Trong số những người thân trong gia đình của em, người mà em yêu thương và kính trọng nhất chính là bố của em. Bố luôn quan tâm và chăm sóc chúng em theo một cách thức đặc biệt của riêng bố, bố không quá chiều chuộng, cũng không nói những lời yêu thương đôi khi bố em còn có chút nghiêm khắc, nhưng em biết bố chính là người ấm áp nhất trên đời, bố luôn dành những hành động thay vì những lời nói, bố âm thầm quan tâm thay vì biểu lộ trực tiếp ra bên ngoài.
Trong gia đình em, bố luôn đóng vai trò trụ cột, cả về nghĩa vật chất cũng như tinh thần. Để có một cuộc sống tốt đẹp hơn cho chúng em, bố đã lao động rất vất vả, đặc biệt là với công việc của nhà nông thì tính chất cơ cực lại tăng lên gấp bội, bố cáng đángc ông chuyện lớn nhỏ của gia đình, là người làm ra kinh tế chính nuôi sống cả gia đình. Cuộc sống của bố rất vất vả, áp lực thì luôn đè nặng trên vai nhưng bố em chưa từng than thở dù chỉ một câu. Bố luôn như vậy, âm thầm chịu đựng, âm thầm hi sinh, dẫu có những khó khăn đến mấy thì trước mặt chúng em bố vẫn luôn nở nụ cười hiền từ, nhân hậu nhất.
Có bố, em cảm giác được sự an tâm, che chở tuyệt vời nhất, bố cũng như mái nhà lớn, có thể mang lại cho chúng em sự ấm áp, hạnh phúc tuyệt vời nhất. Mỗi khi có những chuyện buồn trong cuộc sống hay học tập thì em thường tâm sự với bố, những lúc như vậy, bố không nói nhiều mà lắng nghe em nói tất cả những tâm sự, sau đó bố cho em những lời khuyên chân thành nhất. Bởi vậy mà bố còn là một người bạn mà em vô cùng tin tưởng khi sẻ chia và những lời khuyên của bố giúp em giải tỏa được mọi muộn phiền, có thêm niềm tin và động lực vào cuộc sống.
Bố luôn yêu thương chúng em bằng tấm lòng chân thành nhất, nhưng khi chúng em mắc lỗi thì bố cũng luôn nhắ nhở và có những hình phạt nghiêm khắc để chúng em có thể nhận biết lỗi lầm và không tái phạm những lần sau đó. Những hình phạt của bố không phải những trận đòn ròn vào da thịt mà đó chỉ là những hình phạt mang tính giáo dục như: viết bản kiểm điểm, ngồi suy ngẫm để nhận ra lỗi sai của mình…Bố em không đồng ý cách dạy con bằng đòn roi, dù mọi người có nói rằng “Yêu cho roi cho vọt” thì bố em cho rằng đó không phải là một cách dạy tốt, thậm chí còn mang lại tâm lí tổn thương, sợ hãi cho các con của mình.
Bố em tuy chỉ là một người nông dân nghèo nhưng những điều bố nói, những hành động bố làm đều khiến cho em vô cùng khâm phục, bố em không áp dụng những tư tưởng của thời đại trước để dạy chúng em mà chỉ làm những gì tốt nhất cho sự phát triển của chúng em. Bố em không nói nhiều nhưng những hành động quan tâm của bố thì lại ấm áp vô cùng, những đêm trở lạnh, trước khi đi ngủ bố thường kiểm tra để đắp lại chăn, sợ chúng em bị lạnh, hay như chúng em đi học muộn, không kịp ăn sáng, sợ các con đói thì bố mua vội chiếc bánh mì, dúi vào tay chúng em, những hành động giản dị của bố nhưng khiến cho chúng em cảm động khôn xiết. Tình yêu của những người bố luôn lặng thầm như chính câu nói mà em đã được nghe ở đâu đó rằng:
“ Cha thương con nhưng ba không nói
Mẹ thương ***** không giấu một lời”
Giữa bố và mẹ luôn có cách yêu thương con cái riêng, nếu như bố thường không nói nhiều và biểu đạt bằng những hành động thì với tấm lòng yêu thương dạt dào, mẹ thường quan tâm đến từng bữa ăn, giấc ngủ, đến từng hoạt động của những đứa con. Tình yêu của cha mẹ là vô bờ bến, ta không thể đánh giá rằng ai thương con nhiều hơn, chỉ là những bậc cha mẹ có cách yêu thương con cái riêng, và nếu như chúng ta cảm nhận bằng cả tấm lòng yêu thương thì đó đều là những tình cảm bỏng cháy, ấm áp nhất trên đời.
