúc nào em cũng gần gũi với áo như một đôi bạn thân thiết. Đêm nằm ngủ, em cởi áo ra và gấp lại. Sáng em mặc áo đi học. Nhưng em có tính bộp chộp và hay quên. Một hôm nào đó em đi học về không nhớ nữa. Chả là hôm đó em được 9 điểm văn. Em sem nghĩ được một ý, liền lấy que chọc một lỗ hổng chui sang lấy cặp, lúc trở ra mặt mũi em bị sước, áo rách toạc một mảng. Lần này về em bị mẹ phê bình. May sao mẹ tìm được manh vải giống màu, mẹ cặm cụi vá lại. Chiếc áo bị vá làm em rất buồn. Tấm áo ấy em vẫn mặc để nhớ ngày bố em lên chiến trường đánh giặc. Nhưng tiếc thay vì hay nghịch ngợm quá đáng nên áo rách thêm, ngày càng phai màu, cũ vải. Em vẫn quý nó, vẫn mặc áo, vẫn gắn liền những kỉ niệm thời thơ ấu và vẫn gửi gắm tình thương của mình sang áo. Một ngày kia áo rách nhiều quá. Mẹ em không vá hết được và hôm nay tổng kết năm học. em đành phải từ biệt áo. Áo ơi, mình vẫn quý bạn đó. Mình vẫn nhớ mãi sáng mùa đông rét buốt như kim châm, không nhờ bạn mình không thể đến lớp được đâu. Mình xin cảm ơn bạn nhé. Chính nhờ bạn, mình đi học đều đặn trong mỗi buổi sáng mùa đông. Nên bây giờ mình mới đạt được kết quả to lớn trong buổi tổng kểt năm nay.
Tấm áo của em đã “nghỉ hưu” rồi là như vậy đấy. Chỉ vì em nên áo chóng hỏng. Tấm áo mẹ may cho em đây là chiếc áo thứ mấy? Rút kinh nghiệm lần trước em sẽ giừ gìn cẩn thận cho áo bền, đẹp lâu hơn. Em sẽ mặc chiếc áo ấm để tới lớp thật đều, học cho thật giỏi để đền đáp công ơn cha mẹ. Chính cha mẹ em cũng như bao nhiêu người chiến sĩ khác đã chiến đấu một mất một còn với giặc cho em được học hành yên ổn dưới mái trường thân yêu. Còn mẹ em thì tận dụng từng mảnh vải để may thành những chiếc áo em mặc ấm qua mùa đông giá lạnh và những tấm áo xinh xắn ấy đã giúp em nhớ lại những kỉ niệm về đời mình.
Thế là hôm nay, em đành phải từ biệt chiếc áo sơ mi xanh thân thuộc, vì lẽ nào em cũng không nhớ. Nhưng chỉ biết là hôm nay tổng kết năm học, em mặc bộ quần áo mới nhất để tới trường dự buổi lễ quan trọng ấy. Tuy vậy, những kỷ niệm về tấm áo cũ vẫn in đậm trong tâm hồn em.
Tấm áo ấy không phải ai mua, ai tặng, và không phải do một thợ máy khâu lành nghề nào may, mà chính đôi bàn tay khéo léo của mẹ đã may cho em. Mẹ cắt chiếc áo bộ đội của bố thành tấm áo nhỏ rồi thức thâu đêm khâu áo cho em. Một ngày kia, áo được may xong, em sung sướng mặc vào. Chà! Đẹp quá! Mẹ khéo tay thật! Tấm áo màu xanh lá cây có hai cái túi xinh xắn cặp cầu vai vồng vồng. Em khoe với tất cả bạn bè. Ngày ngày tới lớp, em khoác lên người tấm áo thân yêu. Nhưng có một điều làm em quý nó gấp bội: đó là hơi ấm của bố vẫn còn trong áo em - hơi ấm của người chiến sĩ. Vui sao mỗi sáng tới trường, em cùng áo và bọn Phương, Hằng đi trên con đường làng ẩm ướt hơi sương. Những cơn gió thổi nhè nhẹ làm tà áo em bay lượn, múa hát như nhắc nhở chúng em mau đến lớp. Nhìn áo, lòng em vui phơi phới khi nghĩ đến người cha yêu kính đang cầm súng đánh giặc, bảo vệ từng tấc đất biên cương Tổ quốc.
