Những câu hỏi liên quan
Xem chi tiết

Giups Mây vs ạ

Bình luận (0)
trần nhâm quốc hoàng
10 tháng 12 2020 lúc 21:29

tôi là một con cá mập từ xưa tôi toàn nuốt những con cá ngon lành nhưng dòng nước dần bẩn đi vì toàn rác nổi trên mặt nước , dưới nước những con cá dần di cư khỏi đây vì quá ô nhiêm nếu chúng không đi thì chúng sẽ chết vì nước quá bửn hoặc nhiễm chất độc , tôi dần mất hết nguồn thức ăn và dần phải ăn rác , truyện ăn rác dần quyen thuộc đối với tôi và các bạn của tôi những rác thải nhựa dần là món tôi thường uyên phải ăn , nó rất kinh khủng và có hại cho sức khỏe của tôi thành ra tôi có rất nhiều bệnh tật , sức khỏe của tôi dần yếu đi và tôi đã bị đau ruột mà chết ! 

Bình luận (0)
Ga*#lax&y
11 tháng 12 2020 lúc 19:14

Tôi là loài cá nhà táng đang được đưa về trạm cứu hộ đặc biệt trên đất liền của loài người do tuần trước cả thân thể tôi dạt vào bờ biển. Hiện tại, tôi biết mình đang trong tình trạng nguy kịch, toàn thân đau đớn. Những việc làm tàn phá môi trường đang để lại hậu quả nghiêm trọng lên những sinh vật như tôi đây. Sau đây tôi xin kể câu chuyện của mình.

Ngày trước, tôi được sống những tháng ngày dưới đại dương yên bình và tươi đẹp vô cùng. Hàng ngày, tôi cùng anh em trong đàn bơi lội và bắt cá ăn. Đến chiều hoàng hôn, tôi lại cùng những chú cá nhà táng khác ngoi lên ngắm ánh tà dương đang bao phủ khắp bờ biển. Cuộc sống của tôi vô cùng hạnh phúc, ngày trôi qua. Tôi chẳng bao giờ phải chịu cảnh đói khát vì bà mẹ đại dương luôn ưu đãi nguồn thức ăn cho dạ dày khổng lồ của tôi. Ngày qua ngày, tôi chỉ có việc nhởn nhơ vui chơi cùng những con cá nhà táng khác.

Nhưng rồi đến một ngày, cuộc sống của con người đầy đủ và hiện đại. Hàng ngày, con người, nhất là ngành công nghiệp xả hàng tấn rác thải nhựa xuống đại dương. Chỉ sau 1 ngày, tôi còn không nhận ra ngôi nhà thân yêu của mình ngày nào nữa. Ngôi nhà đại dương của tôi đang dần dần bị con người nhấn chìm xuống bờ diệt vọng. Cả số phận những sinh vật biển như chúng tôi nữa. Chúng tôi chỉ biết đếm từng ngày chờ chết vì môi trường sống đang bị phá hủy hoàn toàn.

Từng ngày từng ngày, anh em của tôi dần chết đi. Có những em cá mắc vào túi nilon mà chết dần chết mòn. Có những loài rùa thân hình bị chai nhựa ép khuôn. Rồi ti tỉ sinh vật khác cũng như vậy nữa. Anh em trong đàn của tôi cũng chết dần chết mòn. Chúng tôi không còn thức ăn do nạn săn bắt cá quá mức của con người. Hậu quả là, cá nhà táng chúng tôi phải ăn những thứ rác thải nhựa kia 1 cách tuyệt vọng. Chúng tôi đánh liều vì chúng tôi không chịu nổi cái đói này nữa. Và cũng có khi, chúng tôi vô tình nuốt phải những rác thải nhựa đó theo dòng nước. Dần dần qua ngày, đến khi dạ dày tôi nổ tung.

