Trái Đất thân mến!
Hôm nay, ngày đầu năm mới mình chúc cậu được dồi dào sức khoẻ, luôn sạch sẽ và đạt được nhiều thắng lợi nhé!
Trái Đất, biết không! Nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn Nobita, Doremon, Xuka, Chaien và Xeko mà mình đã xây dựng được hành tinh mơ ước này đấy. Ở hành tinh của mình không khí trong lành không bị ô nhiễm. Bởi mọi phương tiện đi lại đều được sử dụng Pin năng lượng từ, không có khí thải, máy móc vận hành rất êm ái, di chuyển nhanh chóng, an toàn. Các nhà máy áp dụng công nghệ tuần hoàn khép kín, tối ưu về kinh tế mà không gây hại cho môi trường. Cảnh vật ở đây rất hiền hoà, con sông êm đềm tưới mát cho đồng ruộng, bầu trời trong xanh vời vợi, bốn mùa chim ca múa hát.
Hành tinh của mình có một hệ thống bệnh viện tuyệt vời, mọi người dân đều được chăm sóc tận tình, ai ai cũng khoẻ mạnh ít khi đau ốm. Robot cứu thương đa năng và mạnh mẽ, ở đâu có bệnh nhân thì robot lập tức có mặt để đưa người bệnh đi chữa trị. Các y tá thì rất dễ thương, xinh đẹp lại nhân hậu, giúp đỡ bệnh nhân rất ân cần, chu đáo. Các bác sĩ thì rất chuyên nghiệp, tay nghề cực giỏi chưa từng có ca bệnh nào mà bác sĩ chịu thua, tất cả đều được chữa khỏi, trừ những người già hết tuổi thọ mà thôi.
Hành tinh của mình có một nền giáo dục văn minh hiện đại, trẻ em được học nề nếp, luật pháp từ sớm. Người lớn thì luôn luôn gương mẫu, cho nên thế hệ này nối tiếp thế hệ sau đều trưởng thành trong khuôn phép, đạo đức và lễ nghĩa noi gương người đi trước. Mọi người đều chấp hành nghiêm túc luật pháp, thượng tôn pháp luật, giao thông, đi lại ngăn nắp như xếp hàng, … Nếu ai vi phạm pháp luật thì tuỳ theo mức độ sẽ bị phạt bồi thường hoặc nếu nghiêm trọng sẽ bị đưa về Diêm Vương tinh vĩnh viễn không được quay lại Sao Hoả. Do đó, ở hành tinh của mình chưa bao giờ có cướp, giết, hiếp hoặc chiến tranh, xâm chiếm. Tất cả đều sống chan hoà, yêu thương, giúp đỡ đồng loại.
Công nghệ ở hành tinh của mình đã đạt đến độ siêu phàm, khắc chế mọi trở ngại của thiên nhiên, trời hạn đã có mưa nhân tạo, trời lụt đã có robot tan mây, muốn bay lên thì có chong chóng tre, muốn đi xa thì có phi thuyền mặt trăng, … Tất cả đều hoàn hảo đến từng chi tiết. Phục vụ tối đa cho nhu cầu của con người trên hành tinh này.
Trái Đất ơi! Sao Hoả hi vọng Trái Đất có thể sớm giải quyết được các vấn đề cấp bách và nan giải hiện nay như là: Chiến tranh, khủng bố, dịch, bệnh, thiên thai, ô nhiễm, … để có thời gian đến hành tinh của mình tham quan, thư giãn, xem cảnh đẹp. Mình cũng lấy làm tiếc rằng: Mọi máy móc, công nghệ siêu phàm và hiện đại chỉ có tác dụng duy nhất khi ở trên hành tinh Sao Hoả mà thôi, đem đến hành tinh khác thì không sử dụng được. Nếu không mình sẽ gửi cho bạn đội Robot hùng hậu nhất giúp bạn giải quyết nhanh chóng những vấn đề nan giải ấy.
