MB:Giới thiệu Người bạn đó và sự gắn bó của bạn với mình(bạn thân)
TB:+Giới thiệu hoàn cảnh xày ra sự việc(có thể là 1 ngày mùa đông giá rét hay ngày hạ với những chùm phượng vĩ đỏ rực(ở đây mk là 1 ngày mưa)
+Hoàn cảnh xảy ra sự việc :sau khi đi hok về đang đi trên con đường làng
+Trời mùa hạ đang nóng bức,bỗng mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến,phủ kín bầu trời
+Thấy vậy -Nam (bạn thân của mk) rủ mk tắm mưa.cs thể hơi lưỡng lự oy đồng ý
+Tả trong cơn mưa:mưa bụi xóa xuống mặt đất,làm thành bụi trắng xóa.Mưa thấm nhuần vào da thịt tạo 1 cảm giác mát lạnh(bạn có thể tả thêm)
+Sau cơn mưa:2 đứa về đều ướt như chuột lột,bị cảm và bị bố mẹ mắng
KB:Hoài niệm về cơn mưa:giờ đây,cơn mưa đối với tôi chỉ là kí ức và hoài niệm về Nam.Giờ đây Nam đã chuyển ra thành phố sống cùng bố mẹ.Mỗi khi thấy cơn mưa,lòng tôi đượm nỗi nhớ về 1 ng bạn tri kỉ.Và tôi tin nơi thành thị tấp nập,Nam cx như z
Mình và Nơ là bạn thân của nhau từ khi cònlớp một đến giờ, nhớ khi nào còn bỡ ngỡ nắm tay nhau vào ngôi trường xa lạ, thế mà thấm thoát đã sáu năm trôi qua. Sáu năm, một khoảng thời gian không quá dài mà cũng không quá ngắn, nhưng nó đủ để chúng mình có cảm giác thế nào là bạn thân thật sự. Sau đây mình sẽ kể lại cho các bạn nghe một kỉ niệm vui của chúng mình, đó là một câu chuyện mà mình và cậu ấy sẽ chẳng thể nào quên được, ngày đầu tiên chúng mình bước vào ngôi trường đã gắn bó với mình và Nơ suốt năm năm vừa qua, trường tiểu học Đức Hiệp.
Đó là một buổi sáng mùa thu tuyệt đẹp, từng đám mây trắng mịn, bồng bềnh như kẹo bông gòn đang hòa cùng làn gió mát trên bầu trời xanh ngát. Từng bông lúa trĩu nặng hạt đưa hương thương đồng nội đến khứu giác con người, mùi hương thật dễ chịu tan dần trong nắng sớm. Đâu đó thấp thoáng bóng dáng của hai cô bé đang nhảy chân sáo đến trường, khuôn mặt hạnh phúc vô bờ, là mình và Nơ đấy! Phía sau là hai bà mẹ tươi cười nói chuyện với nhau. Mình và Nơ gặp nhau khi đang trên đường đến trường, là một cô bé hòa đồng nên mình rất dễ làm quen với bạn ấy.
Tiếng trẻ con, tiếng người lớn hòa vào nhau thật rộn rã, nhộn nhịp, thoáng tí đã đến trường. Mình và Nơ rất bỡ ngỡ trước ngôi trường mới, cổng trường rất to được sơn bóng một màu vàng ong, còn có dòng chữ " Trường tiểu học Đức Hiệp" màu đỏ phía trên nữa. Mình dắt tay Nơ đi dạo quanh trường, ngôi trường có khoảng ba chục phòng, hai dãy trường tầng và một dãy phòng giáo viên. Khắp phía đều có cây xanh, chúng như những cây kẹo mút khổng lồ màu xanh mát bên trong ngôi trường đầy nhựa sống này. Các bạn học sinh đang đùa vui chạy nhảy khắp sân trường, tiếng hò hét, gọi nhau không ngớt. Tính tò mò của chúng mình lại nổi lên, một sáng kiến lóe lên trong đầu mình : "Sao chúng ta không thử khám khá ngôi trường này đi?" Nhận được sự đồng ý của Nơ, mình vào bạn ấy tiến hành kế hoạch khám phá ngôi trường mới.
Cả hai lén lút dắt tay nhau ra vườn hoa, gương mặt bỗng chốc chuyển sang bất ngờ tốt độ. Đẹp quá ! Vườn hoa với tất cả các loại hoa khác nhau như một tấm thảm với muôn ngàn màu sắc hòa vào nhau tạo nên một sự phối hợp vô cùng tinh tế. Ánh sáng chiếu xuống một giọt sương còn đọng lại trên cuống lá như một hạt pha lê sáng lấp lánh, lung linh. Nơ lấy tay lùa hoa một bông hoa hồng, những giọt nước li ti tràn xuống tay. Bất ngờ, bạn ấy lấy đôi tay nhỏ nhắn còn ướt đẫm sương mai hắt lên mặt mình. Chao ôi, có thể nói đây là một quyết định sai lầm của bạn ấy, mình cười méo xẹo, nửa phần gian tà, sau đó rượt theo bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất đi từ lúc nào cho đến khi giọng nói trong trẻo của cô Huyên - cô phụ trách đội của chúng mình sau này tập họp mọi người lại trên sân trường mới dừng lại.
