nghị luận trình bày suy nghĩ về tác động của lối sống thực dụng đối với hạnh phúc gia đình
nghị luận trình bày suy nghĩ về tác động của lối sống thực dụng đối với hạnh phúc gia đình
viết bài văn nlxh trình bày suy nghĩ của em về trách nhiệm của thế hệ trẻ ngày nay đối với việc xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc
Mình sẽ giúp bạn viết một bài văn nghị luận xã hội hoàn chỉnh về đề tài này nhé 🤓. --- ## Bài văn nghị luận xã hội **Đề: Trình bày suy nghĩ của em về trách nhiệm của thế hệ trẻ ngày nay đối với việc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.** ### Mở bài Tổ quốc là mái nhà chung, là nơi nuôi dưỡng và chở che mỗi con người. Lịch sử dân tộc đã chứng minh: để có được hòa bình, độc lập hôm nay, biết bao thế hệ cha anh đã hy sinh máu xương. Vì vậy, trách nhiệm xây dựng và bảo vệ Tổ quốc không chỉ là nghĩa vụ thiêng liêng mà còn là sứ mệnh cao cả của thế hệ trẻ ngày nay. ### Thân bài 1. **Giải thích vấn đề** - *Xây dựng Tổ quốc*: phát triển đất nước về mọi mặt – kinh tế, văn hóa, khoa học, giáo dục, xã hội. - *Bảo vệ Tổ quốc*: giữ gìn độc lập, chủ quyền, an ninh quốc gia, bảo vệ môi trường sống và bản sắc dân tộc. - *Trách nhiệm của thế hệ trẻ*: ý thức, hành động cụ thể để góp phần vào sự nghiệp chung. 2. **Biểu hiện trách nhiệm của thế hệ trẻ** - **Trong học tập**: chăm chỉ, sáng tạo, tiếp thu tri thức mới để trở thành nguồn nhân lực chất lượng cao. - **Trong lao động, sản xuất**: hăng hái tham gia các hoạt động tình nguyện, khởi nghiệp, ứng dụng khoa học công nghệ. - **Trong đời sống xã hội**: sống có đạo đức, tuân thủ pháp luật, bảo vệ môi trường, giữ gìn văn hóa truyền thống. - **Trong bảo vệ Tổ quốc**: sẵn sàng nhập ngũ, tham gia lực lượng vũ trang khi cần; đấu tranh chống lại các hành vi xâm hại chủ quyền, chống thông tin xấu độc trên mạng. 3. **Ý nghĩa của việc thực hiện trách nhiệm** - Giúp đất nước phát triển bền vững, hội nhập quốc tế. - Khẳng định vai trò, vị trí của thế hệ trẻ trong xã hội. - Góp phần giữ gìn hòa bình, ổn định cho dân tộc. 4. **Phê phán** - Một bộ phận giới trẻ còn thờ ơ, sống thiếu lý tưởng, chạy theo hưởng thụ, thiếu trách nhiệm với cộng đồng. - Cần lên án và khắc phục để không trở thành gánh nặng cho xã hội. ### Kết bài Thế hệ trẻ hôm nay chính là chủ nhân của đất nước ngày mai. Mỗi bạn trẻ cần ý thức rõ trách nhiệm của mình trong việc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc bằng những hành động thiết thực: học tập tốt, sống đẹp, sống có ích. Chỉ khi thế hệ trẻ biết gánh vác sứ mệnh thiêng liêng ấy, Tổ quốc mới ngày càng giàu mạnh, vững bước trên con đường hội nhập và phát triển. --- 👉 Bạn có muốn mình viết thêm một **đoạn mở bài ngắn gọn, giàu cảm xúc** để dễ ghi điểm phần dẫn nhập không?
Bài tập 4: Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu: TÌNH MẸ Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ. Mặc dù là người phụ nữ xinh đẹp nhưng bà lại có một vết sẹo lớn che đi gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ tại sao lại bị vết sẹo lớn như vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy rất xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và cô giáo. Cô giáo hỏi: - Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt? Người mẹ trả lời: - Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, thế là tôi chạy vào. Lúc chạy đến chỗ con, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống nên vội vàng lấy thân mình che cho con. Tôi bị ngất xỉu nhưng thật may mắn là một anh lính cứu hỏa đã cứu cả hai mẹ con tôi. Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt và nói tiếp: - Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm. Nghe đến đây, cậu bé đã chạy nhanh về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu ôm lấy mẹ và cảm nhận sự hy sinh to lớn mà mẹ dành cho mình. Cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời. (Nguồn: https://voh.com.vn/song-dep/truyen-ngan-ve-me-431752.html) Câu 1. Xác định ngôi kể của văn bản trên. Dấu hiệu nào để em xác định như vậy? Văn bản kể theo ngôi thứ 3. Người kể dấu mặt gọi n/vật = tên Câu 2. Văn bản viết về đề tài gì? Căn cứ vào đâu để em xác định đề tài? Câu 3. Trong truyện có những nhân vật nào? Nhân vật nào là nhân vật chính? Vì sao? Câu 4. Em hiểu nghĩa của từ “phụ huynh” trong câu “Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.” như thế nào? Câu 5. Theo tác giả, điều gì khiến cậu bé sợ hãi? Câu 6. Nếu em là nhân vật cậu bé trong truyện trên, sau khi nghe câu chuyện về chiếc sẹo của mẹ, em sẽ nói câu gì với mẹ? Câu 7. Chi tiết cuối truyện ngắn “Cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời” gợi cho em suy nghĩ gì?
