Mẹ hiền dạy con

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
khuong viet cuong
Xem chi tiết
Hằng Nguyễn Thị Thúyl
26 tháng 4 2018 lúc 11:33

ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve ve

Khởi My Trần
Xem chi tiết
ma luu yen nhi
7 tháng 4 2018 lúc 15:24

hahahum

Lê Nguyễn Bảo Ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Thiên Trang
18 tháng 4 2018 lúc 19:53

Nắng đang lên, một ngày mới lại đến trên quê hương em. Ôi, cảnh vật và con người vào sáng sớm mới nhộn nhịp làm sao!
Đón chào một ngày mới là tiếng gáy của những chú gà trống. Mấy chú gà này dậy rất sớm. Khi ra khỏi chuồng, nó đứng trên đống rơm, vỗ cánh phành phạch, gáy "Ò...Ó...o". Những chú gà này như những chiếc đồng hồ báo thức cho cả làng em. Ông mặt trời đang ngủ ngon cũng bị anh gà trống đánh thức dậy. Ông cố hé mắt nhìn xuống trần gian. Ông lững thững đạp xe đến ngọn tra rồi dừng lại, sải những cánh tay dài, màu vàng nhạt của mình xuống mặt đất. Mới sáng sớm, chị gió cũng rong chơi, kéo chiếc chăn mỏng, đánh thức mọi vật. Những đám mây trắng bồng bềnh, rong chơi cùng chị gió. Trước nhà, những chiếc tàu dừa như những thanh gươm sắc nhọn, chỉa lên trời. Cây cối vươn vai đứng dậy, rũ bỏ hết những hạt sương long lanh như viên kim cương, tắm dưới nắng sớm. Gia đình nhà chim cũng tỉnh giấc, ra khỏi tổ, gọi nhau đi tìm sáng cho mình. Cô chào mào đứng trên nóc nhà, làm duyên với chiếc mũ đỏ của mình. Chị sơn ca luyện giọng, cất lên những tiếng hót thật hay, khiến ai cũng ghen tị. Mấy chú chim non thì chăm chỉ, bắt những con sâu độc hại, chuyên phá hoại mùa màng. Những nụ hoa đươc uống sương đêm kieu hãnh khoe vẻ đẹp của minh dưới ánh nắng ban mai. Hương hoa thơm thoang thoảng, quyến rũ các anh ong chị bướm đến đây hút mật nuôi đời. Chỉ một lát, giỏ đựng mật của các chị ong, chị bướm đã đầy. Cánh hoa hồng mềm mại như nhung, đỏ tươi, xếp lớp vào nhau, sờ vào mát rượi. Mấy chị em nhà cúc mặc những chiếc áo vàng rực rỡ, tranh nhau làm chị cả trong nhà. Phóng tầm mắt ra xa là cánh đồng lúa vàng ươm. Những bông lúa trĩu hạt, ngả đầu vào nhau trò chuyện. Những dòng sông mênh mang dát vàng, sóng gợn lăn tăn xô vào bờ, như người mẹ đang ông lấy đứa con của mình. Những đầm hoa sen, hoa súng cũng rạng rỡ đón ngày mới đến. Mẹ con chị gà cũng ra vườn tìm mồi. Những con gà con như những cuộn tơ vàng, quấn quýt bên chân mẹ. Mỗi khi tìm thấy mồi, chúng tranh nhau chí chóe. Mấy con vịt lạch bạch đi ngang qua sân, xuống ao tìm tôm, tép để ăn sáng. Mấy bác nông dân cầm cuốc ra bừa ruộng. Trên vỉa hè là mấy em nhỏ đi học, nói cười ríu rít như bầy chim non. Ngoài đường, người qua lại càng đông hơn, tiếng xa bóp còi inh ỏi, xe nọ nối đuôi xe kia. Mấy bà, mấy bác nhanh chân đem rổ cá, rổ rau ra chợ. Mấy chú trâu thì than thở vì đói bụng. Những làn khói nghi ngút bay lên trời là dấu hiệu các chị phụ nữ đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình. Ngoài đồng, tay các bác nông dân nhanh thanh thoắt, gặt hết bó này lại đến bó khác. Trên cây cầu bắc qua con mương là tốp nam, nữ thanh niên gánh những rổ lúa đầy, tiếng đòn gánh cót két hòa vào tiếng cười đùa rộn rã, tạo nên một âm thanh rất hay. Mấy chú trâu đứng bên bụi tra với cái bụng to tròn, vểnh tai, tít mắt cười thỏa thích. Bỗng đâu có tiếng trẻ con khóc, tiếng anh bắt tôm tép vui vẻ với chiếc giỏ đầy...
Một ngày mới bắt đầu ở quê em là thế đó. Mỗi khi ngắm một ngày mới trong lòng em lại thấy thong thả hơn. Vì thế, sáng nào em cũng cố gắng dậy thật sớm để chào đón ông mặt trời.