Cái đau đớn đến thật bất ngờ không báo trước. Nội quan tôi bị phá hủy hoàn toàn, răng hỏng không thể nhai thức ăn bình thường. Dạ dày, thực quản, gan, mật, bộ phận bài tiết, hô hấp thì đều bị phá hủy do không thể tiêu hóa. Hàng tấn "thức ăn" nhựa đó tắc trong người tôi ko thể nuốt nhưng cũng ko thải ra được. Tôi đã sẵn sàng cho cái chết của mình.

Rồi cả thân thể tôi trôi dạt vào bờ biển. Loài người đã đưa tôi về trạm cứu hộ bằng những nỗ lực để cứu giúp tôi. Nhưng tôi yếu quá rồi vì những tổn thương trong cơ thể đã là quá lớn. Những cái chết như này dưới đại dương là chuyện xảy ra hàng ngày hàng giờ đối với các loài sinh vật biển khác.

Tôi chỉ mong muốn con người đừng có những hành vi vô ý thức hại cho môi trường và những sinh vật khác nữa. Tôi mong rằng cái chết của tôi sẽ thức tỉnh con người, giúp họ nhận ra mình đang giết chết môi trường thế nào. Mong rằng, con người sẽ chấm dứt những hành vi phá hoại môi trường để sinh vật trái đất có thể sống bình yên.

Bình luận (1)
Bạch Lam
Xem chi tiết
Bạch Lam
2 tháng 11 2021 lúc 6:33

Em đang cần gấp mong mn giúp em vs ạ

 

Bình luận (0)
Hoàng Minh Ánh
Xem chi tiết
Hoàng Minh Ánh
19 tháng 6 2021 lúc 7:40

giúp mình với

mình đang cần gấp

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Lê Hải Đăng
24 tháng 8 2021 lúc 19:06
Sorry bạn..
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Hà Nguyễn
Xem chi tiết
Cao Kim Ngân
8 tháng 10 2021 lúc 19:12

                                                                               nbhghghvgcvvbhhbhnbnbhvggcds\xghhffggbvffx

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Hà Nguyễn
8 tháng 10 2021 lúc 20:39

con điên

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Doraemon
Xem chi tiết
Mai Trọng Thành
Xem chi tiết
Vũ Thanh Lương
25 tháng 5 2022 lúc 21:11

Số tấn rác thải rắn mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 x 1/5 = 2400 (tấn)
Số tấn rác thải nhựa mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 - 2400 = 9600 (tấn)
Đáp số: 9600 tấn

Bình luận (0)
sd
Xem chi tiết
sd
1 tháng 4 2020 lúc 21:32

1.Tái sử dụng lại các loại chai lọ

2.Sử dụng các dụng cụ ăn uống bằng gỗ (đũa, thìa, muỗng..)

3.Từ chối túi nilon, hộp đựng hàng hóa nếu bạn không thật sự cần

4.Sử dụng bình thủy tinh đựng nước

vv..........

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

tu tl ak :V

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Victory
2 tháng 4 2020 lúc 8:50

ý tưởng 1: Mỗi người nên tự ý thức về việc sử dụng rác thải nhựa. Thay thế các dụng cụ không hoặc khó phân huỷ thành các dụng cụ thân thiện với môi trường như:  dùng làn khi đi chợ thay cho các túi nilong; mang bình giữ nhiệt để đựng nước thay cho việc mua chai nhựa; phân loại rác trước khi vứt bỏ;....

ý tưởng 2: Kêu gọi mọi người nên hạn chế sử dụng rác thải nhựa, nói cho họ biết về tác hại của rác thải nhựa để bảo vệ môi trường

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Heartilia Hương Trần
Xem chi tiết
Đỗ Như Minh Hiếu
22 tháng 11 2016 lúc 20:31

ok

Bình luận (2)
Cheval
26 tháng 11 2016 lúc 16:10

Ánh bình minh đã ló dạng từ lúc nào, tôi cuống cuồng chạy đến trường. Nhưng đến nơi, các dãy lớp học vẫn còn tờ mờ ngái ngủ. Thì ra lo lắng về bài kiểm tra toán hôm nay mà tôi đến sớm hơn lệ thường.


Đi dọc theo hành lang trên dãy lầu hai, tôi lẩm nhẩm những công thức, mường tượng những bài giải… Và cuối cùng mải mê ngắm những bông phượng nở từ lúc nào cũng không biết nữa.

Sau lưng nghe có tiếng người nói bằng một cái giọng kì kì, ảo ảo, là lạ. Tôi quay lại, nhìn vào lớp học trống trơn. Không một bóng người. Vậy mà tiếng thì thầm to nhỏ vẫn cứ đến tai tôi. Dường như ai đó không hề chú y đến xung quanh, và cũng chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của một kẻ khác đang nghe câu chuyện của họ.

– Tôi không ngờ số phận của tôi lại run rủi như thế này. Ôi, mới năm ngoái kia thôi, tôi còn nguyên lành, trơn tru và đẹp đẽ, chân cẳng tôi… Ôi, giờ không biết nó đã ở đâu rồi?… Tiếng của ai thều thào rên rỉ như nói một mình cho mình nghe vậy.

– Đừng buồn nữa Bàn à, có buồn thì sự cũng đã rồi. Tôi mới được chuyển từ dãy ghế bên kia sang, nên tình hình ở đây cũng còn lạ lẫm lắm. Mà cậu chắc còn có nhiều tâm sự đau khổ hơn tôi. Không biết rồi ngày mai đời tôi ở đây sẽ ra sao?

Thì ra cái bàn nằm chỏng chơ ở góc phòng đang nói chuyện với cái ghế đứng xiêu xọ ở bên cạnh. Cả hai đang than ngắn thở dài. Tôi đã nghĩ rằng mình nên rút lui vì nghe trộm là điều xấu hổ. Nhưng lời của bàn ghế khiến tôi tò mò và muốn hiểu cho ra chuyện.

Bàn và ghế tâm sự với nhau về hoàn cảnh khốn khổ của mình

– "Coi bộ mấy "ông tướng" ở lớp này quậy phá nhiều hơn ở lớp bên kia. Anh Bàn ạ, anh cứ dòm kĩ chiếc chân bên phải của tôi mà coi. Cả hai năm liền ở bên lớp kia tôi không hề bị một vết thương nào. Thế mà vừa được chuyển sang đây là các ông trời con này đã cầm lấy tôi một đầu mà kéo lê tôi trên sàn nhà bằng xi măng có nhiều hố lồi lõm. Đến sắt thép còn chẳng chịu nổi huống hồ chân cẳng nhà tụi mình chỉ làm bàng gỗ!".

– Ôi, đừng nói nữa chị Ghế à, nhớ đến cái hôm đó, tôi vẫn còn rợn gai ốc. Chân tôi bị gãy rồi mà tôi vẫn như thấy điều kinh khủng ấy diễn ra lần thứ hai. Ôi, chị kể mới khiếp chứ. Tôi nhìn chân chị cố nhón lên và thân chị run bần bật cùng với tiếng lồ rồ, kèn kẹt, tôi cũng muốn như ngất lịm.

Bàn hồi tưởng những giây phút kinh hoàng và xót xa cho bạn mình… Ghế trầm ngâm một lúc rồi chua chát nói:


– "Cứ nhìn cái cách tụi chúng xếp tôi không ngay hàng thẳng lối thế này, cứ nhìn đôi chân hụt hẫng cua tôi trên sàn nhà lỗ chỗ này… Tôi nghĩ đến một ngày mai chẳng có gì sáng sủa hơn anh đâu, Bàn ạ. Anh nghĩ coi, chỉ cần một chút nữa, cái cậu bé mập đùng và hay nô giỡn ngồi ở đây nó đứng một đầu và phía kia một kẻ khác nhảy lên mình tôi thì… Ôi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa đâu…

Tiếng thở dài thườn thượt không biết là của Bàn hay Ghế. Chỉ nghe Bàn nói một câu gọn lỏn nhưng tuyệt vọng.