Thầy hiệu trưởng lên phát biểu về phương hướng, chỉ tiêu của năm học chừng một tiếng, mình thở dài nhìn sang Nơ, một cảnh tượng không thể tin nổi, bạn ấy đang ngủ gật sao? Đến mình - một con bé ham ăn, ham ngủ còn chưa ngủ gật mà bạn ấy đã ngủ rồi, có thể tưởng tượng được là bạn ấy còn "lợi hại" hơn cả mình.
Dù ngày hôm đó đến nay cũng đã lâu nhưng chúng mình vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó. Thỉnh thoảng mình còn lấy chuyện bạn ấy ngủ gật ra để chọc giận , khuôn mặt Nơ lúc ấy thật là đáng yêu, hai má đỏ hồng và một màn rượt đuổi nữa lại xảy ra, nếu mọi người không ngăn thì có lẽ sẽ không có điểm dừng...
Có sai đề không nhỉ? Hơi ngắn...
@Lê Thị Nơ ta viết về nàng đây
Có lẽ bạn thân không cần xuất phát từ hai bên mà chỉ cần xuất hát bằng tâm lòng chân thật. Bạn thân ư, có lẽ từ này hơi quá nặng nè với ột người chưa từng có cảm giác được chơi với bạn bè thật sự. Một người bạn thân không khó kiếm cũng không dễ tìm. Nếu lỡ lầm làm mất người bạn ấy thì cả tiền bạc chắc gì đã mua lại được. Muốn tìm một người bạn để san sẻ cho ta mỗi nỗi buồn cũng như chuyện vui thì thật sự như ta ao ước thì hãy lắm nghe con tim chứ không pahir đôi mắt với vẻ bề ngoài ấy.
Nhưng tróng lòng em vẫn luôn tồn tại hình bóng một người bạn mà em tưởng chừng sẽ không tìm thấy ai khác tốt hơn.
Bạn ấy đã có bạn thân của riêng mình và nó đến bằng sự chân thật chứ không phải giả dối - em vừa mừng cho bạn ấy nhưng vẫn có đôi chút nghẹn ngào trong chính đôi tim này.
Bạn ấy có tính nết rất đáng yêu, xinh đẹp và dễ mến nữa, kể cả cái học giỏi mà mọi người thèm khao khát của bạn ấy. Đó chính là một người bạn cũng như một tấm gương sáng cho em noi theo.
Không phải bạn ấy học giỏi, xinh đẹp gì nhưng em quý mến bạn ấy bởi tính nết ngây thơ trong sáng, tốt bụng vô cùng.
Là học sinh, học cùng lớp với nhau đã năm năm mà mãi đến lúc bước vào trường THCS Đức Hiệp em mới thật sư nhận ra và bắt đầu cảm mến bạn ấy. Từng nụ cười của bạn khiến em như muốn bộc lộ bản tính hòa đồng mà trước giờ ai xũng nghĩ em trầm cảm bợi hồi còn cấp 1 ích nói chuyện với ai. Lên một lớp mới đã bỡ ngỡ vì bao kiến thức chờ đợi mà dến lúc tạm biệt mái trường nhỏ thân yêu mới cảm thấy mình chỉ như con kiến nhở bò giữa thế giới đầy xa mạc kiến thức. Em bật khóc vì sợ, vì run và vì em học chẳng giởi mà thêm ngày tháng lớn lên kiến thức tăng em có thể học tốt hya chăng, hay làm cha mẹ thất vọng.
Điều khiến em bất ngờ nhất là bạn dã an ủi em và động viên em khiến em vừa ngỡ ngàng lại vừa tủi thân vì trước giờ mình và bnaj chưa tưng ftiees xúc nhiều với nhau, ( ước gì mình như bạn) bạn thật lạc quan.
Tại sao bạn ấy lại phấn khởi thế kia, chắc đối với bạn là niềm vui vì thêm tủi, thêm lớp thêm bạn bè. lau vụi nước mắc đi và em lấy lại bình tĩnh để trò chuyện hiểu thêm bạn. Thật bất ngờ, bạn ấy vui tính lắm.
Em thấy rất thích bạn ấy, em luôn hằng tìm kiếm một người bạn thật như thế.
Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhoi như em nhớ mãi, nhớ mãi vaf nó khắc ghi như in trong tâm trí của em.
E và bạn ấy giời đã chơi với nhau và em học hỏi tính nết bạn ấy rất nhìu.
Cảm ơn bạn T.T
Đói với bạn thì sao nhưng đối với mình bạn vẫn là thần tượng và là người bạn duy nhất mình yêu mến.