Bài viết số 1 - Văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Yui Arayaki

Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú (hoặc cảm động, hoặc buồn cười, ...) mà em đã gặp ở trường. (P/s: Không chép mạng nhé)

Trịnh Ngọc Hân
8 tháng 6 2017 lúc 15:12

Sau bữa cơm tối, như thường ngày, cả nhà tôi cùng nhau quây quần bên nhau trong phòng khách để cùng nhau ăn uống , trò chuyện và xem tivi. Đang ngồi xem bộ phim hoạt hình " Biệt đội siêu chiến binh " cùng cậu em trai thì tôi bỗng chợt nhớ ra một chuyện sáng nay ở lớp , tôi thật muốn kể cho ba mẹ cùng nghe . Thế là tôi nhanh nhảu " Ba mẹ ơi,con có chuyện này hay lắm, vừa xảy ra hồi sáng ở lớp con ý! Để con kể cho ba mẹ nghe nhá!" . Ba mẹ tôi mỉm cười rồi nói " Chuyện gì thế ? Kể cho ba mẹ nghe nào ". " Dạ ! ". Tôi hào hứng :

" Chuyện là thế này . Hôm nay trên đường đi học, con đang đi thì chợt thấy một cái ví tiền. Con vội chạy đến , nhặt cái ví lên rồi nhìn xung quanh xem có ai tìm không , nhưng chả thấy ai cả . Tò mò quá nên con đã mở cái ví ra xem, ba mẹ có biết không? Con đã rất bất ngờ khi thấy rất rất nhiều tiền , có thể là lên đến vài triệu đấy . Lúc đó không hiểu sao trong đầu con lại có suy nghĩ. Tiền nhiều quá! Với số tiền này thì ta có thể mua rất nhiều cuốn truyện tranh mà mình thích , nhiều chiếc kẹp tóc có những chú bướm xinh xinh và cùng chúng bạn đi ăn những món thật ngon,... Ôi! Vừa nghĩ đã thấy thích . Rồi đột nhiên những suy nghĩ đó biến mất khi con nghĩ số tiền này không phải của mình , không phải do mình làm ra sao mình lại có những suy nghĩ lệch lạc như thế được chứ ?Sao mình lại có thể dùng không công như thế được? Thật là... Chắc người đánh mất cái ví này cũng đang rất lo lắng , có khi đây là số tiền mà họ đã cực khổ kiếm được . Không được, mình phải nhanh nhanh tìm người đánh mất số tiền này rồi trả lại cho họ mới được . Nhưng phải làm sao bây giờ nhỉ ? Hay là mình ngồi đây chờ một lát xem có ai đến tìm không?. Thế là con đã ngồi ở đấy chờ khoảng mười năm phút đấy ba mẹ". "Chà ! Con gái ba mẹ cũng không phải là người tham lam nhở? Rồi sao nữa con" . Tôi cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc của ba mẹ.Để con kể tiếp nha! Ngồi chờ những mười năm phút , con bắt đầu nghĩ : Chắc là người mất chiếc ví này không quay lại tìm rồi, thui thì mình đành lên xã báo với mấy chú công an vậy. Con đứng dậy rồi bỗng thấy xa xa có một người phụ nữ đang tìm gì á , vẻ mặt rất lo lắng , con vội chạy đến rồi hỏi cô ấy : "Dạ con chào cô ạ! Cô đang tim gì vậy ạ?". Cô ấy quay lại nhìn con rồi nói : " Cô đang tìm cái ví của mình , haizz trong cái ví đấy có số tiền mà cô vừa rút từ ngân hàng về để gửi cho con trai cô đi học ở thành phố . Nó mà mất cô cũng không biết làm sao nữa?". Con vui mừng nói với cô : " Dạ cô ơi! Cái ví của cô màu gì vậy? Trong đấy có bao nhiêu tiền thế cô? " .'' Cái ví của cô màu hồng , trong đấy có năm triệu cháu ạ ". Con kiểm tra lại thì đúng, cái ví đó có màu hồng và trong đấy còn có năm triệu nữa , thế là con đưa cho cô ấy:" Cô ơi! Đúng là cái ví này không cô ? Con nhặt được ở gần đây nè , con thấy nó rất giống với cái ví mà cô nói". Cô vui mừng hẳn lên , nói với con : " Đúng rồi! Đúng là nó rồi, cô thật sự cảm ơn con nhá, nhờ có con mà cô đã tìm lại được cái ví của mình". Con nói " Dạ không có gì ạ!Đó cũng là trách nhiệm của người công dân nhỏ tuổi như con mà, thầy cô và ba mẹ con cũng đã từng dạy nhặt của rơi phải trả lại cho người bị mất chứ không phải là nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi , hjhj vui".