Nguyễn Thiên Trang
18 tháng 4 2018 lúc 19:57

Hỏi đáp Ngữ vănSưu tầm

Quyen Mai
Xem chi tiết
lethucuyen
10 tháng 8 2018 lúc 21:08

Từ chuyện "mẹ hiền dạy con" em hãy viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về vai trò của cha mẹ trong cuộc sống của mỗi chúng ta.

Bài làm

Nếu không có người mẹ hiền thì cũng không có anh hùng, thi sĩ. Mỗi một đứa trẻ trên trái đất đều có một người mẹ; hạnh phúc nhất của đứa con là có người mẹ hiền.

Mẹ hiền là người mẹ sinh thành nuôi dưỡng đứa con. Tục ngữ có câu: Đứa con là hạt máu cắt đôi của mẹ. Mẹ hiền là người yêu thương dạy bảo con nên người, biết nuôi dưỡng chí hướng và lẽ sống cho con, hình thành nhân cách văn hoá cho con. Bà mẹ Mạnh Tử là một người mẹ hiền lý tưởng xưa nay.

Bà thay đổi nơi ở đến nhiều lần. Lần thứ nhất dời nhà đến ở gần nghĩa địa, bà quan sát thấy con chỉ biết bắt chước "đào, chôn, lăn khóc". Đó là việc của phu đào huyệt, là những biểu hiện đau buồn của tang gia. Mạnh mẫu nói với mình, nói cho mình: chỗ này không phải chỗ con ta ở được. Lần thứ hai, bà phải dời nhà; dời nhà vì con thơ. Đến nơi ở mới, gần chợ, con trai bà cũng bắt chước nô nghịch cách buôn bán điền đảo. Không thể để con nhiễm phải tính xấu ấy, bà lại nói như nhắc khẽ mình: Chỗ này cũng không phải chỗ con ta ở được. Bà lại dời nhà đến nơi khác. Tất cả vì con. Lần thứ ba, Mạnh mẫu chuyện nhà đến ở gần trường học. Con bà thấy trẻ đua nhau học tập lễ phép, cắp sách vở, về nhà cũng bắt chước học tập lễ phép, cáp sách vở. Mẹ Mạnh Tử rất vui lòng, nói: Chỗ này là chỗ con ta ở dược đây. Qua đó, ta thấy Mạnh mẫu rất quan tâm đến con, luôn luôn theo dõi những biến đổi, những tiến bộ của con, tìm môi trường sống, môi trường học tập tốt đẹp cho con. Đó là cách dạy con rất tích cực, rất tiến bộ.

Bà mẹ Mạnh Tử quan tâm giáo dục con tính trung thực, thật thà. Mẹ không được nói dối con thơ. Mẹ phải làm gương cho con trong nói năng, ứng xử, trong mọi việc lớn nhỏ. Nhỡ nói đùa con: "Để cho ăn ăn cơm đây", khi con hỏi: Người ta giết lợn làm gì thế, bà nghĩ và hối hận. Bà tự trách mình: Ta nói lỡ mồn rồi! Con ta thơ ấu, tri thức mới mở mang mà ta nói dối nó, thì chẳng hoá ra ta dạy nó nói dối hay sao?. Mẹ hiền đã đi mua thịt lợn, đem về cho con ăn thật. Lời nói ấy, cách suy nghĩ ấy, việc làm ấy cho thấy người mẹ hiền rất gương mẫu trong giáo dục đạo đức cho con thơ.

