Bất ngờ, một vầng sáng phát ra từ trên cao, rọi thẳng ngay phía Ma-ri-ô đang đứng. Một sợi thang dây từ chiếc trực thăng cứu hộ được thả xuống. Ma-ri-ô vội bám vào và chiếc thang từ từ được kéo lên.Mọi người trên xuồng cứu hộ hò reo, vui mừng khôn xiết. Đặc biệt là Giu-li-ét-ta, niềm hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt đẫm nước mắt. Và nụ cười đã nở trên môi của Giu-li-ét-ta.
Cậu bé ôm lấy cây xanh và òa khóc, cậu luôn miệng nói lời xin lỗi mẹ, cầu mong mẹ tha thứ cho sự bướng bỉnh của mình. Cây xanh ôm chặt lấy cậu, từ thân cây toát ra hơi ấm và tiếp đập của trái tim người mẹ. Bỗng chốc, cây xanh biến thành người mẹ hiền, xoa đầu cậu và cảm động nói:
- Từ nay, con nhớ phải vâng lời mẹ, không được ham chơi nữa, con nhớ không ?
Cậu bé vừa sung sướng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra vì hạnh phúc. Cậu trả lời mẹ thật to :
- Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ khiến mẹ buồn nữa.
tham khảo nha e.
Lúc đó chiếc thuyền cuối cùng được thả xuống .Có một người kêu lên :"Còn 1 chỗ cho đứa bé ."hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra .Bỗng nhiên có 1 giọng nói vang lên : "Còn chỗ cho 1 người nữa ."Hai đứa trẻ rất vui mừng . Khi Ma-ri-ô thả Giu-li-ét-ta xuống rồi cậu cũng nhảy xuốngtheo .Thế là hai người chở về nhà bình yên .Từ sau vụ đắm tàu đó , Ma-ri-ô thường hay gửi thư cho Giu-li-ét-ta .
Giu-li-ét-ta trở về với bố mẹ trong niềm vui sướng,hạnh phúc.Cô ôm chầm lấy bố mẹ,trào nước mắt.Tối đến,cô trằn chọc không ngủ,cô vẫn ung dung trong lòng nỗi nhớ nhung Ma-ri-ô-Người đã nhường cả sự sống của mình cho cô .Nhưng rồi,cô đã ngủ say.Sáng hôm sau,khi một tia nắng ấm áp chiếu vào mắt cô làm cho cô bừng tỉnh giấc.Cô dậy rồi làm những công việc hằng ngày buổi sáng.Lát sau,mẹ cô nhờ cô đi mua đồ.Cô cầm tiền rồi đi ra phố.Buổi sáng,đường phố thật đẹp:Những ánh nắng ấm lung linh,đường phố sạch sẽ,người ta đi lại tấp nập,những đóa hoa hồng đẹp rực rỡ đang đón lấy những tía nắng sưởi ấm cho mình.Cô dạo bước trên đường phố.Bỗng nhiên,cô gặp một cậu bé trông rất quen,cô chạy lại gần hỏi:''Cậu gì ơi,cho mình hỏi chút được không?" Cậu bé trả lời:"Ồ,được chứ".Giu-li-ét-ta ngập ngừng:"Cậu...cậu...cậu có phải là Ma-ri-ô không?''.Cậu bé nói:"À..vâng,mình là Ma-ri-ô,mà sao cậu biết tên tớ?''.Giu-li-ét-ta sung sướng:"Đúng là cậu rồi Ma-ri-ô,tớ là Giu-li-ét-ta đây,tớ nhớ cậu quá!''.Ma-ri-ô ngạc nhiên:''Giu-li-ét-ta...là cậu sao?''.Giu-li-ét-ta ôm chầm lấy bạn:''Đúng,là tớ đây
Hai người nói chuyện rất vui vẻ,về nhà,Giu-li-ét-ta và Ma-ri-ô thân với nhau hơn và học thường xuyên viết thư thăm hỏi trò chuyện với nhau.