Những câu hỏi liên quan
☆》Hãčķěř《☆
Xem chi tiết
Linh Linh
1 tháng 6 2019 lúc 14:41

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Bình luận (0)
Nguyễn Vũ Minh Hiếu
1 tháng 6 2019 lúc 15:12

KO

ĐĂNG

CÂU

HỎI

LINH

TINH

LÊN

DIỄN

ĐÀN

Bình luận (0)
Không Tên
Xem chi tiết
Tuấn Anh Phan Nguyễn
19 tháng 2 2016 lúc 16:50

 S= r x r x 3,14=7,065 Vậy r x r = 7,065:3,14= 2,25 Theo mình thì tiểu học hơi khó vì chưa học căn bậc 2 mà chỉ suy ra từ những số chính phương đơn giản như: 4,9,16,25,36 còn 2,25 C2 trở đi thì biết là 1,5 x1,5=2,25 nhưng tiểu học người ta ít ra số như thế. Từ đó sẽ tính được chu vi r x 2 x 3,14 
2. Bán kính tăng 20%: 
S cũ= r x r x 3,14 S mới= r x 120% x r x 120% x 3,14= (r x r x 3,14) x 144%=S cũ x 144% 
Hay S mới tăng: 144%-100%= 44 % so với S cũ 
Vậy S cũ là: 56,54:44 x 100= 128,5 cm2

Bình luận (0)
chảnh chó gì cái dkm nhà...
19 tháng 2 2016 lúc 16:52

S= r x r x 3,14=7,065 Vậy r x r = 7,065:3,14= 2,25 Theo mình thì tiểu học hơi khó vì chưa học căn bậc 2 mà chỉ suy ra từ những số chính phương đơn giản như: 4,9,16,25,36 còn 2,25 C2 trở đi thì biết là 1,5 x1,5=2,25 nhưng tiểu học người ta ít ra số như thế. Từ đó sẽ tính được chu vi r x 2 x 3,14 
2. Bán kính tăng 20%: 
S cũ= r x r x 3,14 S mới= r x 120% x r x 120% x 3,14= (r x r x 3,14) x 144%=S cũ x 144% 
Hay S mới tăng: 144%-100%= 44 % so với S cũ 
Vậy S cũ là: 56,54:44 x 100= 128,5 cm2

chắc chắn đó , nha 

100%

Bình luận (0)
chảnh chó gì cái dkm nhà...
19 tháng 2 2016 lúc 16:52

S= r x r x 3,14=7,065 Vậy r x r = 7,065:3,14= 2,25 Theo mình thì tiểu học hơi khó vì chưa học căn bậc 2 mà chỉ suy ra từ những số chính phương đơn giản như: 4,9,16,25,36 còn 2,25 C2 trở đi thì biết là 1,5 x1,5=2,25 nhưng tiểu học người ta ít ra số như thế. Từ đó sẽ tính được chu vi r x 2 x 3,14 
2. Bán kính tăng 20%: 
S cũ= r x r x 3,14 S mới= r x 120% x r x 120% x 3,14= (r x r x 3,14) x 144%=S cũ x 144% 
Hay S mới tăng: 144%-100%= 44 % so với S cũ 
Vậy S cũ là: 56,54:44 x 100= 128,5 cm2

tinh nguyen · 5 năm trước

Bình luận (0)
Nguyễn Nhất Phương
Xem chi tiết
Trần Bảo Nam
7 tháng 11 2016 lúc 19:14

Chọn một hàng: Nháy chuột tại nút tên hàng.

Chọn một cột: Nháy chuột tại nút tên cột.

Chọn một khối: Kéo thả chuột từ một ô góc đến ô ở góc đối diện. Ô chọn đầu tiên sẽ là ô được kích hoạt.

Chọn các khối rời rạc nhau: Nhấn giữ phím Ctrl đồng thời lần lượt chọn các khối.

Chúc bạn học tốt haha

Bình luận (0)
Hoàng Thị Khánh Hòa
20 tháng 12 2017 lúc 21:09

Chọn một hàng: Nháy chuột tại nút tên hàng.

Chọn một cột: Nháy chuột tại nút tên cột.

Chọn một khối: Kéo thả chuột từ một ô góc đến ô ở góc đối diện. Ô chọn đầu tiên sẽ là ô được kích hoạt.

Chọn các khối rời rạc nhau: Nhấn giữ phím Ctrl đồng thời lần lượt chọn các khối.

