Bài viết số 3 - Văn lớp 7

lê thị minh hồng

Viết bài tập làm văn số 3- văn biểu cảm ( lm tại lớp )

Đề: Cảm nghĩ về người thân

( nhớ là văn biểu cảm nhá. nếu bn nào k chép mạng mk sẽ tick và kết bạn nữa nhé, đến khi đã kb chúng ta có thể chia sẻ những bài làm khó ha)

Thời Sênh
21 tháng 7 2018 lúc 20:17

Mở bài : Giới thiệu về người bạn thân của bạn

Thân bài :

- Mô tả ngoài hình (tóc, khuôn mặt, mắt, mũi,...)

- Miêu tả về tính nết, cử chỉ, điệu bộ, tài năng, sở thích,...

- Kỉ niệm của em về bạn ấy

Kết bài :

Cảm nghĩ của em về bạn ấy và tình bạn của chúng em

Bình luận (1)
Thảo Phương
22 tháng 7 2018 lúc 8:08

Mở bài: Giới thiệu người định tả.

Bà ngoại là người mà em yêu nhất và cũng là người chăm sóc và cưng chiều em nhất.

Thân bài:

a) Tả hình dáng:

- Bà bao nhiêu tuổi, khoẻ hay yếu, có những nét gì đặc biệt?

(Bà năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần dài đen rất giản dị)

- Những biểu hiện của tuổi già qua mái tóc, nếp nhăn trên mặt, ánh mắt, miệng, răng, lưng, da dẻ, dáng đi…

- Dáng người nhỏ nhắn, thanh tú.

+ Mái tóc dài nhưng bạc phơ giống như những bà tiên trong truyện cổ tích. Khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, mỗi khi bà cười những nếp nhăn đó hằn lên rất rõ.

+ Đôi mắt bà còn rất sáng.

+ Nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi.

+ Bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.

b) Tả tính tình:

- Những thói quen và sở thích của bà: Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà (quét nhà, nấu cơm). Bà thích ăn trầu mặc dầu chỉ còn vài cái răng. Bà thích trồng cây và chăm sóc cây cối trong nhà.

- Mối quan hệ của bà với con cháu, hàng xóm...

(Bà là người yêu thương con cháu, chăm sóc chúng tôi từng li từng tí, dạy chúng tôi những điều tốt, điều hay. Bà thường kể truyện cổ tích cho chúng tôi nghe. Đối với hàng xóm bà cư xử rất tốt, ai cũng yêu mến bà).

Kết bài: Tình cảm của em đối với bà.

Em yêu quý bà, mong bà sống thật lâu, thật khoẻ mạnh. Em cố gắng học giỏi để bà vui lòng.

Bình luận (0)
Trinh LeAnh
24 tháng 7 2018 lúc 17:54
Với tôi, mẹ là một điều gì đó rất thiêng liêng cao cả mà tôi không thể nói ra được. Trong nhà, ai cũng quý mẹ. Mẹ là người rất tốt bụng và cũng rất biết ăn nói. Mẹ tôi có làn da hơi sạm nắng và khuôn mặt có nhiều nét khắc khổ. Nhưng mẹ tôi luôn làm điều tốt và dành hết tinh cảm cho con cái. Điều đó thì tôi biết rất rõ. Mặc dù tôi có làm điều sai trái không nghe lời mẹ nhưng mẹ chưa bao giờ phải dùng đến roi để dạy chúng tôi. Lời nói của mẹ tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức tác động rất lớn đến tôi. Nhiều lúc tôi lại tự hỏi "Mẹ là gì? Tạo sao lại có mẹ ở trên đời". Câu hỏi vu vơ ấy giờ thì đã có câu hỏi. Mẹ chính là người đã sinh ra chúng tôi. Mẹ có ở trên đời là để có thể dành hết tình cảm cho chúng tôi, để nuôi dạy chúng tôi, đổ làm cho chúng tôi có thể vui vẻ và để an ủi chúng tôi mỗi khi buồn. Hiểu như vậy cũng chưa hoàn toàn đầy đủ về khái niệm "mẹ". Với tôi, mẹ rất thiêng liêng, cao cả mà không ai có thể so sánh được. Tỏi vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm, thường làm mẹ phải buồn lòng vì những trò nghịch ngợm "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Dần dần, tôi cũng thấm thìa những lời mẹ dạy bảo và trơ thành một học sinh ngoan.

Mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời mà tôi đã từng biết.

