Mọi người nghĩ tui nên làm gì khi ny mk ngoại tình với chính con bạn thân của mình !
Tui đã chia tay và cắt đứt tình bạn với nó và tui sẽ thay đổi và mạnh mẽ hơn để ko dựa vào đàn ông , không có những cuộc tình đau khổ nữa !
Đằng sau một người đàn ông thất bại
Là một người đàn bà xúi dại
VÀ...
Đằng sau một người đàn bà xúi dại
Là một thằng thứ ba vô cùng lợi hại
Tám năm sau...
Mưa dầm đến đầu chiều, tí tách tí tách tựa như không thấy có chút dấu hiệu ngớt, đầu ngõ âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cãi lộn của phụ nữ cùng tiếng bọn trẻ con.
"Con nhãi thối tha, còn chạy đi đâu hả?"
Một người phụ nữ nhìn khoảng bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy một bé gái nhỏ bé, yếu ớt, dùng cây roi thô đánh vào người đứa nhỏ...
"Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư hả? Còn muốn trộm tiền trong nhà để đi học hả? Mày ăn của tao, uống của tao, kết quả hóa ra lại là tao nuôi hổ để làm loạn hả? Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho tốt, thì phí công nuôi mày lớn như này!"
Cây roi vung lên, cùng với hạt mưa, tạo thành một lực mạnh, từng chút từng chút đánh lên người cô bé. Chỉ thấy trên người cô bé rớm máu, mái tóc quăn tự nhiên tinh tế phủ trên đầu vai. Không biết là do bẩm sinh hay do thiếu dinh dưỡng mà khuôn mặt cô bé tai tái, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh run nhẹ, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn bộ quần áo cũ nát thì không khó để thấy được, cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì.
Thậm chí, trên người cô bé còn rõ ràng có mấy vết thương cũ bầm tím.
Cô bé cắn chặt môi, bờ môi tái nhợt, nhưng cũng không mở miệng cầu xin nửa lời.
"Con ranh chết tiệt kia, còn không nhận lỗi hả?"
Mụ đàn bà hung ác quát, nhìn bộ dáng quật cường của cô bé thì lại càng thêm tức tối, vừa muốn vung tay lần thứ hai...
"Ôi dào, bà xã, bà đánh nó một trận như vậy, cũng coi như xong đi, nó cũng biết lỗi rồi mà!"
Một gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, bắt lấy tay bà ta, lại thuận đà nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, ngữ khí nghe thế nào đi chăng nữa vẫn thấy có vẻ tùy tiện.
"Bảo bối, mau nói không dám nữa đi, nếu không ba làm sao giúp con được?"
Gã đàn ông chuyển hướng sang phía cô bé, bàn tay mập mạp tham lam vỗ nhẹ lên người cô bé, nhưng mà ý đồ thì đã quá rõ ràng.
"Ông làm gì đấy?"
Bà vợ nhìn thấy thế thì kéo gã đàn ông lại, "Ông ngay cả đứa trẻ con nhỏ như vậy mà cũng không tha? Ông thật sự là tà tâm không để đâu cho hết, không thuốc nào chưa nổi!"
"Bà xã, đâu có, đâu có, con bé là do chúng ta nhận nuôi, trên danh nghĩa tôi cũng là ba con bé, sao có thể làm gì với nó chứ!" Gã đàn ông lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
"Hừ!"
Bà vợ oán giận lườm gã một cái, rồi lập tức trừng mắt với cô bé con, "Nhỏ như vậy đã biết câu dẫn đàn ông, thật không hiểu nổi là cái loại con gái gì nữa! Vẫn nói, mẹ nào con nấy, chắc cũng là tiện nhân."
Cô bé rốt cục cũng có phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự phẫn nộ, đối diện với vẻ mặt khinh thường của bà kia.
"Còn dám trừng mắt với tao? Mày muốn chết hả? " Bà ta nổi giận, lập tức lại vung cây roi lên.
"Haiz, bà xem bà đánh nó bị thương rồi này!"
Gã đàn ông bảo vệ cô bé, lại nhân cơ hội thò tay vào quần áo cô bé, "Đến đây, để ba nhìn xem con bị thương ở chỗ nào, a... "
Lời nói của gã còn chưa hết thì liền vang lên tiếng hét như sói hú, cô bé con hung hăng cắn vào mu bàn tay gã, thừa dịp gã buông tay, cô liền bỏ chạy.
"Con ranh chết tiệt, dám cắn tao à, mày đứng lại cho tao, hôm nay tao không đánh chết mày không được!" Gã ta hoàn toàn bị chọc giận, nhìn thấy máu chảy ở tay thì hung tợn đuổi theo sau.