Bình luận (0)
pham ngoc linh
18 tháng 9 2018 lúc 19:31

đm chúng mày

Bình luận (0)
Đặng Thị Cẩm Tú
Xem chi tiết
Nguyễn Trần An Thanh
2 tháng 6 2016 lúc 9:20

Bn nhấp chuột fải vào hình bn thik rồi chọn Set at desktop background  

Bình luận (0)
Đặng Thị Cẩm Tú
2 tháng 6 2016 lúc 9:22

z ak, cảm ơn nha

 

Bình luận (0)
Đặng Thị Cẩm Tú
2 tháng 6 2016 lúc 9:23

mk lm dc ùi, thank bn nhân

Bình luận (0)
Hoàng Trúc Nhi
Xem chi tiết
Nakamori Aoko
Xem chi tiết
Y-S Love SSBĐ
26 tháng 10 2018 lúc 9:13

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Hk tốt

Bình luận (0)

Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không m­ướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên...

Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ "My pen" lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay...

Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình...

Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không... Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp tr­ưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào... Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:

- Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

- Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như­ có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trư­ờng, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra...Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa...Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng...Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn... Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...

Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

- Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?

Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng...Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu...

Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ...

Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ

Bình luận (0)
Y-S Love SSBĐ
26 tháng 10 2018 lúc 9:16

Dàn ý chi tiết cho bài văn nè:

* Yêu cầu cần chú ý khi lập dàn bài tập làm văn kể về người thầy hoặc cô giáo mà em quý mến:

- Đọc kĩ đề và nắm rõ yêu cầu của đề.

- Từ năm lớp 1 đến lớp 6, em đã học với những thầy cô giáo nào? Trong các thầy cô ấy, em yêu quý và kính trọng nhất là thầy hay cô nào?

- Em cần kể rỏ về các đặc điểm ngoại hình, những việc làm ý nghĩa của thầy cô giáo đó. Và suy nghĩ của em về thầy hoặc cô giáo đó như thế nào?

Nội dung tham khảo dàn bài tập làm văn Kể về người thầy hoặc cô giáo mà em quý mến như sau:

1. Phần Mở bài

Từ năm lớp 1 đến nay, em được học với rất nhiều thầy cô giáo. Từ khi lên lớp 6, mỗi thầy cô dạy lớp em một bộ môn.

Thầy cô nào cũng để lại trong em những ấn tượng sâu sắc. Trong đó, cô chủ nhiệm kiêm dạy môn Văn là người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất.

2. Phần Thân bài

a). Giới thiệu về cô chủ nhiệm

- Cò chủ nhiệm lớp em tên là Nguyễn Hồng Khanh.

Năm nay, cô khoảng 36 tuổi.

- Cô đã có một em nhỏ. Năm nay, bé 3 tuổi.

Cô có khuôn mặt trái xoan, mũi thẳng, đôi môi lúc nào cũng hồng hồng một cách tự nhiên.

- Mái tóc cô dài đến gấu áo, được cặp sau gáy gọn gàng.

- Khi lên lớp, cô thường mặc bộ áo dài màu xanh có thêu nổi những bông hoa nho nhỏ.

- Cô đi đôi giày màu đen sạch sẽ.

b). Kể về những việc làm của cô

* Khi ở trường

- Hôm nào đến lớp, em cũng đã thấy cô ở trường.

Khi các bạn sắp hàng vào lớp, cô luôn nhắc nhở chúng em đứng ngay ngắn, không trêu chọc nhau, không nói chuyện riêng.

- Em nhớ buổi nhận lớp đầu tiên, cô cẩn thận phát cho mỗi bạn trong lớp một tờ giấy nhỏ. Cô yêu cầu chúng em viết đầy đủ thông tin như trong tờ giấy đã yêu cầu. Nhờ có những thông tin cá nhân đó, cô có thể liên hệ với gia đình phụ huynh vào bất cứ lúc nào.

- Em ấn tượng nhất với bài học đầu tiên cô giảng. Bài học hôm đó là Con Rồng cháu Tiên. Với giọng ấm, nhẹ nhàng, cô đưa chúng em về với miền đất Lạc Việt xưa, về với cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ từ buổi bình minh của lịch sử. Bài cô giảng đã cho em một bài học thấm thía về cội nguồn các dân tộc. Dẫu người miền núi hay miền xuôi, người nông thôn hay thành thị thì 54 dân tộc anh em trên đất nước Việt Nam này đều từ cái bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ mà ra. Rồi còn biết bao bài giảng cô thổi hồn vào đó, làm chúng em thấy yêu hơn gia đình, thầy cô, bạn bè, quê hương đất nước...