Bình luận (2)
Trinh LeAnh
24 tháng 7 2018 lúc 21:21
Điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi chính là có được một gia đình trọn vẹn, có ông bà, cha mẹ và các anh chị em… tất cả mọi người đều yêu thương nhau, quan tâm nhau và chăm sóc cho nhau. Tôi cảm thấy tự hào về gia đình của mình, cảm thấy hạnh phúc và dành trọn tình yêu thương cho nơi được gọi là tổ ấm. Và một phần tình cảm lớn nhất tôi dành cho người ông đáng kính của mình. “Ông” chính là ông nội của tôi, nhưng ông bảo do con không còn ông ngoại nên gọi ông nội là ông để ông vừa là nội, vừa là ngoại, nhân đôi yêu thương dành cho tôi. Ông năm nay đã ngoài tám mươi, nhưng dáng người cao ráo, bước đi nhanh nhẹn, vẫn còn rất minh mẫn, nên thường hay trêu chọc bọn trẻ chúng tôi. Tóc ông đã bạc trắng tựa những ông bụt trong câu truyện cổ tích, râu ông cũng dài và bạc như những ông tiên. Nhìn ông, tôi có cảm giác mình được yêu thương và bao bọc, chở che. Ông vốn là cựu chiến binh. Đi theo kháng chiến từ những ngày còn trẻ. Những câu chuyện của ông trên chiến tuyến luôn thu hút những ánh mắt ngơ ngác của bọn trẻ chúng tôi. Ông kể lúc chiến tranh dân mình khổ lắm, cơm không có ăn, áo không có mặt, đồng đội chiến đấu chỉ ăn lương khô cứ ngắt cùng một ghi-đông nước là đi đến cuối chặng đường hành quân. Ông bảo bọn tôi bây giờ không còn súng đạn nữa, được sống đầy đủ như hôm nay cần phải biết quý trọng từng bát cơm, chiếc áo. Bởi những thứ đó đều là của cải, đều là công sức của mọi người. Có lẽ được rèn luyện bởi chiến tranh, nên chưa bao giờ tôi thấy ông từ bỏ chuyện gì. Đã ngoài tám mươi, hàng ngày, ông vẫn tự làm những công việc của mình mà không cần ai giúp đỡ. Mỗi sáng ông pha một tách cà phê rồi ra vườn lan trước hiên tưới nước, tỉa cành, cho phân vào mấy chậu mai để Tết sang hoa kịp nở, đến trưa ông ra sau vườn nhặt củi, chẻ củi, phơi củi khô rồi bó thành từng bó chất đầy chái nhà phía sau. Bố tôi hay bảo ông lớn tuổi rồi nên nghỉ ngơi, thời này có bếp gas, chẻ củi chi để mệt. Ông cười bảo nhà mình không xài thì đem cho người ta, chứ để đó thì uổng. Mỗi khi hàng xóm có việc gì khó khăn ông cũng đều đến giúp đỡ, có khi mang đến vài ký gạo, khi thì vài trăm ngàn tiền thương binh, khi thì đến giúp sửa chữa nhà cửa, khi lại đến khuyên bảo, giảng hòa bằng kinh nghiệm sống của mình… Ông dành tình cảm cho mọi người, quan tâm không chỉ bằng lời nói mà còn là hành động nên ai cũng yêu quý và gọi ông bằng cái tên thân thuộc: Ông Tư Hiền. Đối với bọn tôi, ông như ông bụt hiền từ, không lúc nào la mắng mà chỉ dạy từng chút một. Ông dạy cách ra sau vườn thả lưới bắt cá, chỉ cách chiết nhánh trồng xoài, chỉ cách trèo dừa hái trái v.v… Ông còn dạy tôi cách nắn tò he, cách làm ông táo. Ông bảo lúc ở chiến trường, cũng nhờ những cách này mà cuộc sống người lính bớt nhàm chán hơn. Tối nào cũng vậy, tôi hay ra trước hiên ngồi với ông. Ông vừa uống trà vừa nói thơ Vân Tiên, còn tôi ngồi nghe chăm chú như bị hút hồn bởi giọng ngâm ngọt lịm cùng những câu chuyện đầy kịch tính. Ông nói văn hóa, đạo lí của mình nằm trong thơ ca, mỗi bài thơ bài ca là một bài học lớn, dạy mình cách sống sao cho đúng, cho tròn. Ông bảo tôi lớn lên nên học chữ nghĩa nhiều chứ đợi đến tuổi già như ông mà không rành con chữ thì cơ cực lắm. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao ông lại thuộc nằm lòng nhiều bài thơ, nhiều câu ca dao đến vậy. Thỉnh thoảng ông lại kể chuyện ở chiến trường, kể về những người đồng đội hy sinh, kể về những tình cảm trong chiến đấu. Trong những câu chuyện ấy, tôi thấy măt ông đầy vẻ tự hào và xen lẫn những ngậm ngùi vì tiễn biệt những người bạn “kề vai sát cánh”. Nhưng có lẽ điều mà tôi cảm phục nhất ở ông cùng đồng đội chính là tinh thần lạc quan, đoàn kết, chở che và sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc. Ông chính là người mà tôi yêu quý nhất, một người ông nhân hậu, hiền lành, giàu tình cảm, sống chan hòa cùng với mọi người. Tôi chỉ mong sao mình sớm trưởng thành, để ông có thể tự hào về đứa cháu này và cũng để tôi dạy lại con cháu của mình những lời dạy bảo thấm thía đạo lí từ ông.

Bình luận (1)

Các câu hỏi tương tự
nguyễn diễm quỳnh
Xem chi tiết
Trần Thị Ánh Nguyệt
Xem chi tiết
Hà Nguyễn
Xem chi tiết
Heo Rypa
Xem chi tiết
 Quỳnh Anh Shuy
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Lan Anh
Xem chi tiết
lê thị minh hồng
Xem chi tiết
Nguyễn Nhất Phương
Xem chi tiết
Dương Thị Tuyết Nguyên
Xem chi tiết