Câu 1.
- Văn bản được kể theo ngôi thứ ba.
- Dấu hiệu: người kể dấu mình, gọi nhân vật bằng “cậu bé”, “người mẹ”, “cô giáo”, không xưng “tôi”.
Câu 2.
- Văn bản viết về đề tài tình mẫu tử (tình mẹ con).
- Căn cứ: nội dung xoay quanh sự hy sinh thầm lặng, cao cả của người mẹ dành cho con.
Câu 3.
- Nhân vật trong truyện: cậu bé, người mẹ, cô giáo, bạn bè, lính cứu hỏa.
- Nhân vật chính là người mẹ, vì câu chuyện tập trung làm nổi bật tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ.
Câu 4.
“Phụ huynh” là cha mẹ hoặc người giám hộ của học sinh, đại diện gia đình tham dự các hoạt động ở trường.
Câu 5.
- Theo tác giả, điều khiến cậu bé sợ hãi là ngoại hình của mẹ, đặc biệt là vết sẹo lớn trên khuôn mặt, khiến cậu xấu hổ trước bạn bè.
Câu 6.
- Nếu là cậu bé, em sẽ nói: “Con xin lỗi mẹ vì đã từng xấu hổ, con yêu mẹ rất nhiều.”
Câu 7.
- Chi tiết “cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày” gợi lên sự thức tỉnh trong nhận thức và tình cảm của người con, thể hiện lòng biết ơn, yêu thương sâu sắc dành cho mẹ.
Hello các bạn
vt bài văn nlxh về vấn đề trách nhiệm của cn người với vc bảo vệ đất nước
Trong ký ức tuổi thơ tôi có rất nhiều hình ảnh về gia đình, nhưng hình ảnh in sâu trong tâm trí tôi nhất có lẽ là buổi cùng bà gói bánh chưng. Một trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chiều hôm đó, còn vài ngày nữa là đến Tết. Tôi đang ngồi xem ti vi trong phòng khách thì nghe thấy tiếng bà gọi vào bếp. Tôi cảm thấy rất hào hứng và tò mò.Tôi chạy vội vào, lòng đầy sự mong đợi. Bà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ như lá dong xanh, gạo nếp, đỗ xanh và thịt ba chỉ đã được tẩm ướp. Tất cả đều được bà sắp xếp gọn gàng trên Bàn ăn.Bà tận tình hướng dẫn tôi từ bước cơ bản nhất. Tôi học cách xếp lá, cho nhân. Ban đầu, tôi rất vụng về, làm mãi mà lá cứ bung ra, gạo thì vãi khắp nơi. Lúc đó, tôi cảm thấy hơi nản lòng. Tôi bắt đầu lo lắng mình sẽ làm hỏng hết nguyên liệu của bà. Bà thấy vậy liền cười, cầm tay tôi làm lại. Cảm nhận được hơi ấm từ tay bà, tôi thấy lòng mình dịu đi. Dưới sự hướng dẫn tận tình của bà, cuối cùng tôi cũng gói được chiếc bánh chưng nhỏ nhỏ xinh xinh đầu tiên. Tôi vui sướng nhìn thành quả của mình, dù nó không được vuông vắn cho lắm. Sau khi xong công đoạn gói bánh, hai bà cháu cùng nhau luộc bánh bên bếp củi. Bà vừa canh lửa vừa kể cho tôi nghe những câu chuyện hay ho và hấp dẫn. Tôi ngồi nghe bà kể, cảm nhận sự bình yên và ấm áp lan tỏa khắp gian bếp. Tiếng củi tí tách cháy, giọng bà trầm ấm, mọi thứ nhìn thật tuyệt vời. Buổi chiều ấy giúp tôi không những học được cách gói bánh chưng mà còn thấy được tình yêu thương vô điều kiện bà dành cho em. Trải nghiệm đó đã khiến tôi nhận ra rằng gia đình chính là nơi hạnh phúc nhất.