Cô không chỉ giảng bài hay, cô còn là người yêu thương và quan tâm hết mực đến học sinh của mình. Cô nắm vững hoàn cảnh gia đình của từng bạn trong lớp. Cô phát động lớp góp quỹ bằng cách gom những đồ có thể bán cho hàng ve chai. Quỹ đó dùng để mua đồ dùng học tập giúp đở cho những bạn có hoàn cảnh quá khó khăn.

- Cô chọn những bạn học giỏi trong lớp và phân công các bạn kèm cặp cho những bạn học còn yếu. Nhờ vậy, kết quả học tập của cả lớp tương đối đều. Lớp em thường được xếp hạng Nhất hoặc Nhì trong toàn trường.

- Trong các buổi lớp em lao động, bao giờ cô cũng phân công rất cụ thể cho từng tổ, thậm chí có việc cô còn giao cho từng cá nhân.

Cô tham gia lao động rất nhiệt tình. Giờ giải lao, cô còn mang ra cho lớp một thùng nước trà đá để cả lớp uống thoải mái. Cuối buổi, cô tổng kết, khen chê rõ ràng đúng người đúng việc.

* Khi ở nhà

- Thỉnh thoảng chúng em đến thăm cô. Nhìn nhà cửa cô gọn gàng sạch sẽ, ngăn nắp, em hiểu cô là một người phụ nữ đảm đang.

- Trước sân nhà cô có một mảnh vườn nho nhỏ. Trên đó, cô trồng các loại rau thơm. Loại rau nào cũng đều xanh tốt.

- Trên hiên nhà có mấy chậu hoa hồng. Những cây hồng cao khoảng gần một mét. Trên đó có rất nhiều nụ đang chúm chím. Chỉ ít ngày nữa thôi, chắc chắn những nụ hoa ấy sẽ nở thành nhừng bông hồng tuyệt đẹp.

3. Phần Kết bài

-Em yêu thương và kính trọng cô chủ nhiệm của em.

- Cô đúng là người mẹ thứ hai của chúng em.

- Cô là tấm gương sáng cho chúng em noi theo.

- Sau này, lớn lên, đi đâu, học ở đâu, em vẫn sẽ mãi mãi lưu giữ trong tim hình ảnh cô chủ nhiệm Nguyễn Hồng Khanh của mình.

Hk tốt

Bình luận (0)
Aquarius
Xem chi tiết
Phong Linh
6 tháng 6 2018 lúc 15:57

Gọi quãng đường AB là S

Vận tốc xe máy thứ 1 là v1; vận tốc xe máy thứ 2 đi là v2. Ta có:

v1 = s/4; v2 = s/3

Quãng đường xe 1 đi từ A đến B sau 1,5 giờ là: S1 = S/4 x 1,5 = (S x 1,5)/4

Quãng đường xe 2 đi từ A đến B sau 1,5 giờ là: S2 = S/3 x 1,5 = (S x 1,5)/3

Theo bài ra ta lại có: S1 - S2 =  (S x 1,5)/3 - (S x 1,5)/4 = 15

=> 1,5 x S/12 = 15

=> S = 120 km

Quãng đường AB là 120 km

Bình luận (0)
 ๛๖ۣۜMĭη²ƙ⁸࿐
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Gia Bảo
30 tháng 9 2019 lúc 19:43

Thì để kí hiệu thôi 

VD: Gọi nguoif thợ thứ nhất là a, người thợ thứ hai là a1

Bình luận (0)
lương thanh thảo
1 tháng 10 2019 lúc 15:41

VD a1 +a2 =a1+2

chắc để viết công thức

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Quỳnh Chi
10 tháng 10 2019 lúc 21:06

Là 1 kí hiệu ấy, ví dụ có hai người trùng tên, đều tên A, ta gọi 1 người là A1

Bình luận (0)
186	Đào Huy Quân
Xem chi tiết
TS Shinichi
23 tháng 5 2021 lúc 12:47

biển báo hiệu lệnh

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
y_mei - Huow
23 tháng 5 2021 lúc 12:48

google có nha 

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
ミ★Yjnne ❄ ( Lynk )
23 tháng 5 2021 lúc 12:49

Đáp án:

Biển Hiệu Lệnh

~~~Hok tốt nha~~~

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa