Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
thiên thần sức mạnh quyề...
Xem chi tiết
thiên thần sức mạnh quyề...
19 tháng 12 2018 lúc 19:13

nhanh nha

xKrakenYT
19 tháng 12 2018 lúc 19:16

Vào link này tham khảo cách làm nha !

Hãy kể một câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác. - Giáo viên văn

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
19 tháng 12 2018 lúc 19:18

Bài làm :

Nhạc sĩ thiên tài Beettoven từng nói: “Trong cuộc sống, không có gì cao quý và tốt đẹp hơn là đem hạnh phúc cho người khác”. Hạnh phúc là điều mà chúng ta luôn theo đuổi trong cuộc sống này. Vậy, như thế nào mới là người hạnh phúc? Đồng quan điểm với Beettoven, Đi- ơ- rô cho rằng: “Người hạnh phúc nhất là người đem đem đến hạnh phúc cho nhiều người khác”.

Từ xưa đến nay, chúng ta vẫn chưa có một định nghĩa cụ thể, rõ ràng về hạnh phúc. Khái niệm trìu tượng ấy tùy vào cách cảm nhận của mỗi người mà có một dáng hình khác nhau. Nhìn chung, hạnh phúc là cảm xúc sung sướng khi được thỏa mãn những giá trị về vật chất cũng như tinh thần. Người hạnh phúc nhất là người có được sự mãn nguyện trong tâm hồn, hài lòng với cuộc sống mình đang có, tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Theo Đi- ơ- rô, hạnh phúc là khi ta biết trao đi, chia sẻ, hy sinh vì người khác. Nói tóm lại, con đường giúp ta trở thành một người hạnh phúc là làm một người biết sẻ chia.

Câu nói trên đã khẳng định một lẽ sống rất đúng, rất đẹp. Vậy tại sao Đi- ơ- rô lại cho rằng: “Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người khác”. Hạnh phúc không phải chỉ là những cảm xúc ích kỉ, mang tính cá nhân. Hạnh phúc chỉ có ý nghĩa khi ta gắn hạnh phúc của mình với hạnh phúc của người khác. Khi ấy, niềm hạnh phúc sẽ trở nên lớn lao gấp bội phần vì ta biết cống hiến, hy sinh vì những mục đích lớn lao, cao cả. Trong khi nhiều người quan niệm hạnh phúc là có nhiều của cải vật chất, có địa vị xã hội thì anh thanh niên trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long lại khiến chúng ta nể phục vì sự định nghĩa về hạnh phúc khá mới mẻ: Hạnh phúc là được làm việc, được cống hiến và sự cống hiến của mình được ghi nhận. Sự hạnh phúc khi ấy đã vượt ra ngoài biên giới của nó, không chỉ bó hẹp trong từng cá nhân mà lan tỏa đến những người khác, có ý nghĩa với nhiều người. Bác Hồ từng trả lời một phóng viên nước ngoài khi được hỏi về tâm nguyện của mình rằng: “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành”. Ước nguyện ấy đã theo Bác suốt cả cuộc đời, trở thành lí tưởng và lẽ sống của Người.

“Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”. Niềm hạnh phúc trao đi không chỉ có ý nghĩa với người được nhận mà nó còn để lại dư âm mãi mãi với người trao tặng. Thứ ta trao đi là tình yêu thương, là tấm lòng thì nhận về sẽ là cảm giác an yên, hạnh phúc trong tâm hồn. Hẳn các bạn đều đã nghe câu chuyện về người ăn xin. Ông lão ăn xin rách rưới, nghèo khổ hỏi xin một cậu bé trên phố. Đáng tiếc thay, cậu chẳng có gì để cho ông cả. Cậu cầm lấy bàn tay ông và nói: “Cháu xin lỗi, cháu chẳng có gì để cho ông cả”. Ông lão mỉm cười: “Cám ơn cháu, như vậy là cháu đã cho lão rồi”. Những giá trị vật chất có thể phai mờ theo thời gian nhưng tình yêu thương, sự chân thành thì ở lại mãi mãi. Vì thế, niềm hạnh phúc mà nó mang lại không gì có thể so sánh được.