Mình có rất nhiều món ngon để đãi bạn đấy, hoàn toàn sạch sẽ không bị nhiễm hoá chất độc hại hay thuốc trừ cỏ, trừ sâu gì đâu. Bạn hãy yên tâm nhé! Mong sớm được đón bạn đến chơi! Bạn thân của Trái Đất,
Sao Hoả.
Ao Cá, ngày 05 tháng 3 năm 2015 Ông Bụt thân yêu!
Con thường đọc trong truyện cổ tích, con thấy rằng mỗi khi người hiền hậu, nghèo khó bị áp bức, bất công, ngồi buồn rầu, khóc than thì ông liền hiện ra giúp đỡ. Nhưng ông ơi! con đợi hoài, đợi mãi mà sao chẳng thấy ông đâu? Ông thấy đấy, không phải là con mồ côi cha mẹ, con biết rằng con có cha có mẹ đầy đủ. Nhưng không hiểu sao từ lúc sinh ra cho đến bây giờ con chưa một lần thấy họ. May mắn thay con được một vị sư từ bi, đức độ nhận về nuôi. Ở đây có rất nhiều trẻ có hoàn cảnh như con, thậm chí có trẻ còn bi đát hơn, có đứa thì cụt mất chân do bị chó hoang cắn, có đứa thì bị mất bộ phận sinh dục do bị kiến tha, … Suốt những năm tháng khó khăn vất vả, tất cả chúng con đều được “mẹ” sư và các nhà hảo tâm chăm lo từng ngụm sữa, miếng ăn, giấc ngủ, tấm áo, cái quần, … Nếu không có các vị ấy thì chắc hẳn rằng con không còn được sống đến hôm nay để viết thư gửi ông đâu. Năm lên ba, con từ giã “mẹ” sư đến một ngôi nhà mới sạch đẹp và xa lạ, sau khi người ta đã “cúng dường” cho chùa một khoản tiền lớn. “Ba mẹ” mới của con hiếm muộn muốn “xin” con về để làm phúc. “Ba mẹ” mới của con thật tốt, họ mua cho con rất nhiều đồ chơi, quần áo mới, đưa con đi những nơi rất rất đẹp. Trong vòng tay của “ba mẹ” con thấy thật hạnh phúc và ấm áp biết bao. Con thầm nghĩ: Có lẽ Bụt không hiện ra nhưng âm thầm giúp cho con có được một mái ấm thật sự. Từ khi có con ba mẹ làm ăn phất lên trông thấy, công việc trôi chảy, tiền vào như nước, nhà cửa đất đai, đâu đâu cũng có. Rồi mẹ có thai sinh liền một mạch hai em bé kháu khỉnh và cũng kể từ đó cuộc đời của con rẽ sang một hướng khác. Suốt ngày ba mẹ bận bịu chăm sóc cho hai em nên không có thời gian chăm lo cho con nữa, kiểu cách đối xử với con cũng khác trước nhiều lắm. Ba mẹ thường hay cáu gắt, mắng chưởi, … thậm chí đánh đập. Năm con lên năm, ba mẹ gửi con vào lớp bán trú, ở đó con được học, được các cô cho ăn ngày 3 bữa. Hôm nào trái gió trở trời mệt mỏi không muốn ăn thì con được các cô dồn tới tấp, vả miệng bầm tím, đút cháo đến sặc sụa, nôn oẹ ra, rồi cô múc lên đút tiếp. Nếu vẫn không chịu ăn thì cô bế lên giộng ngược đầu vào thùng phy nước, giống như kiểu tra tấn man rợ trong các bộ phim vậy. Đến khi ngủ, bé nào không chịu ngủ sẽ được cô cho uống nước chanh đường pha thuốc, sẽ ngủ la liệt cùng một giờ theo quy định. Cho đến một hôm, các cô mãi mê tự sướng facebook nên để một bé bị hóc dị vật, thân thể tím tái. Các cô vội đưa bé đến bệnh viện, nhưng tiếc thay bé đã tử vong từ lâu rồi. Sau đó, trường bị đóng cửa. Ba mẹ chuyển con qua một trường khác, học hết lớp 5, con được ba mẹ cho lên trại tôm của chú. Công việc hằng ngày của con là trông coi trại