Mạnh mẫu rất thương con, nhưng không nuông chiều. Bà rất nghiêm khắc, rất kiên quyết trước ý thức vô kỷ luật trong học tập của con. Mạnh Tử đang đi học, bỏ học về nhà chơi. Cử chỉ người mẹ trông thấy con bỏ học liền cầm dao cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung thể hiện thái độ rất giận trước ý thức kém cỏi của con. Tấm vải đang dệt mà bị cắt đứt, xem như bị hỏng. Không la mắng! Không roi vọt! Bà chỉ nói với con: Con đang đi học mà bỏ học, thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi vậy. Một lời dạy con rất nghiêm, rất sâu sắc. Mạnh mẫu đã dạy con tính nghiêm túc, tính chăm chỉ trong học tập. Nhờ công giáo dục quý báu của mẹ hiền mà từ đó về sau, Mạnh Tử học tập rất chuyên cần, chẳng bao lâu trở thành một bậc đại hiền, được người đời ngưỡng mộ.

Mẹ hiền dạy con là một truyện lí thú. Một cách viết ngắn, lớp lang mạch lạc, giản dị mà sâu sắc: Ba lần chuyển chỗ ở, một lần hối hận vì "nói đùa" với con, một lần cắt đứt tấm vải đang dệt... để dạy con ý thức học tập. Mạnh mẫu rất yêu con, lại có phương pháp dạy con, quan tâm giáo dục đạo đức và chí hướng học hành cho con. Mạnh mẫu là một bà mẹ hiền vĩ đại. Mạnh Tử là một nhà hiền triết vĩ đại mới có người con vĩ đại. Đọc truyện Mẹ hiền dạy con, càng kính trọng Mạnh mẫu bao nhiêu thì ta càng yêu quý mẹ cha mình bấy nhiêu!

Thảo Phương
10 tháng 8 2018 lúc 22:14

"Công lao của cha mẹ to lớn như biển cả và nó rất quan trọng đối với chúng ta". Một công đôi việc mà cha mẹ đã hy sinh cho chúng ta. Họ là người đã chăm sóc và dạy dỗ chúng ta nên người. không có người trồng cây, không có quả. Không có người sinh thành thì không có bản thân mỗi chúng ta. Công đức sinh thành của cha mẹ không gì sánh bằng: cha thức khuya dậy sớm làm lụng vất vả lo cho con có cơm ăn áo mặc, việc học hành. Dòng sữa ngọt ngào, lời ru của mẹ, người con nào có thể quên. Lúc con ốm đau, bệnh tật, cha mẹ lo lắng thuốc thang. Lòng thành kính của chúng ta tới cha mẹ được biểu hiện trong thực tế đời sống như phải biết kính trọng biết ơn cha mẹ, phụng dưỡng chăm sóc cha mẹ lúc ốm đau bệnh tật, khi về già phải biết chia sẻ gánh nặng cuộc sống với cha mẹ. Người con có hiếu là người con luôn biết yêu thương và kính trọng cha mẹ, phải làm cho cha mẹ vui lòng và tự hào về những cử chỉ hành động của chúng ta!

Trịnh Ngọc Quỳnh Anh
10 tháng 8 2018 lúc 21:46

Nếu không có người mẹ hiền thì cũng không có anh hùng, thi sĩ. Mỗi một đứa trẻ trên trái đất đều có một người mẹ; hạnh phúc nhất của đứa con là có người mẹ hiền.

Mẹ hiền là người mẹ sinh thành nuôi dưỡng đứa con. Tục ngữ có câu: Đứa con là hạt máu cắt đôi của mẹ. Mẹ hiền là người yêu thương dạy bảo con nên người, biết nuôi dưỡng chí hướng và lẽ sống cho con, hình thành nhân cách văn hoá cho con. Bà mẹ Mạnh Tử là một người mẹ hiền lý tưởng xưa nay.

