Trong truyện ngụ ngôn Kiến và Châu Chấu, nhân vật Kiến hiện lên với đức tính chăm chỉ, siêng năng và biết lo xa. Trong khi Châu Chấu mải mê ca hát, vui chơi suốt mùa hè, Kiến lại cần mẫn làm việc, tích trữ lương thực để chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá.
Khi mùa đông đến, Châu Chấu lâm vào cảnh đói rét, phải tìm đến Kiến cầu xin sự giúp đỡ. Tuy nhiên, Kiến từ chối vì Châu Chấu đã không biết lo lắng cho tương lai từ trước. Điều này thể hiện quan điểm rõ ràng của Kiến là muốn có một cuộc sống đủ đầy thì phải chăm chỉ làm việc, không thể chỉ mải mê hưởng thụ hiện tại.
Nhân vật Kiến chính là bài học quý giá về tính kỷ luật, sự siêng năng và trách nhiệm với bản thân, nhắc nhở chúng ta rằng thành công không đến từ sự lười biếng mà từ nỗ lực và sự chuẩn bị chu đáo.