Lúc đấy con chợt nhận ra: " Ui chết! 6 h 40 rồi, chỉ còn 5 phút nữa là xếp hàng vô lớp mất , phải nhanh nhanh chạy đến trường mới được. Thế là con vội từ giã cô rồi nhanh chân chạy đến trường. Dù rất sợ trể học nhưng trong lòng con vẫn cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Cũng rất may đó ba mẹ là con không bị trể học. Ba mẹ thấy con gái của ba mẹ có giỏi không nào ? Thưởng gì cho con đi chứ!" . Ba tôi mỉm cười thật tươi : " Con gái ba thật giỏi, biết nhặt được của rơi rồi trả lại cho người bị mất. Thôi để mai ba đi mua quà thưởng cho con nhé! " . " Dạ! Con chờ quà của ba nha! ".

Đúng là buổi tối hôm nay vui thật. Tôi cảm thấy vui và tự hào về bản thân của mình khi đã làm một việc tốt. Ba mẹ ơi! Con gái ba mẹ đã trưởng thành rồi!

Bài mình tự làm ak! Bạn xem và tham khảo nha! Hì !!!okvui

Nguyễn Thanh Tùng
8 tháng 6 2017 lúc 15:42

Mỗi ngày đến trường không chỉ chúng ta được học tập những kiến thức vô cùng bổ ích mà còn được vui chơi cùng bạn bè, được chứng kiến nhiều sự việc vô cùng thú vị và bất ngờ. Vì vậy mà mỗi khi đi học về tôi đều ríu rít kể chuyện cho bố mẹ nghe, đó là những câu chuyện lí thú mà tôi đã trải qua, được nghe hoặc được chứng kiến ở trường. Dù không diễn đạt được rõ ràng, rành mạch nội dung của câu chuyện nhưng bao giờ bố mẹ và những người thân của tôi đều chú ý lắng nghe với vẻ mặt đầy hào hứng, đôi khi còn tham gia bình luận làm tôi rất vui và nói không ngừng, chỉ khi được bố mẹ nhắc nhở tôi đã đến giờ học thì tôi mới có thể dừng lại. Hôm đó, ở trường tôi đã chứng kiện một sự việc vô cùng cảm động, và trong bữa ăn tối, tôi đã kể cho bố mẹ nghe, khiến mọi người ai cũng đều cảm thấy xúc động theo.

Lúc đó chúng tôi mới chỉ học lớp 7, kể từ khi bước chân vào mái trường trung học cơ sở đến nay thì ba mươi chín thành viên của lớp tôi đã học cùng nhau được hơn 1 năm rồi. Khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, chúng tôi ngỡ như đã có thể hiểu hết về gia đình, hoàn cảnh của nhau, nhưng không phải vậy, chúng tôi chưa thể nhận thức hết được sự phức tạp của mọi việc trong đời sống này nên chúng tôi luôn đơn giản hóa mọi việc, những việc xảy ra trên lớp vì cho rằng chỉ là những sự cố nhỏ, những vấn đề riêng của mỗi bạn nên chúng tôi thường không mấy quan tâm. Chính vì vậy mà việc mọi người phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn của bạn Nam ngày hôm đó khiến cho ai cũng ngỡ ngàng, xúc động và cả sự hối hận vì chúng tôi đã không quan tâm đến nhau hơn.

Câu chuyện về bạn Nam có lẽ bắt đầu từ rất nhiều ngày trước, đó là khi vào tiết học của thầy dạy Toán. Sau khi giảng hết phần lí thuyết, thầy giáo bắt đầu cho chúng tôi những đề toán để có thể áp dụng kiến thức vừa mới học vào. Những đề toán từ dễ cho đến khó, bài nào dễ thì có rất nhiều bạn xung phong lên bảng làm bài, nhưng bài khó dần nên những cánh tay cũng ít dần. Khi đến bài tập thứ năm, cả lớp chỉ có một cánh tay dơ lên, đó là cánh tay của bạn Nam. Chúng tôi cũng không có bất ngờ gì cả, vì Nam luôn là một học sinh nổi tiếng ngoan ngoãn, học giỏi của lớp. Lần này cũng vậy, trước bài toán hóc búa nhất, Nam vẫn có thể giải được một cách trơn tru. Thầy giáo rất hài lòng nên cho Nam mười điểm vào sổ.