Trong con ngõ nhỏ hẹp, cô bé hoảng sợ chạy về phía trước, phía sau là gã đàn ông như hung thần đang đuổi theo.
Không ai chú ý đến, ở gần đầu ngõ, một chiếc xe cao cấp xa hoa đang chuẩn bị rẽ vào. Trong lúc nhất thời, con ngõ vốn đã nhỏ hẹp lại càng có vẻ thêm chật chội.
Những hạt mưa dần dần chuyển thành mưa bụi, từ không trung rơi xuống mặt đất.
Giọng nói lỗ mãng của gã đàn ông phá tan sự yên lặng vốn có. Hàng xóm hai bên đều không còn giật mình khi chứng kiến nữa, loại chuyện này ngày nào chẳng diễn ra, chẳng qua là bị chiếc xe xa hoa kia thu hút thì sôi nổi đi ra xem cảnh náo nhiệt.
"Con nhãi thối tha, còn chạy?..."
"Kítttt…"
Chiếc xe xa hoa kia vừa mới rẽ vào đã dừng lại đột ngột. Trong nháy mắt, âm thanh bén nhọn vang lên, khoảng cách giữa thân thể cô bé với chiếc xe chỉ có vài milimet. Cô bé đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Tài xế xuống xe trước, bước đến cửa sau, cung kính mở cửa…
Một bàn chân đặt xuống đất…
Cô bé đưa mắt nhìn dọc theo âu phục hoàn mỹ của người đàn ông kia, trong nháy mắt, cô bé tựa như gặp được thiên thần.
Người đàn ông cao lớn quá mức, dáng người cao to rắn chắc che đỉnh đầu của cô gái nhỏ khỏi mưa bụi. Anh ta nhìn qua khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ hai mốt, hai hai tuổi, nhưng lại có khuôn mặt anh tuấn như thể điêu khắc từ hàn băng, đôi kính râm màu đen che khuất tầm mắt. Nhưng cho dù như vậy, cô bé cũng có thể cảm giác được rõ ràng người đàn ông trẻ tuổi này đang dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mình. Khóe môi anh ta thẳng một đường, vẻ mặt lãnh đạm lạ thường, mưa bụi phảng phất trên tóc anh ta, lấp lánh trên bộ âu phục xa hoa.
Anh ta nhíu mày một chút, thoáng nhìn mặt đất lầy lội, ngay sau đó, ống quần liền bị bàn tay nhỏ của cô bé kéo lấy, bộ âu phục sạch sẽ chợt lưu lại một vết bẩn.
Cô bé không nói gì, đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn, tràn ngập sự khủng hoảng và còn mang theo vẻ cầu xin giúp đỡ, đôi con ngươi trong suốt ánh lên chút ướt át.
"Con ranh, mày còn chạy hả, muốn bị xe đâm chết có phải không?"
Gã cha nuôi lỗ mãng kia rốt cuộc cũng đuổi đến nơi, lại nhìn thấy trước mắt một màn này thì choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại bắt đầu ồn ào lên…
"Được lắm, các anh đâm bị thương con gái tôi rồi, bồi thường tiền đi! Đừng tưởng có tiền thì giỏi lắm." Nhân cơ hội này, gã nhất định phải tranh thủ lừa bịp mà kiếm khoản bồi thường mới được.
Tài xế vừa muốn tiến lên nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi đó đã thản nhiên lên tiếng: "Cho lão ta tiền!"
Giọng nói thật lạnh lùng, mỗi chữ thoát ra hệt như băng lạnh.
"Vâng, thiếu gia!"
Tài xế không nói thêm gì, lấy ra một xấp tiền, "Hãy đưa con gái ông đi bệnh viện."
Gã cha nuôi của cô bé chỉ trong giây lát đã mặt mày hớn hở, gã coi như là kẻ thức thời, biết người đàn ông trước mặt đây không phải hạng dễ chọc, hơn nữa lại nghe tài xế gọi hắn là ‘thiếu gia’, lập tức giống như con chó Nhật tiến đến…
"Ha ha, vị thiếu gia này, cậu thật sự là đại lượng, tôi lập tức đưa con gái đi bệnh viện. "
Hắn nói xong, liền dùng sức kéo cô bé đi, "Hôm nay coi như mày tốt số, lần sau còn chạy nữa bị xe đâm chết, tao cũng mặc xác!"
Cô bé liều mạng lắc đầu, đôi mắt đẹp mở càng to, bàn tay nhỏ bé vẫn bám chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
"Con ranh, còn không đi theo tao? Mau buông tay ra, làm bẩn quần áo của thiếu gia, bán mày đi cũng không đền nổi đâu!"
