Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ An Giang , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 46
Số lượng câu trả lời 433
Điểm GP 10
Điểm SP 82

Người theo dõi (12)

leanhtu
em bé pam xinh iu
Le Tung Duong

Đang theo dõi (52)


Câu trả lời:

Đoạn trích "Kiều - Kim Trọng đoàn tụ" là một trong những đoạn thơ giàu chất thơ và đậm tính nhân văn của "Truyện Kiều" (Nguyễn Du), thể hiện nghệ thuật đặc sắc qua các khía cạnh sau: 🎭 Nghệ thuật xây dựng nhân vật Nguyễn Du đã khắc họa rõ nét sự trưởng thành và vẻ đẹp tâm hồn của cả hai nhân vật, đặc biệt là Thúy Kiều: Sự cao thượng và trí tuệ của Kiều: Kiều không né tránh quá khứ mà trực tiếp đối diện và đưa ra quyết định dựa trên tình bạn (tri kỉ) thay vì tình duyên (chăn gối). Lời nói của Kiều ("Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa" - không làm vợ chồng nữa) thể hiện sự tự trọng, tỉnh táo và thái độ tôn trọng Kim Trọng. Kiều hiểu rõ thân phận mình không còn xứng đáng với Kim Trọng về mặt lễ giáo phong kiến, nhưng vẫn muốn giữ lấy tình tri kỉ vẹn nguyên. Hành động này được người đời (một nhà ai) khen ngợi: "Cho hay thực nữ chí cao", nâng Kiều lên thành một hình tượng người phụ nữ có ý chí và nhân cách cao đẹp, vượt lên trên khuôn khổ thông thường. Sự sâu sắc của Kim Trọng: Chấp nhận lời đề nghị của Kiều, thể hiện sự thấu hiểu, trân trọng và đặt tình cảm tinh thần lên trên ham muốn thể xác. 💬 Ngôn ngữ Ngôn ngữ trong đoạn trích vừa trang trọng, chuẩn mực, lại vừa giàu tính biểu cảm và triết lí: Sử dụng thành ngữ, điển cố tinh tế: "Đoạn trường tiếng ấy" (tiếng đàn) gợi lại nỗi đau khổ tột cùng trong suốt 15 năm lưu lạc của Kiều. "Sớm mận tối đào" (tình yêu nam nữ, chăn gối) được dùng để Kiều tự phủ nhận thân phận của mình, làm bật lên sự cao thượng khi Kiều muốn hướng đến tình tri kỉ. "Hòa hai" (gương vỡ lại lành) chỉ sự vẹn toàn của mối quan hệ, nhưng được nhấn mạnh là sự vẹn toàn về tình nghĩa chứ không phải tình duyên. Giọng điệu đối thoại đầy trăn trở: Lời của Kiều là sự kết hợp giữa lí trí và nỗi niềm. Câu thơ mang tính chất tự sự, bày tỏ nỗi lòng, nhưng lại ẩn chứa sự quyết đoán mạnh mẽ. Ngôn ngữ tả cảnh tinh giản: Câu thơ "Gà đà gáy sáng, trời vừa rạng đông" là một nét chấm phá thời gian, báo hiệu sự kết thúc của một đêm trò chuyện và mở ra một chương mới cho mối quan hệ, phù hợp với sự dứt khoát trong lời Kiều. 🌄 Tả cảnh ngụ tình Dù không trực tiếp tả cảnh thiên nhiên chi tiết, đoạn thơ vẫn ngụ ý về một niềm hạnh phúc đã được thanh lọc: Ánh sáng bình minh: "Gà đà gáy sáng, trời vừa rạng đông" không chỉ là dấu hiệu thời gian mà còn mang ý nghĩa tượng trưng. Nó báo hiệu sự kết thúc của đêm tối khổ đau và mở ra ánh sáng của sự thanh cao, minh bạch trong mối quan hệ. Hạnh phúc thanh cao: Tác giả không tập trung tả cảnh hay tả tình dục ái, mà chuyển sang tả những hoạt động tao nhã, thanh sạch: "Khi chén rượu, khi cuộc cờ, / Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên...". Điều này ngụ ý rằng, sau tất cả biến cố, hạnh phúc của Kiều và Kim Trọng đã trở thành một tình yêu tri kỉ, gắn bó với nhau bằng những thú vui tinh thần cao đẹp, không bị ràng buộc bởi dục vọng hay vật chất. Tóm lại, đoạn trích là sự kết tinh của nghệ thuật xây dựng nhân vật đầy nhân văn, sử dụng ngôn ngữ giàu triết lí, và cảnh ngụ tình đã nâng mối quan hệ từ tình duyên lên tầm tình bạn tri kỉ bất tử.

Câu trả lời:

Tớ là một chiếc lá vàng, vừa rời khỏi cành mẹ khi mặt trời đầu đông còn ngái ngủ. Một cơn gió nhẹ khẽ lay, và thế là tớ… rơi. Rơi chậm rãi, xoay vòng trong không khí, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước mát lạnh của con suối nhỏ. Dòng nước vỗ về tớ, như muốn nói “chào mừng đến với chuyến phiêu lưu”. Tớ bắt đầu trôi đi, lắc lư giữa những hòn đá lấp lánh rêu xanh. Mấy chú cá con bơi qua, tò mò ngắm tớ như thấy vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. Một con chuồn chuồn còn đáp lên tớ, nghỉ chân giữa hành trình. Đi qua một khúc suối rộng, tớ nhìn thấy phản chiếu bầu trời cao, mây trắng như bông và mấy chiếc lá khác cũng đang trôi cùng. Chúng tớ chào nhau, kể chuyện về những cành cây đã từng gắn bó. Rồi dòng nước rẽ hướng, chia chúng tớ ra như những người bạn phải tạm biệt nhau ở ngã ba cuộc đời. Buổi chiều, ánh hoàng hôn phủ lên mặt suối một màu vàng rực – giống hệt màu của tớ. Gió khẽ lay, tớ thấy mình lướt nhanh hơn, đi qua những vùng nước lặng, rồi chui vào khu rừng, nơi tiếng chim cuối ngày hòa cùng tiếng suối róc rách như khúc nhạc tiễn đưa. Cuối cùng, dòng suối đổ vào con sông lớn. Tớ biết, hành trình của mình sắp đến đoạn cuối. Nhưng tớ không buồn – vì mỗi giây phút trôi qua đều là một điều kỳ diệu: được nhìn ngắm bầu trời, nghe tiếng gió, cảm nhận dòng nước vỗ về.