Câu 2 : Bài làm
Tôi có đứa em gái tên là Kiều Phương. Em tôi vẽ rất đẹp. Tôi rất yêu quý em gái của mình. Nhưng tôi cũng rất thích trêu chọc cô em gái của tôi.
Tôi thường tự hào khoe với bạn bè của mình về cô em gái bé nhỏ của tôi. Trước mặt chúng bạn, tôi khen em gái hết lời. Kiều Phương em tôi vốn là một cô bé rất thông minh. Khuôn mặt em bầu bĩnh, trắng hồng. Những đứa con gái lớp tôi mỗi lần đến nhà tôi chơi đều ước ao có một làn da mịn và đẹp như Kiều Phương. Tôi thường trêu lũ bạn gái cùng lớp: Các bà cứ bảo vệ làn da châu Phi của các bà đi. Tôi thấy nó cũng đẹp lắm đấy. Chỉ tiếc là đứng trong bóng râm thì không ai nhận ra. Thế là tôi bị lũ con gái đuổi theo cho một trận. Cô em gái tôi thì được một trận cười khoái chí. Các bạn tôi ai cũng quý bé Kiều Phương. Tôi thì chẳng thích xem tranh mà chỉ thích trêu chọc Kiều Phương. Vì nó hay bôi bẩn màu lên mặt, mặt mũi lúc nào cũng lem nhem như một con mèo. Vì thế, tôi gọi nó là Mèo. Cô em bé bỏng của tôi không những không hề giận tôi mà còn lấy làm thích thú với cái tên đó. Bạn bè của Kiều Phương cũng gọi nó bằng cái tên thân mật đó.
Tình cảm giữa hai anh em tôi thân mật như vậy cho đến khi chú Tiến Lê - vốn là hoạ sĩ - đến chơi. Chú là một người bạn thân của bố mẹ tôi, chú cũng rất quý bé Kiều Phương. Chính chú Tiên Lê đã phát hiện ra tài năng của Kiều Phương. Từ sau hôm đó, nhỏ em tôi được bố mẹ yêu quý nhiều hơn, nhiều đến mức tôi có cảm giấc như mình bị bỏ rơi. Tôi từ yêu quý nhỏ em đã chuyển thành ghen ghét và đố kị với tài năng của nó. Kiều Phương vẫn cứ là cô em gái nhí nhảnh như thường ngày. Nó vẫn vui vẻ bắt chuyện với tôi, kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra ở lớp. Nhưng tôi không còn hào hứng nghe, cứ nhìn thấy nó là tôi nổi cáu, mắng nó và đuổi nó ra khỏi phòng. Những lúc ấy, nhìn vẻ mặt buồn thiu của nó đi ra khỏi phòng, tôi cũng thấy thương.
Chú Tiến Lê đã động viên em tôi tham gia một cuộc thi vẽ. Kiều Phương háo hức tham gia. Thật bất ngờ, bức tranh của em gái tôi đạt giải Nhất. Cả nhà tôi vui mừng. Tôi cũng miễn cưỡng đi dự lễ trao giải. Nhìn bức tranh của em gái tôi, tôi sững người, bức tranh đó, Kiều Phương vẽ về tôi. Hoá ra, cô em bé nhỏ của tôi không hề kiêu ngạo. Nó vẫn chỉ là một cô bé Mèo con hay lục lọi đồ đạc và bôi bẩn ra mặt. Dù có tài nhưng nó không bao giờ kiêu ngạo và vẫn yêu quý tôi. Cô bé Kiều Phương em tôi luôn có một trái tim nhân hậu, ấm áp và bao dung. Chính vì tâm hồn trong sáng của em nên các bức vẻ của em mới đẹp đến thế. Tôi thấy tự hào khi có một đứa em như Kiều Phương và tự thấy rất xấu hổ khi nghĩ đến lúc mình có những suy nghĩ nhỏ nhen.Xin em hãy tha lỗi cho anh nhé !
~ Chúc bn học tốt !~
Câu 1 : Trình tự cảm xúc của người anh trong “ Bức tranh của em gái tôi ” khi đứng trước bức tranh đoạt giải của người em gái Kiều Phương là :
- Tâm trạng của người anh đứng trước bức tranh “Anh trai tôi”. Thoạt tiên ngỡ ngàng vì anh không ngờ anh chàng hay cáu gắt với em, ghen tị với em, mà người em vẫn quý mến anh ta, chọn anh ta để vẽ. Anh còn ngỡ ngàng vì người đã vẽ anh rất đẹp một con người hoàn hảo, mơ mộng, suy tư, chứ không phải là người anh hay cáu gắt, mắng rủ, ghen tị. Người anh tự hào, hãnh diện vì anh được thể hiện rất đẹp, được bao hàm nhiều người chiêm ngưỡng. Cũng có phần hãnh diện vì đưa em gái có trí. Sau đó người anh xấu hổ: Anh xấu hổ vì đã cư xử không đúng với em gái. An xấu hổ vì con người thật của anh ta không xứng đáng với người ở trong tranh.