Một hôm, trời mưa rả rích, sân trường trơn, nước đọng lại từng vũng to như cái chảo. Khi mưa vừa ngớt hạt, cái Hằng đã rủ em ra chơi đuổi bắt mối (vì thường thường khi mưa tạnh mối hay ra mà). Mải nhìn và chạy theo mối, em quên bẵng những vũng nước đáng ghét kia. Bỗng “oạch” em ngã sóng xoài, quần áo lâm lem bùn đất. Các bạn phải chạy ra đỡ em dậy. Hôm ấy em cứ tức cái Hằng mãi. Còn cái áo “tuyệt đẹp” kia thì em phải giặt mỏi tay mà không sạch. Mẹ em giặt bao xà phòng nó mới sạch được mọi vết bẩn. Em ân hận quá. Từ đây, em quý áo hơn. Lúc nào em cũng gần gũi với nó như một đôi bạn thân thiết. Đêm nằm ngủ, em cởi áo ra và gấp lại. Sáng, mặc áo đi học. Nhưng em có tính bộp chộp và hay quên. Một hôm nào đó đi học về, em không nhớ rõ nữa. Chả là hôm ấy được chín điểm văn. Em sung sướng hồ hởi, vừa đi vừa tung cặp lên cao. Quá tay, chiếc cặp rơi bịch sang bờ rào bên kia. Em hơi lo. Bỗng em nghĩ được một ý, liền lây que chọc một lỗ hổng, chui sang lây cặp. Lúc trở ra, mặt mũi em bị xước, áo rách toạc một mảng. Lần này em về bị mẹ phê bình và xuýt nữa bị mấy roi vào “đằng sau chỗ thắt lưng” nữa đấy. May sao em tìm được mảnh vải giống áo. Mẹ cặm cụi vá. Thế là áo em đã bị vá, em rất buồn. Tấm áo này em vẫn mặc để nhớ ngày bố em lên chiến trường đánh giặc. Nhưng tiếc thay. Vì hay nghịch ngợm quá đáng nên chiếc áo rách thêm và ngày càng phai màu, cũ vải. Em vẫn quý nó, vẫn mặc nó, vẫn gắn liền kỉ niệm thời thơ ấu và vẫn gởi gắm tình thương của mình sang áo. Một ngày kia, áo rách nhiều quá. Mẹ không vá hết được. Và hôm nay tổng kết năm học, em đành phải từ biệt áo. Áo ơi! Mình vẫn quý bạn đó, mình vẫn nhớ mỗi sáng mùa đông rét buốt như kim châm, không nhờ bạn, có lẽ mình không thể đến lớp học được đâu. Mình xin cảm ơn bạn nhé! Chính nhờ bạn, mình đi hoc đều đặn trong mỗi sáng mùa đông nên bây giờ mình mới đạt được kết quả to lớn trong buổi tổng kết năm học năm nay.
Tấm áo của em đã phải “nghỉ hưu” rồi là như vậy. Chỉ vì em mà áo chóng hỏng. Tấm áo mẹ may cho em đây là chiếc áo thứ bao nhiêu! Rút kinh nghiệm lần trước, em giữ gìn áo cẩn thận cho áo bền, đẹp lâu hơn. Em sẽ mặc áo ấm để tới lớp thật đều, học cho thật giỏi, để đáp đền cổng ơn mẹ cha. Chính cha em cũng như bao chiến sĩ khác đã chiến đấu một mất một còn với giặc để cho em được học hành yên ổn dưới mái trường thần yêu. Còn mẹ em thì tận dụng từng mảnh vải để may thành những chiếc áo em mặc ấm qua mùa đông giá lạnh. Và những tấm áo xinh xắn ấy đã giúp em nhớ lại những kỷ niệm về đời mình.
Gạch dưới câu kể Ai thế nào? Trong các câu dưới đây:
Cô Hoa giấy suốt ngày chỉ mặc mỗi chiếc áo nâu. Cô Cúc đại đóa thì lộng lẫy trong
chiếc áo xanh mướt, mượt như nhung. Đêm ngày cô soi gương, thoa phấn lên những
cánh hoa của mình. Phải công nhận là cô thoa phấn rất khéo . Cô đã xinh lại càng
xinh hơn.
Tham khảo
Cô Hoa giấy suốt ngày chỉ mặc mỗi chiếc áo nâu. Cô Cúc đại đóa thì lộng lẫy trong
chiếc áo xanh mướt, mượt như nhung. Đêm ngày cô soi gương, thoa phấn lên những
cánh hoa của mình. Phải công nhận là cô thoa phấn rất khéo . Cô đã xinh lại càng
xinh hơn.
Năm nay, Hằng lên lớp 3, bạn thấy mình lớn hơn nên nhận giúp mẹ phơi quần áo hằng ngày. Bố biết vậy mừng lắm. Nhưng dây phơi quần áo cao quá, thế là bố làm cho Hằng một cái gậy để dễ phơi. Chiếc gậy tiện dụng có 2 phần, phần thân là một cây gậy dài 18dm, phần móc làm bằng thép dài 4dm. Bố buộc nối cây gậy với móc, biết đoạn nối dài 2dm. Em hãy cho biết cây gậy phơi quần áo của Hằng dài bao nhiêu đề-xi-mét?
Cây gậy phơi quần áo của Hằng dài số đề-xi-mét là:
18 + 4 + 2 = 24 (dm)
Đáp số: 24 dm.