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mi nhìn toàn bộ cảnh tượng này, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn tài xế.
Người tài xế lập tức hiểu ra, tiến lên dùng một tay ngăn gã cha nuôi của cô bé lại. Người tài xế vốn có luyện công phu, lực mạnh mẽ khiến cho gã cha nuôi kia đau đến nhe răng trợn mắt, nhất thời không thể động đậy được.
Cô bé vẫn nắm chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, ngẩng khuôn mặt lên nhìn hắn, cho đến khi...hắn chậm rãi ngồi xuống.
Thân mình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che đi những hạt mưa bụi trên đỉnh đầu cô bé, làm cả người cô bé khuất dưới bóng hắn. Trong lúc nhất thời, hương thơm nam tính hòa vào hơi thở của cô bé, làm cô có chút cảm giác an toàn.
Người đàn ông đưa tay ra, một bàn tay tháo kính râm xuống, đôi mắt hờ hững nhìn vào gương mặt cô bé. Hắn giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô bé lên, đôi môi cô mặc dù hơi khô nhưng vẫn mang sắc tươi hồng như trái anh đào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều như tỏa ra ánh quang xinh đẹp. Tuy rằng cô bé còn rất nhỏ, nhưng không khó nhìn ra cô là một mĩ nhân trong tương lai.
"Hắn ta đối đãi với cháu không tốt?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trẻ thản nhiên vang lên.
Cô bé kinh ngạc nhìn người đàn ông, đôi mắt đó là như thế nào vậy?
Người đàn ông trước mặt này rất trẻ, hàng lông mi không thể không nói, so với phụ nữ còn đẹp hơn, đôi mày kiếm đen lại lộ ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, đôi con ngươi lóe ra vẻ u lãnh nhưng vô cùng đẹp; Thế nhưng kì lạ nhất vẫn là màu xanh biếc của đôi mắt cùng vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Cô bé theo bản năng hơi run rẩy, không dám nhìn lại vào mắt hắn, bởi vì, bên trong sắc xanh lục của đôi mắt kia dường như ẩn chứa điều gì đó mà cô không dám dò xét.
"Ôi dào thiếu gia, con bé là con gái tôi, sao tôi lại đối đãi không tốt với nó chứ?" Gã cha nuôi của cô bé nóng ruột, trong lòng căng thẳng bồn chồn.
Người đàn ông trẻ tuổi dường như không để mắt đến gã ta, nửa điểm chú ý cũng không, chỉ nhìn cô bé, bàn tay đang nắm lấy cằm cô bé hơi buông lỏng.
"Muốn rời khỏi nơi này?" Tiếng nói thản nhiên lần thứ hai lại vang lên, tràn ngập sự lạnh lùng.
Cô bé lập tức có phản ứng lại, gật đầu mạnh.
"Con ranh, mày muốn chết hả, tưởng tao nuôi mày lớn dễ lắm sao? Thế mà trước mặt người ngoài lại tố cáo tao. Xem tao dạy dỗ mày thế nào đây!" Gã cha nuôi nổi giận, muốn tiến lên, liền bị tài xế giữ chặt lấy.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô bé một cái, nâng tay vỗ nhẹ đầu cô bé rồi đứng dậy, hờ hững liếc nhìn gã cha nuôi một cái.
Gã đàn ông lỗ mãng lập tức không dám lên tiếng. Vị thiếu gia trước mặt này nhìn qua tuy rằng tuổi không lớn nhưng lại lộ ra sát khí khó mà chọc vào được, chẳng nói gì cũng khiến gã không rét mà run.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính lại, cũng không nói thêm gì, ngồi lại vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé run rẩy, nhìn theo chiếc xe xa hoa kia.
Người tài xế bỏ tay gã cha nuôi ra, lãnh đạm nói: "Cô bé này thiếu gia nhà chúng tôi muốn nhận nuôi, ngày mai quản gia sẽ đến gặp ông. Đương nhiên, phí nuôi dưỡng cô bé trả cho vợ chồng ông cũng không ít, có điều, nếu cô bé thiếu một sợi tóc, ông không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
Nói xong, anh ta cũng xoay người trở về xe.
Chiếc xe cao cấp nghênh ngang rời đi, để lại cô bé run lạnh cùng gã đàn ông lỗ mãng đã sớm trợn mắt, há hốc miệng.
"Ông nói cái gì? Ông điên rồi hả? Hay là sáng nay ăn cơm không no?"