Bố là người luôn bên em, chứng kiến những bước trưởng thành của em, em còn nhớ rất rõ ngày khai trường đầu tiên bố đã nắm tay em đến trường, trước bao nhiêu ánh mắt xa lạ, nắm chặt bàn tay chai sần nhưng ấp áp của bố. Bố cũng là người tiếp thêm cho em những nguồn động lực sống để em mạnh mẽ hơn trong học tập, trong cuộc sống của mình, bố là điểm tựa vững chắc, an tâm nhất, vòng tay của bố luôn rộng mở để bất cứ khi nào những đứa con thơ cần sự chở che thì đôi bàn tay ấy sẽ bao bọc, bảo vệ. Công lao của cha mẹ đối với chúng ta quả thật là không thể đong đếm, đo lường mà chỉ có thể cảm nhận bằng tất cả sự biết ơn, trân trọng. Công lao ấy đúng như câu nói:
“ Khi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Người bố của em luôn thầm lặng hi sinh cả cuộc đời vì gia đình, vì những đứa con thơ. Cuộc sống của em luôn được chở che tuyệt đối bởi vòng tay yêu thương của bố, bố là mái nhà, là điểm tựa tinh thần em luôn muốn dựa vào mỗi khi yêu thương. Tình cảm thương yêu của em đối với bố không thể nói hết chỉ bằng một hai lời, điều em muốn nói nhất giờ đây chính là câu nói chân thành nhất: Con yêu bố !
Tình cha con luôn là thứ tình cảm âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Chưa bao giờ em viết bất cứ một điều gì dành cho cha, bởi rằng có lẽ ngôn từ không đủ sức để diễn tả hết tình cảm đó. Và có lẽ em không đủ can đảm để viết ra những lời tự sâu trong trái tim dành cho cha. Đó là một người đàn ông đặc biệt trong cuộc đời em hôm nay và cả mai sau nữa.
Cha là người mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương như thế này. Cha gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình lớn, gánh hết ước mơ của những đứa con đnag tuổi ăn tuổi học. Những điều cha làm cho chúng em chưa bao giờ là thừa, bởi với cha, tình yêu chưa bao giờ là đủ giành cho gia đình.
Cả cuộc đời cha nhọc nhằn, vất vả, tần tảo sớm hôm vì miếng cơm manh áo của gia đình, của những đứa con thơ đang trông ngóng trông từng ngày.
Nếu như mẹ âm thầm tần tảo sớm hôm thì cha là người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác hết mọi chuyện lớn trong gia đình. Cha như cây đại thụ chống những cơn bão nổi dậy trong gia đình. Nếu không có ý chí, nghị lực và tình yêu phi thường thì cha không thể gánh vác được trách nhiệm lớn lao như thế.
Em vẫn thường bắt gặp hình ảnh người mẹ dịu hiền, đảm đang, tần tảo trong những câu thơ, áng văn của nhiều nghệ sĩ; nhưng hình ảnh người cha thật hiếm hoi. Có lẽ tình cảm giành cho mẹ rất dễ bày tỏ nhưng đối với cha thì rất khó khăn. Tuy nhiên không phải thế mà vai trò người cha trở nên giảm đi. Ngược lại vai trò và trách nhiệm ngày càng to lớn và được khẳng định mãnh liệt hơn.
Cha em là một người rất hiền lành, mọi việc trong nhà cha đều lo toan, những việc nhà cha cũng hay đỡ đần giúp mẹ. Có rất nhiều lúc mẹ cười bảo với mấy chị em rằng “Cha mấy đứa ai cũng khen giỏi giang, không ngại giúp việc nhà cho vợ”. Em rất tự hào vì có người cha tuyệt vời như vậy.
Em còn nhớ có một lần mẹ ốm, phải đi viện. Những ngày này cha vừa làm tròn vai trò người cha, vừa gánh thêm vai trò làm mẹ. Sáng sáng cha dậy nấu cơm cho con ăn, rồi đưa con đi học, rồi quét dọn, chăm sóc đàn heo vừa mới sinh. Cha lo lắng cho mẹ đến nỗi hốc hác cả gương mặt, đôi mắt cha trở nên nặng nề nhưng vẫn ánh lên niềm tin yêu trong cuộc sống.
Cha là con út trong gia đình của ông nội, các cô và bác đều đi xa. Cha gánh vác chuyện gia đình mình và gia đình lớn của ông nội. Cha vẫn đều đặn chăm sóc ông bà, thường xuyên dẫn ông bà đi khám sức khỏe định kì. Có nhiều lúc em thấy cha loay hoay bên bếp lò, nấu bát canh chua cho ông bà nội. Bởi đây là món mà ông bà rất thích ăn. Cha đã tự tay vào bếp làm cho ông bà mà không cho các con nấu. Một cử chỉ bình dị nhưng đã nói lên được tấm lòng hiếu thảo, đáng trân trọng mà cha dành cho ông bà.
Cha là một người giàu đức hi sinh, vẫn luôn dành cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Có nhiều lúc đi làm về, em nhìn thấy sự mệt nhọc trên gương mặt cha nhưng cha vẫn nở nụ cười tươi, vẫn luôn mang đến cho gia đình không khí vui tươi nhất. Chưa bao giờ cha kêu ca, than vãn mệt mỏi hay cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. Đây là điều mà em học được ở cha, một đức tính là một người đàn ông cần có được.
Cha luôn là một người đàn ông tuyệt vời và vĩ đại nhất đối với gia đình em. Là tấm gương sáng về cách làm người mà em đã học tập được rất nhiều. Em mong sao cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ để cả nhà em luôn được hạnh phúc sum vầy như thế này.