Nhưng sau đó, một lần đi xuống dưới lớp, thầy giáo đã phát hiện ra quyển sách giáo khoa của Nam chằng chịt những lời giải, thầy giáo đã vô cùng tức giận bắt Nam đứng lên trước lớp, thầy giáo Nam mới có thể làm tốt bài toán vừa rồi đến vậy. Và đặc biệt là ngay từ buổi đầu tiên thầy giáo vào lớp đã yêu cầu các bạn không được dùng những quyển sách cũ có lời giải, vì như thế sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo. Trước sự giận dữ của thầy, Nam cũng vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Thưa….thầy…em không có nhìn lời giải trong sách…đây là do em tự làm”.

Lời thanh minh lắp bắp vì quá lo lắng, căng thẳng của Nam khiến cho thầy giáo nghĩ rằng Nam đến nước này rồi mà không thừa nhận hành vi của mình mà vẫn nói dối mọi người. Thầy giáo lớn tiếng quát: “Em bảo tôi tin tưởng vào mấy lời giải thích không có chút căn cứ nào của em ư? Viết bản kiểm điểm và nộp cho tôi vào giờ sau, nếu không thì cũng không cần vào lớp học của tôi nữa”. Thầy giáo đập bàn nói xong thì đi ra khỏi lớp, Nam ụp mặt xuống cánh tay vô cùng buồn bã, có phần uất ức. Thực ra trong lớp tôi không ai tin Nam là người như vậy cả, bởi Nam thông minh học giỏi là điều ai cũng biết, bài toán vừa rồi minh hoàn toàn có đủ năng lực để làm. Nhưng vấn đề là ở quyển sách có lời giải mà Nam không chịu nói kia.

Từ ngày hôm ấy, Minh trở nên trầm lắng hơn hẳn, hơn nữa lại có phần hốc hác, mệt mỏi. Hôm nay có tiết toán, cũng là lúc Nam phải nộp bản kiểm điểm , nhưng Nam lại không có mặt ngày hôm nay làm ai cũng lo lắng. Đúng như dự đoán, thầy giáo vô cùng tức giận, đang định mắng điều gì đó thì bạn Hải đứng lên nói với cả lớp: “Xin thầy và các bạn đừng trách Nam, nhà Nam nghèo lắm, không có tiền mua sách mới nên phải dùng những quyển sách cũ. Hôm nay Nam không đi học là vì mẹ Nam bị ốm, bạn ấy phải ở nhà chăm sóc mẹ". Nói đến đây cả lớp và thầy giáo đều hết sức ngỡ ngàng, thầy đã cho phép chúng tôi nghỉ một tiết học để cùng đến thăm Nam. Nhà Nam là một ngôi nhà rất nhỏ, vật dụng đơn sơ, khi chúng em đến nơi thì Nam đang giúp mẹ uống thuốc.

Chứng kiến cảnh ấy ai cũng xúc động, thậm chí tôi đã khóc, thầy giáo đã đến bên cạnh hỏi han tình hình sức khỏe của mẹ Nam và sau đó thầy đã xin lỗi Nam vì đã hiểu lầm Nam ngày hôm đó. Sau khi trở về thầy giáo đã kêu gọi mọi người quyên góp để giúp đỡ Nam, riêng thầy thì đóng vào quỹ ấy hai triệu, chúng tôi thì đóng góp theo tinh thần tự nguyện. Nghe đến đây, bố mẹ em đều vô cùng xúc động và nói em và các bạn phải giúp đỡ Nam nhiều hơn nữa trên lớp.
_______Chúc em học tốt____

Chibi Usa
23 tháng 9 2017 lúc 12:35

Hỏi đáp Ngữ vănhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa. Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia. Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình”.

Lê Thị Quý
3 tháng 9 2018 lúc 10:40

Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy ngay về nhà với hộp quà cầm trên tay. Ôi! Con đường hôm nay sao mà dài quá, đi mãi một lúc tôi mới về nhà. Tôi khẽ đi vào phòng khách, mẹ đang ngồi say sưa đọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên bảo;

– Ơ, sao hôm nay về trễ thế con? Còn quà gì đó?

– Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã cho chúng con một bất ngờ cảm động vào tiết sinh hoạt lớp đấy ạ! Để con kể cho mẹ nghe nhé!

– Ừ, con kể đi!- Mẹ tôi vui vẻ trả lời.

– Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng thực hành thì bỗng có vài bạn xin thầy cho về lớp trước. Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì tiết tư kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp . Lớp học được trang trí rất đẹp: những quả bong bong nhỏ xinh dược treo khắp các cửa sổ cùng những dải kim tuyến lấp lánh. Trên bảng được viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” bằng phấn phấn màu rất đẹp. Con vô cùng ngạc nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng mười này lại có ngày sinh nhât của con.

– Chà, thú vị thật đó, con mau kể tiếp đi! –Mẹ tôi háo hức nói.

– Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn đồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ, tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên tập thể lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi để ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn một tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ các bạn vang lên không ngớt. Cô cho chúng con lên bảng để nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi cả lớp ngồi thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con xúc động vô cùng. Con được đại diện cho các bạn lên phát biểu. Mọi việc đều bất ngời khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói được lời cảm ơn cô và các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ long cô giáo và các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú vị và cảm động phải không mẹ?- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt để xứng đáng với tình yêu thương mà cô và các bạn đã dành cho con đấy!

– Vâng ạ! con xin hứa!

Sau bữa tiệc sinh nhật đó, cô trò chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi nhất định sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã cho chúng tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa./.

Đề bài: Kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện lí thú (hoặc cảm động) mà em đã gặp ở trường

Sau bữa cơm, gia đình tôi quây quần trong phòng khách. Bỗng tôi chợt nhớ đến chuyện sáng nay và muốn kể ngay cho bố mẹ nghe. Thế là tôi nhanh nhảu “Bố mẹ ơi, lớp con có chuyện này vui lắm. Con kể cho bố mẹ nghe nhé”. Bố mẹ tôi mỉm cười gật đầu, tôi hào hứng:

“Hôm nay, ở lớp con, cô giáo đã kể cho chúng con nghe một câu chuyện, vui và cảm động lắm. Câu chuyện vừa xảy ra vào ngày chủ nhật, hôm 20-11. Ba bạn Nga lớp con là bác sĩ, đồng thời là hội trưởng hội phụ phuynh của lớp. Chiều thứ 7, ngày 19-11, ba của bạn Nga ghé thăm cô và tặng cô một chục cam sành. Cô giáo con cảm ơn bác hội trưởng nhưng đã đem túi cam tặng lại cho thím Tư, một thím nghèo, sống cô đơn ở căn nhà nhỏ đầu hẻm. Ai ngờ, lần này, thím Tư thấy chục cam lớn quá, một mình ăn không hết, bèn mang đến tặng lại cho một người bà con đông con, nghèo hơn mình. Cả cô giáo, cả thím Tư lẫn người bà con nghèo của thím đều không giở kỹ túi cam nên không thấy một tấm thiệp nhỏ lọt giữa những quả cam sành to tướng, tấm thiệp do Nga cắt và ghi vào đó lời chúc mừng cô thật tình cảm”.

Tôi dừng lại, nghiêng mặt nhìn bố mẹ, cười lém lỉnh “Bố mẹ đoán thử chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?” Chưa đợi bố mẹ trả lời, tôi nói luôn “Bố mẹ chịu rồi phải không?” Để con kể tiếp nghe. Túi cam không dừng ở đó. Một lần nữa, nó lại “lên đường”, nhưng đi đâu? Hay lắm bố mẹ ơi. Để con kể tiếp cho cả nhà nghe nhé! Người bà con của thím Tư ai ngờ lại là bệnh nhân của ông bác sĩ, ba của Nga. Bà ấy rất biết ơn ông đã chữa cho bà ấy khỏi bệnh nhưng vì nhà nghèo, con đông, bà chưa có tiền mua quà đến cám ơn ông. May quá, thím Tư lại mang cho chục cam sành thật to. Thế là ngay sáng hôm sau, 20-11, người bà con thím Tư đã mang túi cam đến tặng ông bác sĩ”.

Cả nhà tôi vỗ tay tán thưởng. Hành trình của túi cam, trong câu chuyện kể của tôi thú vị quá. Nhưng, cái đáng chia sẻ nhất về túi cam giản dị, bé nhỏ, đó là nó trĩu nặng ân tình.

sưu tầm


Các câu hỏi tương tự
Hoàng Thị Thanh Thảo
Xem chi tiết
Bùi Tiến Hiếu
Xem chi tiết
Nguyễn Thảo My
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Tường Vi
Xem chi tiết
phạm thị trang tuyền
Xem chi tiết
Bùi Anh Thư
Xem chi tiết
Mỹ Tâm Lê Thị
Xem chi tiết
Nguyễn Phạm Minh Trí
Xem chi tiết
Phương Anh (NTMH)
Xem chi tiết