~ Chúc bn học tốt !~
2. Bài làm :
Sau khi học xong bài " Bức tranh của em gái tôi " làm cho em thấy:
Kiều Phương là một người có dáng người nhỏ nhắn. Đôi mắt sáng long lanh. Mũi cao hợp với khuôn mặt của mình. Miệng luôn nở nụ cười tươi tắn thể hiện em là một người có tấm lòng nhân hậu, vị tha. Nước da trắng hồng. Mái tóc cột hai bím tóc màu đen có cái nơ đỏ gắn vào. Em thích vẽ hay lục lọi đồ đạc tự chế màu vẽ nên mặt em lúc nào cũng lem nhem tô bẩn được người anh đặc tên biệt danh cho em là " Mèo ". Em vui vẻ chấp nhận cái tên mà người anh đã đặt cho em và lấy tên đó dùng để xưng hô với bạn bè. Có một lần, chú Tiến Lê dẫn bé Quỳnh đến chơi. Kiều Phương dẫn Quỳnh ra vườn xem những bức tranh mà em đã vẽ. Quỳnh xem xong liền vào nhà nói thầm tai với chú Tiến Lê. Chú xin bố mẹ của em ra vườn xem những bức tranh mà em đã vẽ nên lúc đó bí mật của em bị bại lộ. Khi đó tài năng của em đã được trưng bày. Khi đó chú quyết định cho em đi thi vẽ và em cũng được mời đến trại thi vẽ quốc tế, đề tài cuộc thi là vẽ tự do. Khi đó chú động viên em và nói với em :" Cháu hãy vẽ cái gì đó thân thuộc với cháu ". Nên người em đã vẽ người anh vào bức tranh của mình. Cuối cùng tranh của em đã được giải nhất. Em vui mừng, đưa cả nhà đến xem bức tranh mà em đã vẽ. Bức tranh đó làm người anh hiểu ra tâm lòng nhân hậu của người em dành cho mình và đã nhận ra phần hạn chế của mình. Em thấy Kiều Phương là 1 cô bé đáng yêu, đáng mến, có tấm lòng nhân hậu, vị tha.
2.
Kiều phương là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mến là Mèo. Chả là nó mải mê vẽ tranh lắm lắm nên mặt mũi lúc nào cũng lem luốc trông ngộ nghĩnh như một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phương lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã cư xử không tốt với Phương
Mèo mê hội hoạ lắm! Trước đây, khi chưa trở thành “hoạ sĩ”, nó cứ say xưa suốt cả ngày với đống nguyên liệu có sẵn trong nhà để chế ra những lọ bột màu làm thuốc vẽ. Hàng ngày khi chưa “tác nghiệp:, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thương, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên lúc nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mười tuổi mà tôi đã rất bất ngờ vì tóc nó đẹp, đen lánh như mun. Mái tóc lúc nào cũng được bé bện họn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng.
Một hôm đi học về tôi lao ngay ra vườn ổi Nhưngkhìa! Mèo đang làm gì vậy? Tôi tiến lại rồi nấp ở một góc cây. ồ thì ra con bé lại chơi trò chế những lọ bột mầu. Trông nó có vẻ thích thú lắm, hai bím tó đuôi sam sung rung rugn cứ đưa qua đưa lại liên hồi.
Thế rồi bímật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê - bạn của bố đến chơi. Nhưng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là người phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trước "bộ sưu tập" của Kiều Phương và rồi chú khẳng định: "Con bé sẽ là một nhân tài".
Từ hôm đó, cả gia đình đề chú trọng tới Mỡo con làm tôi có cảm giác như một người thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhưng mấy hôm vừa rồi dù trông nó lung linh lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi bắt đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngón búp măng thon dài của Kiều Phương. và nói tóm lại tôi thấy chán mọi người.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mỡo đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ mù. Tôi sững sờ trước bức tranh còn Mỡo cứ hích hích cái mũi dọc dừa vào má tôi mà tự hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phường. Hình như tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy một niềm thương yêu sâu sắc lắm.
Mèo con ơi! Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, anh em mình sẽ lại tiếp tục thi đua.
1. Khi đứng bức tranh đoạt giải của người em làm cho người anh thấy :
- Thoạt tiên là ngỡ ngàng vì bức tranh vẽ chính cậu .
- Sau đó là hãnh diện vì cậu được hóa thân vào tác phẩm nghệ thuật rất đẹp rất hoàn hảo.
- Cuối cùng là xấu hổ vì mình không xứng đáng với tình yêu thương và sự quan tâm của em dành cho mình.