– Số phận chúng mình cũng tiêu đời thôi…

Rồi Bàn buông lời oán thán và kể lể, trong lúc Ghế chừng như rất muốn theo dõi câu chuyện:

– Tôi nghĩ từ lúc tôi còn là một cây xanh trên rừng với muôn tiếng chim ca, rồi sau đó chấp nhận vui vẻ cái nghĩa vụ phục vụ mọi người, tôi đã bị đốn để đưa về nhà máy gỗ. Chúng tôi được xẻ ra thành bao nhiêu là phiến. Anh em chúng tôi chia tay nhau. Phiêu dạt mãi mới đến xưởng mộc. Thấy bác thợ bào đục và trau chuốt cho tôi thành Bàn tôi đã rất mừng. Mừng hơn là đượe về với các bạn nhỏ và công việc học hành. Năm đầu những cô bé chào đón tôi bằng những bàn tay thon và với lời khen nức nở – "Ôi bàn mới quá, thơm mùi gỗ quá". Các cô dường như không bao giờ động nhẹ đến tôi. Mỗi lúc trực nhật để quét rác dưới chân, tôi cũng được khiêng nhẹ.

Vậy mà năm sau những cô bạn thân thiết ấy chuyển sang học phòng khác, tôi được giao phó cho một lũ quậy phá nghịch ngợm. Chúng viết lên mặt tôi chi chít những câu tục tĩu, rồi chúng cự nhau, lấy dao sắc rạch chàng chịt vào mặt tôi những hình vẽ lố bịch. Đến giờ ra chơi chúng ngồi lên tôi đến bốn năm đứa xô đẩy nhau, đập ầm ầm vào mặt tôi và hát những bài hát không phách điệu gì cả. Tôi đau đớn, căm giận và lo sợ vô cùng. Tôi linh cảm mình sẽ bị trọng thương. Và quả thực, trong một lần đuổi bắt nhau, mấy ông trời con ấy nhảy rầm rầm trên mặt tôi. Tôi cố gắng giữ bốn chân mình cho vững đề phòng thảm họa. Nhưng rồi chịu không nổi, tôi ngã rầm đập cạnh mặt xuống nền nhà. Và ngay lúc đó một sức nặng ghê gớm nhảy lên thanh ngang nối hai chân trước và chân sau của tôi. Thanh ngang gãy rắc và tôi nhói đau khắp cả bốn chân. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm một xó, buổi học đã tan và một chân tôi bị téc ra như muốn rời khỏi thân. Nghe nói rằng tụi chúng cũng có kiểm điểm nhau. Nhưng rồi đâu lại vào đó. Ngày hôm kia một đứa bỗng đề nghị: "Cái chân Bàn này hay làm tụi mình bị vướng, hãy bẻ nó đi". Tưởng là một lời đùa tinh quái, ai ngờ buổi học tan, phòng vắng, cái chân tôi bị ba tên sát nhân ấy bẻ mất và không biết nó vứt chân ấy ở đâu. ?

Tiếng bước chân rầm rập lên cầu thang của học sinh đã náo động sự yên tĩnh. Tôi xuống lầu, còn nghe tiếng la hốt hoảng của Ghế: – "Anh Bàn ơi, làm sao bây giờ?".

 

 

Bình luận (0)
Đỗ Như Minh Hiếu
22 tháng 11 2016 lúc 20:40

chờ tí

Bình luận (0)
Heartilia Hương Trần
Xem chi tiết
Mai Trọng Thành
Xem chi tiết
Khánh An
24 tháng 12 2021 lúc 20:16

Số tấn rác thải rắn mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 x 1/5 = 2400 (tấn)
Số tấn rác thải nhựa mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 - 2400 = 9600 (tấn)
Đáp số: 9600 tấn

Bình luận (5)
Nguyễn Hoàng Hải An
25 tháng 12 2021 lúc 16:29

Số tấn rác thải rắn mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 x 1/5 = 2400 (tấn)
Số tấn rác thải nhựa mỗi ngày của thành phố Hồ Chí Minh là:
12000 - 2400 = 9600 (tấn)
Đáp số: 9600 tấn

Đáp án của mình

Bình luận (0)