tôm, cho tôm ăn, tắt, mở máy sục khí theo lịch và đi mua rượu giúp chú. Nếu hôm nào vợ chồng chú vui, thắng bạc thì con được yên thân, còn không thì con như tấm bia đỡ đạn, như cái cối, tấm đe cho vợ chồng chú đập, đánh, lấy kèm bẻ răng, gí sắt nung vào người, …. những trận đòn thiếu chết ấy để lại trên tay, trên chân, trên thân thể con những vết sẹo chi chít, sẹo đè sẹo. Những ngày tháng ở đây con bị tra tấn, hành hạ chẳng khác nào thời trung cổ Bụt ạ. Bụt ơi! Không biết kiếp trước của con có phải là Bống không? mà kiếp này con chịu đau đớn, tủi nhục như thế này: Bống bống bang bang Ăn chi cơm bạc, cơm vàng Để rồi hoá kiếp trần gian đoạ đày (Kỳ Nam) Giờ đây, khi đã nằm sát dưới đáy ao sâu lạnh lẽo. Con viết đôi dòng gửi đến Bụt, thầm mong Bụt hiện ra hoá kiếp cho con. Để sau này con lớn lên, thế giới của con sẽ không bao giờ có những chuyện như vừa qua nữa. Con xin chân thành cảm ơn Bụt, chúc Bụt nhiều niềm vui và xem như việc Bụt hoá kiếp cho con cũng là một niềm vui của Bụt, Bụt nhé! Cá Bống.
Nhà văn Andersen kính mến!
Ông còn nhớ cháu chứ? Cháu là "Cô bé bán diêm" trong truyện ngắn cùng tên của ông đây ạ, cô bé nghèo khổ phải dò dẫm lê bước trên tuyết giữa mùa đông lạnh giá và từ giã cuộc sống trong một đêm Giáng Sinh - đêm mà ai cũng đều cầu chúc những điều tốt lành.
Nếu được gặp ông trước đêm ông đặt bút viết nên câu chuyện kể về cháu, cháu đã xin ông đừng tạo nên một nhân vật đáng thương đến vậy. Cháu muốn được lớn lên trong một thế giới đẹp đẽ hơn, sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc nhưng ngặt nỗi số phận và chính ông đã chẳng cho cháu có quyền được lựa chọn.
Cháu đã phải sống trong cảnh mồ côi mẹ, không lâu sau đó người bà thân thương nhất cũng qua đời; gia sản tiêu tán bởi người cha nghiện ngập, suốt ngày đánh đập, hành hạ con gái, nhất là khi cả ngày cháu chẳng bán được bao diêm nào.
Không chỉ nuôi ước mơ về một gia đình hạnh phúc, cháu còn muốn được đi học, được vui chơi như biết bao bạn bè cùng trang lứa, không phải mang bên mình chiếc túi đầy những bao diêm và canh cánh nỗi lo rằng sẽ không bán hết, bị mắng, bị chửi, bị đánh đập...
Cháu buồn và tủi thân lắm ông ạ! Giá như năm ấy, ông tặng cho cháu một mái ấm trọn vẹn, một cuộc sống đầy đủ để cháu được học, được đến trường cùng bạn bè thì hay biết mấy!
Thực lòng, thế giới cháu luôn mơ về trong những đêm say giấc không hẳn là một thế giới hiện đại, văn minh bậc nhất, cháu chỉ cần một cuộc sống mà ở đó con người chẳng bao giờ phải đối mặt với chiến tranh, hận thù, bệnh tật, đói nghèo, tệ nạn xã hội...
Chính người bà mà cháu yêu quý đã rời xa cháu vĩnh viễn chỉ vì bệnh tật và nghèo khổ đấy ông ạ! Những cánh chim bồ câu trắng khẽ bay lượn trên bầu trời trong lành, thoáng đãng, chẳng chút bụi bặm, ô nhiễm, bên dưới là mái nhà có dây thường xuân bao quanh, có tiếng mẹ, tiếng cha ấm áp, dịu dàng... Đó mới là một cuộc sống mà cháu hằng mong ước, ông có biết?