Bên cạnh đó, ta cũng cần phê phán những con người sống thờ ơ, vô cảm, chỉ biết khư khư giữ hạnh phúc cho riêng mình. Tâm hồn họ sớm sẽ bị sa mạc hóa, bị mọi người xa lánh, cô độc.

Trao đi niềm yêu, hạnh phúc là điều mà bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể làm được, không chỉ một lần mà trong suốt cuộc đời. Vì vậy, chúng ta hãy hy sinh, sẻ chia nhiều nhất trong khả năng có thể, trở thành “người hạnh phúc nhất” theo cách của riêng mình.

BÀI VĂN SUY NGHĨ VỀ CÂU NÓI: “NGƯỜI HẠNH PHÚC NHẤT LÀ NGƯỜI ĐEM ĐẾN HẠNH PHÚC CHO NHIỀU NGƯỜI NHẤT” 2
Cuộc đời của mỗi con người là một hành trình dài đi tìm kiếm những giá trị lớn lao của cuộc sống. Và có lẽ giá trị to lớn nhất mà rất đỗi giản dị đó là hạnh phúc. Như lời của Đi-đơ-rô nói:" "Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người nhất" 
Hạnh phúc với mọi người đã không còn xa lạ, đó là trạng thái sung sướng, vui vẻ và thỏa mãn của con người khi họ đạt được những điều mà họ hằng mong muốn, Trạng thái ấy được thể hiện bằng nhiều cách khác nhau, khi nhẹ nhàng thoáng qua như gió xuân, khi vỡ òa trong niềm vui sướng tràn đầy. Đó là sự viên mãn của con người, một cảm xúc cao nhất trong tâm hồn chúng ta. Vậy bạn suy nghĩ thế nào về người hạnh phúc? Đó là một người có một cuộc sống vui vẻ sung sướng và tràn ngập niềm vui, họ không phải trải qua những bất hạnh hay khổ đau. Cả câu nói mang một tính triết lí nhân sinh sâu sắc đó chính là con người ta đạt được hạnh phúc khi họ biết cống hiến và hy sinh vì người khác. Cảm nhận của mỗi người là khác nhau nhưng đôi lúc trong cuộc sống ta hạnh phúc khi mang lại niềm hạnh phúc giản đơn cho người khác. 
Vì sao người ta lại nói như vậy? Có lẽ hạnh phúc không bao giờ đến với chúng ta trong sự cô độc và lẻ loi, chẳng ai bảo rằng họ hạnh phúc nhất khi học cô đơn. Bởi con người từ xa xưa đã sống với nhau tạo thành một quần thể đoàn kết mà bây giờ người ta gọi đó là xã hội. Vả lại hạnh phúc là thứ mà con người dễ dàng mang đến cho nhau nhất trong mọi hoàn cảnh dù khó khăn. Lúc ấy chỉ cần một cái nắm tay cũng khiến người ta ấm lòng mà vượt qua cơn đói khát, bệnh tật. Nhiều người nghĩ hạnh phúc thật cao xa nhưng có lẽ hạnh phúc có lẽ đang bên cạnh bạn mà bạn không hề ngoảnh lại nắm lấy mà theo đuổi những thứ xa vời. Hạnh phúc là khi ta được sẻ chia, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Chỉ cần ta nhìn thấy nụ cười của bé thơ khi được nhận một chiếc kẹo, nụ cười hiền từ của bà cụ mà ta dẫn qua đường, và nụ cười của người mẹ khi nhìn thấy chúng ta trưởng thành thì lúc ấy ta sẽ tìm kiêm được hạnh phúc ta đã từng ước ao ngay trong chính nụ cười của người khác.
Vậy làm cách nào để đem đến hạnh phúc cho mọi người xung quanh? Trước hết bạn phải là một con người có tấm lòng lương thiện và sự chân thành muốn giúp đỡ và chia sẻ với mọi người xung quanh. Hãy mở rộng lòng mình, học cách yêu thương nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến tất cả mọi người. Hãy nhớ rằng lòng vị kỉ sẽ chỉ cho bạn những thỏa mãn nhất thời chứ không thật sự mang lại cho bạn hạnh phúc dài lâu. Đôi lúc, trong cuộc sống chúng ta cần biết cách xả thân , hy sinh để giúp đỡ người khác, chỉ một lần thôi có thể họ sẽ nhớ bạn cả đời. Và sự hạnh phúc của bạn là được người khác khắc ghi mình trong tâm hồn. Trong cuộc sống mọi thứ chỉ mang tính tương đối, vì thế mà trong mọi hoàn cảnh ta đều có thể mang đến hạnh phúc cho người khác và mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Trong xã hội hiện nay, có nhiều người theo chủ nghĩa cá nhân và không có sự hướng ngoại, quan tâm đồng loại. Họ vì lòng vị kỉ và ham mê vật chất mà dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác, thậm chí làm người khác đau khổ, cướp đi quyền được hạnh phúc của họ. Những người sống như thế suy cho cùng khi màn đêm buông xuống có lẽ họ chỉ còn nỗi cô đơn bên mình.
Câu nói mang một ý nghĩa nhân văn muốn nhắn gửi đến con người về ý nghĩa của sự hạnh phúc. Hạnh phúc luôn ở bên ta mà thôi!