Nhận xét và đánh gia giúp mik với ạ hay thì tick cho mik nha
Hay, nhưng nên mở rộng thêm kết bài một chút để tình cảm được sâu sắc hơn
Anh chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá 2 đoạn trích sau: ( Kiểu bài : So sánh song song ) “22.11.1971 [...] Những ngọn nến nhấp nháy trên sườn đồi là lô cốt địch. Còn những bảng đen ngòm kia là thằng Mỹ – Hãy cho chúng no đòn. Đồng đã đi qua mùa gặt. Hương lúa chia đều khắp các nhà và trăng lên sớm cho sân kho nhộn nhịp. Rơm còn phơi đầy trên ruộng, rơm gác lên đống rạ, mềm đi vì sương sớm... Dạo mới đến đây, rừng thả hạt dẻ lăn lách tách trên đồi. Còn bây giờ, lại mùa hoa dẻ. Hoa dẻ rừng trắng pha vàng như hoa nhãn, như hoa hồng bì... Cả rừng như mở ra cho vô vàn mùi hương lạ lùng thì thào cùng anh bộ đội. […] Đêm rủ bức màn lốm đốm sáng, đồi chìm vào chân mây, đất và trời bị xoá nhoà ranh giới... Còn anh bộ đội thì hồi hộp đợi chờ. Lần bắn thứ hai trong đời lính. Anh hãy nghĩ: Kia đúng là thằng Mỹ, là kẻ thù và ghìm súng vào ngực nó. Đừng lo bắn vào quả tim người, chúng nó chẳng có tim đâu! Anh hãy nghĩ: Cuộc sống yên lành và ngân nga như lời thơ kia bị cào xé bởi ánh lửa ghê tởm trước mắt anh. Hãy đứng trong chiến hào của đời mà bắn! Sương dày nên đạn chưa căng. Tiếng nổ không chát chúa mà âm âm. Đèn vỡ tung, đạn xuyên qua phao dầu, đạn phá rách toang bia. Phải như thế, mới hả căm thù! […] Tự hào lắm, khi được lang thang trên mảnh đất Mẹ hiền này và bảo vệ nó. Còn ai hạnh phúc hơn ta nữa. Trang sách của cuộc đời chưa mở cho ta, nhưng mới ghé mắt nhìn, ta đã ngây ngất cả người... (Trích Mãi mãi tuổi hai mươi, Nhật ký của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, Đặng Vương Hưng sưu tầm, giới thiệu, NXB Thanh niên, tr 61,62) Và đoạn trích: 8.10.68 Nắng đầu thu tươi vàng óng ả tràn ngập cả khu rừng. Nắng đầu thu với những cơn gió se môi và se cả lòng người. Lại nhớ … nhớ mênh mông sâu thẳm như lòng đại dương đang ôm tròn thân mình dải đất Việt Nam. Nhớ từ một người bạn hiền lành, kín đáo có ngôi nhà nhỏ cuối phố Đội Cấn, nhớ đến đứa em tinh nghịch có mái tóc mềm kẹp bổng lên cao, nhớ một đứa em trai miền Nam vừa gửi thư tạm biệt trước lúc lên đường đi học, nhớ một đứa em thân thiết có đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài và nhớ sao một người thân yêu đã vĩnh viễn nằm yên nghỉ trên bờ biển quê hương. Đất nước ơi! Bao giờ cho nhớ thương nguôi bớt, bao giờ cho đất nước thanh bình? Mình biết ngày thắng lợi không xa nữa nhưng sao vẫn thấy hạnh phúc xa vời quá. Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không? “Người cộng sản rất yêu cuộc sống nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà chết được”. Chết mà vẫn yêu sao cuộc sống, cuộc sống mà người ta đã đổi bằng mồ hôi nước mắt và máu xưng suốt hai mươi ba năm nay. (Trích Nhật ký Đặng Thùy Trâm, Đặng Thùy Trâm, NXB Hội nhà văn, 2005, tr 85,86)
Hai đoạn trích trên đều hướng tới việc ngợi ca vẻ đẹp của con người và quê hương nhưng đặt trong hai bối cảnh lịch sử và cảm hứng khác nhau. Đoạn trích thứ nhất vẽ nên một bức tranh quê hương yên bình với "bầu trời biếc", "ánh sáng mặt trời" và "những mái nhà tranh". Hình ảnh người dân lao động xuất hiện giản dị, chân thực, họ cấy lúa, quẩy thóc hay quang gánh trên vai. Tác giả sử dụng nhiều từ ngữ gợi hình, gợi cảm và giọng thơ nhẹ nhàng, chậm rãi để tái hiện vẻ đẹp bình dị mà ấm áp của làng quê sau chiến tranh. Trong khi đó, trích đoạn trong "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" được viết giữa những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Ở đây, người viết không chỉ kể về nỗi nhớ thương người thân mà còn thể hiện niềm tin, tình yêu sâu nặng với đất nước. Những câu hỏi tu từ như "Bao giờ cho đất nước thanh bình?" hay tâm trạng "liệu có được nhìn thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không?" cho thấy tâm trạng lo âu của người chiến sĩ. Ngôn ngữ chân thành, giàu cảm xúc giúp ta cảm nhận rõ vẻ đẹp của người con gái đã hiến dâng tuổi trẻ cho Tổ quốc. So sánh hai đoạn trích, ta thấy cả hai đều khơi gợi tình yêu quê hương đất nước, ca ngợi sự bình yên và niềm tin vào tương lai. Tuy nhiên, đoạn trích đầu đặt trong khung cảnh hòa bình, vẻ đẹp thiên nhiên và cuộc sống đời thường được nhấn mạnh, còn đoạn trích sau ra đời trong chiến tranh nên cảm xúc chủ đạo là nỗi nhớ và khát vọng hòa bình. Từ đó, ta cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của cuộc sống hiện tại và trách nhiệm giữ gìn, bảo vệ Tổ quốc.