Bà thay đổi nơi ở đến nhiều lần. Lần thứ nhất dời nhà đến ở gần nghĩa địa, bà quan sát thấy con chỉ biết bắt chước "đào, chôn, lăn khóc". Đó là việc của phu đào huyệt, là những biểu hiện đau buồn của tang gia. Mạnh mẫu nói với mình, nói cho mình: chỗ này không phải chỗ con ta ở được. Lần thứ hai, bà phải dời nhà; dời nhà vì con thơ. Đến nơi ở mới, gần chợ, con trai bà cũng bắt chước nô nghịch cách buôn bán điền đảo. Không thể để con nhiễm phải tính xấu ấy, bà lại nói như nhắc khẽ mình: Chỗ này cũng không phải chỗ con ta ở được. Bà lại dời nhà đến nơi khác. Tất cả vì con. Lần thứ ba, Mạnh mẫu chuyện nhà đến ở gần trường học. Con bà thấy trẻ đua nhau học tập lễ phép, cắp sách vở, về nhà cũng bắt chước học tập lễ phép, cáp sách vở. Mẹ Mạnh Tử rất vui lòng, nói: Chỗ này là chỗ con ta ở dược đây. Qua đó, ta thấy Mạnh mẫu rất quan tâm đến con, luôn luôn theo dõi những biến đổi, những tiến bộ của con, tìm môi trường sống, môi trường học tập tốt đẹp cho con. Đó là cách dạy con rất tích cực, rất tiến bộ.

Bà mẹ Mạnh Tử quan tâm giáo dục con tính trung thực, thật thà. Mẹ không được nói dối con thơ. Mẹ phải làm gương cho con trong nói năng, ứng xử, trong mọi việc lớn nhỏ. Nhỡ nói đùa con: "Để cho ăn ăn cơm đây", khi con hỏi: Người ta giết lợn làm gì thế, bà nghĩ và hối hận. Bà tự trách mình: Ta nói lỡ mồn rồi! Con ta thơ ấu, tri thức mới mở mang mà ta nói dối nó, thì chẳng hoá ra ta dạy nó nói dối hay sao?. Mẹ hiền đã đi mua thịt lợn, đem về cho con ăn thật. Lời nói ấy, cách suy nghĩ ấy, việc làm ấy cho thấy người mẹ hiền rất gương mẫu trong giáo dục đạo đức cho con thơ.

Mạnh mẫu rất thương con, nhưng không nuông chiều. Bà rất nghiêm khắc, rất kiên quyết trước ý thức vô kỷ luật trong học tập của con. Mạnh Tử đang đi học, bỏ học về nhà chơi. Cử chỉ người mẹ trông thấy con bỏ học liền cầm dao cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung thể hiện thái độ rất giận trước ý thức kém cỏi của con. Tấm vải đang dệt mà bị cắt đứt, xem như bị hỏng. Không la mắng! Không roi vọt! Bà chỉ nói với con: Con đang đi học mà bỏ học, thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi vậy. Một lời dạy con rất nghiêm, rất sâu sắc. Mạnh mẫu đã dạy con tính nghiêm túc, tính chăm chỉ trong học tập. Nhờ công giáo dục quý báu của mẹ hiền mà từ đó về sau, Mạnh Tử học tập rất chuyên cần, chẳng bao lâu trở thành một bậc đại hiền, được người đời ngưỡng mộ.

Mẹ hiền dạy con là một truyện lí thú. Một cách viết ngắn, lớp lang mạch lạc, giản dị mà sâu sắc: Ba lần chuyển chỗ ở, một lần hối hận vì "nói đùa" với con, một lần cắt đứt tấm vải đang dệt... để dạy con ý thức học tập. Mạnh mẫu rất yêu con, lại có phương pháp dạy con, quan tâm giáo dục đạo đức và chí hướng học hành cho con. Mạnh mẫu là một bà mẹ hiền vĩ đại. Mạnh Tử là một nhà hiền triết vĩ đại mới có người con vĩ đại. Đọc truyện Mẹ hiền dạy con, càng kính trọng Mạnh mẫu bao nhiêu thì ta càng yêu quý mẹ cha mình bấy nhiêu!