bạn tham khảo
Ở gần nhà em có một cụ già, cụ sống neo đơn và có hoàn cảnh khó khăn, dù không có con cái chăm sóc nhưng may mắn cụ được sống trong tình làng nghĩa xóm, mọi người xung quanh luôn quan tâm và động viên cụ trong lúc khó khăn, đau ốm. Cụ tên là cụ Thơ, Tết vừa rồi cụ đã được thôn xã tổ chức lễ mừng thọ 80 tuổi, so với những cụ ở tuổi của cụ Thơ thì cụ vẫn còn khỏe hơn nhiểu. Cụ vẫn đi lại bình thường mà không cần chống gậy, bước đi vẫn rảo nhanh và chắc chắn, dáng cụ hơi cong bởi đôi lưng đã quen cúi xuống làm lụng vất vả. Cụ Thơ đến giờ vẫn để mái tóc dài bạc trắng, cụ đội vành khăn màu đen rồi vấn tóc vào chiếc vành đó thật gọn gàng, khuôn mặt của cụ có vô số những nếp nhăn, làn da sạm đi vì nắng và những vết đồi mồi, một gương mặt đầy sự khắc khổ. Cụ Thơ ăn nhiều trầu đến mức hàm răng đã đen bóng, thế nhưng nụ cười của cụ vẫn rất tươi, cụ trồng rau một mình không ăn hết lại đem đi cho hàng xóm quanh nhà, em cảm nhận được cụ Thơ có một tấm lòng thật ấm áp và tràn đầy tình thương.
Tk
Đầu làng tôi có một cây đa cổ thụ rất to, mấy người ôm không xuể. Bóng cây rộng che khắp một khoảng đất. Những ngày hè oi bức, đi đâu xa về được ngồi nghỉ ở quán nước dưới gốc đa thì bao mệt nhọc tự nhiên tan biến. Bán hàng nước là một cụ già hiền từ, nhân hậu. Ai là khách đã từng ngồi quán cũng phải cảm động vì sự tốt bụng của bà. Bà cụ có lẽ hơn bảy mươi tuổi rồi. Sức nặng của thời gian thể hiện rõ nhất trên cái lưng còng. Những năm tháng vất vả đã đè nặng trên đôi vai run rẩy ấy. Tóc bà đã bạc. Chân tay cũng yếu hơn. Bàn tay bà nhăn nheo xuất hiện những vết đồi mồi. Chân bà cụ bị đau khớp nên ít khi đi lại. Tuy vậy, khuôn, mặt bà vẫn có nét hồng hào nhìn phúc hậu như một bà tiên. Đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm. Bà cụ rất thích ăn trầu. Mỗi lần nhìn bà bỏm bẻm nhai tôi lại nhớ đến bà ngoại của mình. Bà tôi khi còn sống cũng hay ăn lá trầu không. Bà cụ bán hàng nước hình như không có người thân thích. Bà lão ngồi ở gốc đa này bán hàng từ bao giờ. Chỉ biết từ lúc biết đi, tôi đã thấy bà ở đó rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, hình ảnh bà cụ gắn liền với gốc đa, với mùa hè. Hàng năm, mỗi khi thấy bà cụ dọn hàng quán là tôi biết, mùa hạ đến rồi.
Tk
Đầu làng tôi có một cây đa cổ thụ rất to, mấy người ôm không xuể. Bóng cây rộng che khắp một khoảng đất. Những ngày hè oi bức, đi đâu xa về được ngồi nghỉ ở quán nước dưới gốc đa thì bao mệt nhọc tự nhiên tan biến. Bán hàng nước là một cụ già hiền từ, nhân hậu. Ai là khách đã từng ngồi quán cũng phải cảm động vì sự tốt bụng của bà. Bà cụ có lẽ hơn bảy mươi tuổi rồi. Sức nặng của thời gian thể hiện rõ nhất trên cái lưng còng. Những năm tháng vất vả đã đè nặng trên đôi vai run rẩy ấy. Tóc bà đã bạc. Chân tay cũng yếu hơn. Bàn tay bà nhăn nheo xuất hiện những vết đồi mồi. Chân bà cụ bị đau khớp nên ít khi đi lại. Tuy vậy, khuôn, mặt bà vẫn có nét hồng hào nhìn phúc hậu như một bà tiên. Đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm. Bà cụ rất thích ăn trầu. Mỗi lần nhìn bà bỏm bẻm nhai tôi lại nhớ đến bà ngoại của mình. Bà tôi khi còn sống cũng hay ăn lá trầu không. Bà cụ bán hàng nước hình như không có người thân thích. Bà lão ngồi ở gốc đa này bán hàng từ bao giờ. Chỉ biết từ lúc biết đi, tôi đã thấy bà ở đó rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, hình ảnh bà cụ gắn liền với gốc đa, với mùa hè. Hàng năm, mỗi khi thấy bà cụ dọn hàng quán là tôi biết, mùa hạ đến rồi.