Điều mà cháu tiếc nhất ở câu chuyện của ông đó là giữa những con người còn có một khoảng cách vô hình tồn tại, ngăn cản sự chan hòa của tình thương. Ông cũng biết đấy, trông thấy một bé gái nhỏ lạnh co vì rét giữa đêm giao thừa giá buốt chào diêm mà chẳng ai dừng lại mua giúp lấy một bao. Để rồi khi cô bé ấy "nắm tay bà bay lên", bay về một thế giới khác, người ta cũng chẳng buồn quan tâm, họa chăng chỉ là đôi lời bàn tán để thỏa mãn cho sự hiếu kỳ của họ.
Ông ơi! trước khi chết vì cái đói, cái rét, cô bé kia đã chết vì chính sự lạnh lùng vô cảm, tàn nhẫn và ích kỷ của người đời. Càng ngẫm nghĩ, cháu lại càng thấm thía câu nói, tuy đơn giản ngắn gọn nhưng lại vô cùng ý nghĩa của Loilla Cather: "Nơi nào có tình thương yêu thì nơi đó luôn có những điều kỳ diệu".
Giá như con người biết quan tâm đến nhau nhiều hơn thì có lẽ điều kỳ diệu đã xảy ra và cháu đã chẳng về với Thượng đế. Tình thương, sự sẻ chia, giúp đỡ đồng loại, chỉ mơ ước nhỏ bé ấy thôi mà chẳng ai giúp cháu, giúp những em bé có hoàn cảnh như cháu thực hiện được ông nhỉ?
Ông ơi! Chắc hẳn ông ngạc nhiên lắm! Cô bé của ông ngoan ngoãn ngày nào nay lại viết thư để phiền trách ông với lý do ông chưa cho nó được một cuộc sống như nó vẫn mơ ước. Không đâu ông, cháu hiểu vì nỗi lòng trăn trở, lo lắng cho những số phận trẻ em bất hạnh trên khắp thế giới nên ông mới viết nên một câu chuyện buồn như thế. Ông viết nó bằng cả tâm huyết của mình với hi vọng có thể thức tỉnh được trái tim vô cảm của một số con người, để chúng cháu có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Phải rồi ông ơi, từ ngày "Cô bé bán diêm" được xuất bản và phát hành ở nhiều nước trên thế giới, có rất nhiều fan hâm mộ viết thư cho cháu. Bức thư gần nhất mà cháu nhận được là những dòng tâm sự đầy cảm xúc của một cậu bé giấu tên đến từ Việt Nam. Trong thư, cậu có nhắc đến một cuộc thi với chủ đề rất hay: "Hãy viết một bức thư nói về thế giới bạn muốn được lớn lên trong đó".
Vậy là cháu quyết định viết và gửi thư cho ông với mong muốn qua nhưng chuyến xe bưu chính UPU, lá thư này sẽ đến được tay ông, giúp ông hiểu được nhiều hơn những ước mơ, hoài bão của cháu cũng như bao trái tim bé bỏng khác về một thế giới mà mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên và phát triển ở đó.
Ông ơi! Hi vọng ông sẽ nhớ về cháu, về truyện ngắn mang tên đứa bé này hơn 166 năm về trước. Luôn ấp ủ một niềm tin là ông vẫn khỏe mạnh, luôn ấp ủ một tình yêu đối với Andersen của cháu! Chúc ông một buổi tối thật nhiều niềm vui!
Cô bé bán diêm.
Thư gửi Bồ Câu!
Hôm nay trên truyền hình có phát đi một tin tức chấn động rằng: "Phiến quân IS đã hành quyết con tin như thời trung cổ", một sự hành quyết vô cùng man rợ và độc ác. Vì vậy mình lập tức biên thư gửi gấp cho Bồ Câu đây.