Trong căn phòng khá gọn gàng truyền ra âm thanh cao vút, bén nhọn của phụ nữ, vô cùng thô lỗ…
"Lúc trước chúng ta nhận nuôi con ranh chết tiệt kia là vì muốn nó làm việc, không nghĩ tới chuyện nó gầy teo yếu ớt, cái gì cũng không làm được, tôi còn đang lo không biết tống nó đi đâu. Giờ thì tốt rồi, thiếu gia có tiền chạy đến muốn mua, đây là chuyện cực tốt, sao ông lại còn không đồng ý?"
"Tôi nghĩ người kia chỉ nói thế thôi, cô tưởng thật hả? Người ta là người có tiền, ngay cả cái xe cả đời tôi còn chưa thấy qua, hắn ta sao có thể nhìn trúng con ranh kia? Hắn ta đem con nhãi kia về làm cái gì?" Người đàn ông quát.
"Ông quản chuyện đó làm gì, tôi chỉ cần biết hắn nhiều tiền, nhàn rỗi muốn nuôi thêm người. Ông cũng nói rồi đó, thiếu gia kia nhìn qua là bộ dáng quý tộc, tiền nhất định không ít, đến lúc đó chúng ta cứ nhân cơ hội mà tăng giá con bé đó lên!” Người đàn bà cũng không cho là đúng, hét lên.
"Cô xem chuyện này có khác gì bán con gái? Chúng ta đều là ba mẹ nuôi của nó!” Hắn bất mãn bác bỏ.
"Ông nói thật dễ nghe, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông toan tính cái gì. Ông đã sớm có ý định với nó chứ gì? Còn muốn chờ nó lớn lên hả?" Người đàn bà châm chọc.
"Thật là, cô cố tình gây sự!"
"Nói đến chỗ đau của ông sao?"
Người đàn bà cười lạnh, lập tức khoát tay ngăn lại, "Quên đi, nó đã như vậy, ông muốn gì cũng không được. Tôi không muốn nghe ông nói gì nữa hết, hôm nay phá lệ đi mua cho con bé quần áo, cho nó ăn mặc được được một tí, đến lúc đó mới có thể nâng giá lên!"
Bà ta nói xong, vội vàng ra ngoài.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Trên lầu bài trí đơn giản, ánh sáng rực rỡ tinh tế như dát vàng chiếu vào. Trên đó không có đèn, chỉ vào lúc ban ngày mới có chút ánh sáng mặt trời.
Cô gái nhỏ cuộn tròn ở góc tường, dùng miếng băng gạc bao lấy miệng vết thương đang đổ máu. Cô bé không có thuốc nước dùng được, thậm chí ngay cả oxy già để rửa sạch miệng vết thương cũng không có, chỉ có thể dùng băng gạc băng bó tạm, nhưng, qua nhiều năm như vậy, cô bé đã thành quen, đây cũng là nguyên nhân trên cơ thể cô dày vết sẹo.
Chẳng được bao lâu, tiếng bước chân vang lên, thân mình cô bé run run, còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng đột nhiên bị bàn tay của tên đàn ông thô béo đẩy ra …
Cô bé bỗng mở to hai mắt nhìn, trong đôi mắt đẹp rõ ràng đã tràn ngập vẻ cảnh giác cùng kinh sợ!
"Tiểu bảo bối, con sợ ta? Ta cho con biết, ta sẽ không cho con đi đâu." Gã tiến lên, một tay kéo cô bé lại như tóm con gà con, không phải dùng chút sức nào.
Cô bé không hề hét lên chỉ liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường hiện lên vẻ sợ hãi.
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chính là chờ mày sau khi lớn lên ngoan ngoãn hầu hạ tao thật tốt, mày muốn đi cùng tên thiếu gia có tiền kia hả? Đừng hòng!" Tên đàn ông độc ác mở miệng, đột ngột gia tăng sức lực.
Khi lần đầu tiên thấy đứa trẻ này ở cô nhi viện, gã liền nhìn ra nó là một mỹ nhân điển hình, tuy tuổi còn khá nhỏ, nhưng chỉ cần qua hai năm nữa sẽ hoàn toàn trổ mã thành con nhóc động lòng người. Gã chịu đựng con mụ già cỗi trong nhà này lâu lắm rồi, đang chờ nếm thử lần đầu tiên của con nhóc này, ấy vậy mà không nghĩ tới việc con mẹ chết tiệt kia cứ thế đồng ý bán nó cho người khác!
Cô bé dùng sức giãy giụa, nhưng dù làm gì đi nữa thì sức lực của cô so với tên đàn ông kia quả không đáng kể là bao. Ánh mắt nhiễm màu máu đỏ tươi của gã trở nên dữ tợn khiến cô bé ngày càng sợ hãi.