Nguyễn Thùy Trang
Xem chi tiết
trinh mai hoang linh
Xem chi tiết
Đặng Trần Vi
19 tháng 12 2018 lúc 21:09

toàn là văn tao chán . Cô giáo tao có dao bài đâu !

Sướng vl hề hề .

Min Park YoJi
19 tháng 12 2018 lúc 22:46

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày ... tháng ... năm ...

Ông kính nhớ !

Đã lâu, cháu chưa có dịp về thăm ông. Cháu nhớ ông lắm !

Ông vẫn khỏe ông nhỉ ? Hằng ngày, tập thể dục xong, ông thường ra vườn nhà chăm chút cho những khóm hoa lan và dạy cho lù vẹt những câu nói bắt chước tiếng người mới hở ông ?

Cháu vẫn học tốt ông à ! Đặc biệt, những tháng cuối học kì II,cũng là năm cuối cùng ở bậc Tiểu học, cháu phải cật lực hơn trong học tập. Cô giáo cháu bảo rằng nội dung kiểm tra định kì sẽ là những kiến thức tổng hợp toàn cấp.

Để đạt được kết quả cao, cháu tự lập cho mình một thời gian biểu đó ông. Từ sáng đến chiều, cháu được học tập, sinh hoạt và ăn ngủ ở trường bán trú. Chiều về, sau khi tắm gội, nghỉ ngơi rồi cơm nước, cháu ngồi vào bàn học ngay. Vừa học những kiến thức mới vừa ôn luyện các kiến thức cũ, sau đó phải làm thêm những bài tập nâng cao, cháu cảm thấy thoải mái hơn vì đă quen. Cháu cô gắng nhiều với loại toán điển hình nâng cao. Đây là câu cuối trong đề thi. Với một điểm, cháu có thể đạt điểm tối đa, tha hồ mà chọn trường để học ông nhỉ. Ngoài ra, cháu còn học thèm tiếng Anh ở Trung tâm Ngoại ngữ gần nhà vào thứ bảy, chủ nhật, chuẩn bị cho lớp sáu năm sau đó ông.

Thư đã dài, cháu tạm dừng bút ở đây. Chúc ông có nhiều sức khỏe. Hè này, cháu sẽ về chơi với ông lâu hơn. Cháu hứa sẽ mang tấm bằng Tốt nghiệp loại giỏi về khoe cùng ông.

Cháu của ông

Kí tên

phạm thị trang tuyền
Xem chi tiết
Anh Phuong
13 tháng 9 2016 lúc 14:32

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình. Chả là để thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu đối với sự hy sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm. Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa. Buổi diễn bắt đầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lý do… Tất cả, tất cả đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Thế nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa. Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia. Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc  đời mình”.