Bồ Câu ơi! Thế giới hiện tại vẫn còn chiến tranh, khủng bố, giết chóc đẫm máu. Một hiểm hoạ ảnh hưởng đến toàn nhân loại chúng ta và có nguy cơ châm ngòi một cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 3. Đẩy con người vào chỗ khốn cùng của sự tang thương, mất mát. Hai cuộc chiến trước đã huỷ hoại thế giới tàn khốc đến mức nào? Hơn 70 triệu người chết, hơn 110 triệu người bị thương, thành phố, làng mạc, đường sá, công trình bị phá huỷ nghiêm trọng. Người chết thì xương phơi đồng, núi – người sống thì tàn tật, đau ốm suốt đời. Các thế hệ con cháu cũng mang trong mình những di chứng của chất độc hoá học, chất phóng xạ, ... Biết bao nhiêu của cải vật chất, động thực vật cũng bị huỷ hoại theo. Dẫn đến thiên tai, dịch hoạ, đói kém,... cướp đi không biết bao nhiêu triệu người nữa?
Bồ câu ơi! Xương máu, mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống trái đất này quá nhiều rồi, vậy mà loài người vẫn chưa tỉnh ngộ. Giờ đây, hoà bình lập lại chưa được bao lâu, thì đâu đó trên hành tinh này ngọn lửa chiến tranh vẫn còn âm ỉ cháy. Giao tranh ở Ukraina, xung đột Israel - Palestine, phiến quân IS ở Iraq và Syria, ... Hằng ngày, hằng giờ bom rơi, đạn nổ, ... vẫn ung dung lấy đi sinh mạng của con người, trong đó có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em như chúng ta đấy Bồ Câu ạ!
Giải pháp nào? Lối thoát nào? Cho nhân loại đây. Bồ Câu có biết không? Các nhà khoa học không ngừng tìm kiếm hành tinh mới, nhưng với bản chất con người như hiện nay thì cũng chỉ đem đến chết chóc cho hành tinh đó mà thôi. Con người đã đầu tư quá nhiều vào việc phát triển vũ khí, đạn dược. Tại sao không ngưng ngay việc này lại để tập trung phát triển y tế, kinh tế, giáo dục?
- Với những bệnh nan y như: Ung thư, HIV/AIDS, tai biến, thần kinh, các bệnh dịch ... chưa có thuốc đặc trị. Thay vì chạy đua vũ trang hãy chạy đua tìm ra phương thuốc mới.
- Mỗi năm trên trái đất hứng chịu biết bao nhiêu thiên tai, bão lũ, ... sao không dồn sức tìm ra giải pháp ứng phó phù hợp để hạn chế thiệt hại?
- Thế giới ngày càng văn minh nhưng đạo đức con người lại càng xuống thấp? Vậy sao không quan tâm đầu tư phát triển giáo dục hơn nữa?
Những điều tốt đẹp, ý nghĩa không làm, lại đi bành trướng, cướp bóc, tàn sát lẫn nhau. Không gì có thể đẩy con người vào chỗ tuyệt chủng, ngoại trừ chính con người.
Bồ Câu thân mến! Mình mong muốn rằng sau này khi mình lớn lên bóng ma chiến tranh sẽ không còn hiện diện trên thế giới này nữa. Con người sống hoà đồng, thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau không phân biệt màu da hay địa vị xã hội, cùng nhau bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ cuộc sống bình yên trên mọi đất nước. Bởi suy cho cùng, mỗi chúng ta đều sống có giới hạn, mỗi ngày trôi qua thì giới hạn đó càng gần. Hãy sống để xây dựng, đừng sống để phá hoại. Bồ Câu có đồng ý với mình không?
Khi nhận được thư, mong Bồ Câu và bạn bè khắp năm châu, cố gắng tìm ra giải pháp hữu hiệu, cho vấn đề sống còn của hành tinh này. Và cũng là để cho ước muốn của mình thành sự thật. Bồ Câu nhé!
Mến chúc Bồ Câu nhiều sức khoẻ!
Bạn thân của Bồ Câu!