BÀI 1 : Trong câu “ Cô Hoa Giấy suốt ngày chỉ mặc mỗi chiếc áo nâu, còn cô Cúc đại đóa thì lộng lẫy trong chiếc áo xanh mượt như nhung” cso mấy quan hệ từ, là những quan hệ từ nào?
Trước cửa ngôi nhà có một bồn hoa xinh xinh. Ở đó có cây Hoa Giấy nhút nhát và cây hoa Cúc Đại Đoá. Cô Hoa Giấy suốt ngày chỉ mặc mỗi một chiếc áo nâu, còn cô cúc Đại Đoá thì lộng lẫy trong chiếc áo xanh mướt, mượt như nhung. Đêm ngày cô soi gương, thoa phấn lên những cánh hoa của mình. Phải công nhận là cô thoa phấn rất khéo. Cô đã xinh lại càng xinh hơn. Còn cô Hoa Giấy thì chẳng có lấy một bông hoa. Tranh thủ mùa ẩm, đất mềm, cô đâm rễ xuống ngày một sâu, len lỏi ngày một rộng khắp phần đất của mình. Hoa Giấy thương cúc Đại Đoá vì cô bám vào đất hời hợt quá. Nơi mình sống mà không gắn chặt mình vào thì làm sao mà bền vững được. Hoa Giấy lựa lời nói với bạn: - Bạn Cúc ơi, sao bạn không chịu khó đâm sâu xuống đất một tí nữa cho chắc chắn? Nhỡ gió bão… Cúc bỏ chiếc gương xuống bực dọc ngắt lời: - Tôi có thân tôi lo. Cậu giỏi giang hãy làm cho cậu xinh đẹp hơn nữa đi! Cúc lại soi gương và dướn những cánh hoa phơn phớt tím lên hãnh diện. Mùa khô đến lúc nào không biết. Từng đợt gió hầm hập nóng thổi tới. Mặt đất nứt nẻ, khô cong. Cô Hoa Cúc mới giật mình hoảng hốt vứt bỏ gương lược đi, để cố đâm sâu rễ xuống tìm nước. Nhưng đã muộn rồi, mặt đất đã rắn chắc lại khiến cô khát khô cổ. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày … Hoa Cúc tàn dần, trong khi đó cô Hoa Giấy lại làm nên một sự kì diệu. Khắp các cành cây đầy những bông hoa phớt hồng, giản dị nhưng tuyệt đẹp.
2.Nếu em là Cúc đại đóa, em sẽ nói gì với Hoa giấy ở cuối câu chuyện
em hãy đề xuất những việc làm để giúp chiếc áo đồng phục của em mặc luôn có cảm giác như chiếc áo mới
mọi người giúp emGhép:
Ngày 20-10;áo dài;các cô giáo; trường em;thường mặc
ngày 20-10 các cô giáo trường em thường mặc áo dài
Ngày 20-10 các cô giáo trường em thường mặc áo dài
Ngày 20/20 các cô giáo trường em hay mặc áo dài
Chữ in đậm sau đây là từ phức hay từ đơn?
a) An vừa được bố mua cho chiếc xe đạp.
b)Xe đạp, nặng quá đạp mỏi cả chân.
c)Ngày khai giảng, các cô mặc áo dài truyền thông rất đẹp.
d)Chị cho em chiếc áo dài mặc không vừa.
e)Cha ông chưa đi làm về.
g)"Ôi tiếng của cha ông thuở trước".
Bài 5: Năm cô thợ may may xong 5 chiếc áo dài trong 5 ngày. Nếu năng suất may mỗi người đều như nhau và người chủ tiệm muốn may 50 chiếc áo dài trong 50 ngày thì cần có bao nhiêu người thợ?
thêm tóm tắt
Năm cô thợ may có thể may 5 chiếc áo dài trong 5 ngày → Một cô thợ may có thể may 1 chiếc áo dài trong 5 ngày.
Vậy, khi người chủ tiệm muốn may 50 chiếc áo dài trong 50 ngày thì cần số cô thợ may là;
50 × 1 ÷ 5 = 10 (cô)
Đáp số: 10 cô thợ may.
Năm cô thợ may may trong 1 ngày được:
\(5\div5=1\)(chiếc áo)
Mỗi cô thợ may may trong một ngày được:
\(1\div5=\frac{1}{5}\)(chiếc áo)
Mỗi cô thợ may trong 50 ngày được:
\(50\times\frac{1}{5}=10\)(chiếc áo)
Người chủ tiệm cần may 50 chiếc áo dài trong 50 ngày cần số cô thợ may là:
\(50\div10=5\)(cô thợ)
Cô Lan may 5 chiếc ao trong 10 ngày. Hỏi cô Lan cần bao nhiêu ngày để may xong 20 chiếc áo.