Anh Phuong
13 tháng 9 2016 lúc 14:33

“Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy  ngay về nhà với hộp quà cầm trên tay. Ôi! Con đường hôm nay sao mà dài quá, đi mãi một lúc tôi mới về nhà. Tôi khẽ đi vào phòng khách, mẹ đang ngồi say sưa đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên bảo; - Ơ, sao hôm nay về trễ thế con? Còn quà gì đó? - Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã cho chúng con một bất ngờ cảm động vào tiết sinh hoạt lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé! - Ừ, con kể đi!- Mẹ tôi vui vẻ trả lời. - Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng thực hành thì bỗng có vài bạn xin thầy cho về lớp trước. Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì tiết tư kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp . Lớp học được trang trí rất đẹp: những quả bong bong nhỏ xinh dược treo khắp các cửa sổ cùng những dải kim tuyến lấp lánh. Trên bảng được viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” bằng phấn phấn màu rất đẹp. Con vô cùng ngạc nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng mười này lại có ngày sinh nhât của con. - Chà, thú vị thật đó, con mau kể tiếp đi! –Mẹ tôi háo hức nói. - Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn đồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên tập thể lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ các bạn vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng để nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi cả lớp ngồi thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con xúc động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi việc đều bất ngời khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ long cô giáo và các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú vị và cảm động phải không mẹ?- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình yêu thương mà cô và các bạn đã dành cho con đấy! - Vâng ạ! con xin hứa! Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô trò chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi nhất định sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa.

Trần Tường Vy
Xem chi tiết
Hạnh Phạm
Xem chi tiết
Trang Minh trang
Xem chi tiết
Trương Mỹ 	Quyên
14 tháng 10 2021 lúc 15:33

                               

Mở bài

Giới thiệu về người thân và sự việc, tình huống người thân để lại ấn tượng sâu sắc trong em.

Thân bài

- Lý do xuất hiện trải nghiệm.

- Diễn biến của trải nghiệm:

Thời gian, địa điểm diễn ra trải nghiệm.

Ngoại hình, tâm trạng: khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười…

Hành động, cử chỉ: trò chuyện, giúp đỡ…

Tình cảm, cảm xúc: yêu quý, trân trọng, biết  Kết bài

Bài học nhận ra sau trải nghiệm.

Thái độ, tình cảm đối với người thân sau trải nghiệm.

  Bài làm:

Mỗi chúng ta không có ai sinh ra đã hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Trong hành trình trưởng thành của mình, vô tình hay cố ý, chúng ta mắc phải những lỗi lầm. Những lỗi lầm ấy đôi khi lại làm tổn thương tới những người xung quanh. Em đã từng như thế. Cho đến hôm nay, hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi vẫn in sâu trong tâm trí em.

Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Cha thường bận việc ở những miền đất xa xôi nên mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em hết mực. Từ ngày cắp sách tới trường, em luôn cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha lúc nào cũng tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt trọn vẹn ở em, mẹ thậm chí không khắt khe thời gian học tập ở nhà với em.

Năm em học lớp 5, câu chuyện ấy đã xảy ra. Em mải chơi, lơ là việc học tập. Để rồi lần kiểm tra cuối kỳ 1, em bàng hoàng nhận bài kiểm tra điểm thấp. Trên trang giấy trắng, trong ô vuông điểm và lời phê ngay ngắn, con số 3 và dòng chữ “Lười học bài, kiến thức mơ hồ” đỏ chót chói mắt. Nỗi thất vọng và lo lắng bủa vây lấy em. Trống tan trường đã điểm mà em vẫn thẫn thờ ngồi trong lớp. Em suy nghĩ biết nói như thế nào với mẹ. Cả con đường về nhà quen thuộc cũng trở nên đáng sợ với em hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em quyết định nói dối, em sẽ giấu kĩ bài kiểm tra này, mẹ chắc chắn sẽ không biết.

Cánh cổng gỗ đã hiện ra trước mắt. Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên, ân cần hỏi em đi học về có mệt không. Mẹ pha cho em một cốc nước mát, nụ cười vẫn nở trên môi, mẹ hỏi: “Bài kiểm tra cuối kỳ con làm tốt chứ? Có áp lực quá không?” Em giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của mẹ, em khẽ đáp: “Dạ, cũng ổn ạ” rồi lấy cớ vào phòng làm bài tập. Em đem bài kiểm tra kẹp vào quyển nhật ký, giấu tận trên tầng cao nhất của giá sách.

Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, em bị mẹ phát hiện. Một tuần trôi qua êm đẹp vì bài điểm kém đã giấu kín. Cho tới một hôm, em đi học về mà không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ ngoài phòng khách. Em rảo bước về phòng cất cặp sách. Qua khe cửa nhỏ, hình ảnh trong phòng làm em dừng hẳn lại. Giá sách bị đổ, sách vở nằm la liệt dưới đất, và trong đống lộn xộn đó, bài kiểm tra ở ngay dưới chân mẹ em. Mẹ cầm nó lên, em thấy khuôn mặt mẹ ngạc nhiên, bất ngờ rồi buồn bã vô tận. Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đã ươn ướt lệ. Đôi tay gầy guộc của mẹ run lên nhè nhẹ. Lòng em dường như thắt chặt lại. Em khẽ gọi: “Mẹ”. Mẹ chầm chậm quay đầu nhìn em. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo, ấm áp thường ngày chợt nghèn nghẹn, khàn khàn: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ nhanh tay gấp bài kiểm tra kia vào chỗ cũ, xếp lại sách đổ xuống cho tôi. Em cứ đứng như trời trồng ngoài cửa, lòng ngập tràn nỗi ân hận. Mẹ không đánh mắng mà im lặng, thể hiện nỗi buồn đó là rất lớn.

Bữa cơm yên lặng trôi qua, em cúi đầu, len lén nhìn vành mắt đỏ hoe của mẹ. Cả ngày hôm ấy, mẹ không nói thêm lời nào nữa. Em đắn đo mãi, quyết định xin lỗi mẹ. Em đứng bên giường khi mẹ đi nằm nghỉ, giọng lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên học hành sa sút còn giấu mẹ. Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ đừng buồn mẹ nhé.” Em dứt lời rồi òa lên khóc. Mẹ hoảng hốt ôm lấy em, mẹ cũng khóc: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù có bị điểm kém, con nói ra mẹ mới biết và cùng con cố gắng. Con dù thế nào cũng là con của mẹ”. Giọng nói thân thương của mẹ vỗ về trái tim em, truyền cho em sức mạnh để kiên cường hơn. Mẹ con em cứ ôm nhau như vậy, lòng em nhẹ nhõm đi trông thấy.

Thời gian trôi đi, lỗi lầm ngày đó em đã sửa đổi. Song hình ảnh cảm động của mẹ vẫn luôn hiện diện nhắc nhở em phải sống cho xứng đáng. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh mắt trời soi sáng cuộc đời em. Người mẹ nào trên thế gian này cũng vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình.

CHÚC HỌC TỐT!!

Khách vãng lai đã xóa
TTT
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Phương Loan
25 tháng 9 2019 lúc 17:12

I. Mở bài:

‐ Thời gian kể chuyện cho bố mẹ nghe (sau bữa cơm tối, trước khi đi ngủ hoặc lúc đang ngồi xem ti vi).

‐ Giới thiệu truyện mình sẽ kể (truyện biểu cảm, truyện cười hay cảm động).

II. Thân bài:

‐ Đưa ra thời gian, địa điểm chính xác câu chuyện em sắp kể (bao giờ, ở đâu).

‐ Những nhân vật trong câu chuyện là gi? Em có mặt trong đấy không hay chỉ chứng kiến và kể lại?

‐ Diễn biến của câu chuyện. Trong truyện có các tình tiết cảm động, vui, buồn hoặc gây cười hay không?

‐ Kết thúc câu chuyện em rút ra bài học gì? Em có suy nghĩ gì về câu chuyện đó không. Ghi lại thái độ của bố mẹ

‐ Bố mẹ có lời khuyên gì hay không?

III. Kết bài:

‐ Không khí gia đình sau khi nghe câu chuyện em kể.

‐ Nêu cảm xúc và suy nghĩ của bạn thân.

Hiền Hòa
Xem chi tiết