"Bảo bối nhỏ, con sợ hãi gì thế? Ta chính là ba nuôi của con, làm sao có thể hại con được?"
Tên đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập hoảng sợ liền thả lỏng nét mặt, nặn ra nụ cười giả dối, bàn tay to lại luồn vào trong áo cô bé.
Gương mặt cô bé hiện rõ vẻ sợ hãi, ra sức giãy, lại bị tên cha nuôi siết chặt hơn…
"Con nhãi chết tiệt kia, mày thích cứng có phải không? Tao đã định chờ mày lớn rồi mới nếm thử lần đầu tiên, mày lại lòng lang dạ sói muốn rời đi? Được lắm, bây giờ tao liền làm luôn, dù sao tao cũng chưa hưởng qua mùi vị của bé gái thế này, hôm nay vừa đúng lúc, đây chính là do mày ép tao!" Vừa nói xong, bàn tay to lại như thể đang muốn xé quần áo cô bé…
Cô bé không chút do dự liền cắn lên cánh tay kia của gã…
"Ui…" Tên đàn ông lang sói kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại.
Cô bé nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.
"Con nhãi chết tiệt này, mày còn dám cắn tao?" Gã đàn ông nhìn vết cắn đang chảy máu trên mu bàn tay, lửa giận bùng lên, gã lập tức đuổi theo.
Bóng hình nhỏ nhắn chật vật kia của cô bé biến mất rất nhanh nơi ngã rẽ cầu thang, chờ khi gã đàn ông đuổi đến phòng khách, gã bỗng mở to hai mắt nhìn!
Trong phòng khách không biết từ khi nào xuất hiện bốn năm gã to con, bọn họ đều khoác trang phục đen, vẻ mặt hờ hững không chút tình người. Bọn họ khoanh tay đứng nghiêm, không nói một câu nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run.
Đứng giữa những kẻ này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất hiền lành, rõ ràng mang nét gì đó của người châu Á, trong mắt ông ta đượm ý cười. Ông đang bế cô bé trên tay.
Mẹ nuôi của cô bé hiển nhiên là mới bước vào đây, tay cầm một bộ quần áo trẻ con vừa nhìn qua cũng biết là mua ở vỉa hè. Nhìn cảnh tượng trước mặt này, bà ta sợ đến choáng váng.
"Hai vị chính là ba mẹ nuôi của cô bé?"
Người đàn ông trung niên đã lên tiếng, giọng nói cũng giống như diện mạo, hoà nhã dễ gần, "Tôi theo lệnh thiếu gia đến đưa con gái nuôi của hai vị đi.”
Nói xong, ông nhìn cô bé đang nắm thật chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu, lại thêm quần áo cũ kỹ đã bị xé nát, trong lòng đau đớn, càng thêm phẫn nộ. Khi ông nhìn thấy vị cha nuôi kia đuổi từ trên lầu xuống đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Súc sinh!
Ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha! Tuy rằng ông không hiểu người vô tâm như thiếu gia vì sao ra quyết định này, nhưng khi thấy đứa bé rồi, ông hoàn toàn tin vào quyết định của cậu ta!
"À…"
Mẹ nuôi cô bé lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười, “Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ, ngại quá, đến đây, mời ngồi…” "Không cần thiết, tôi chỉ đến để đưa cô bé đi!" Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững nói.
"Được…"
"Không được!"
Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này nhìn đến mức toàn thân không thoải mái nhưng vẫn thô lỗ vung tay lên, “Nó là con gái của tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!” Nói xong gã bước nhanh đến.Cô bé sợ tới mức co người lại, nhưng không đợi gã đến gần, hai người vệ sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã cơ hội tới gần cô bé thêm nữa.“Các người, các người còn muốn cướp người hả?” Gã bắt đầu kêu gào.“Vị tiên sinh này, hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành tội hình sự hãm hại trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì thông minh một chút!” Âm điệu của quản gia không cao, nhưng lại lộ ra ý lạnh.Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi vội vàng tiến lên cười huề, “Ông không nên nói như vậy, không có bằng chứng… ” Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy được quần áo trên người cô bé rõ ràng bị xé rách, giận giữ quay đầu nhìn về chồng mình, trên mặt hiện vẻ xấu hổ không thôi.“Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời gian, ở đây có một số tiền, về sau cô bé và hai người không còn liên quan gì nữa!” Quản gia nói xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng.Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Đây, đây là bao nhiêu tiền?”Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…“Đây là giấy chuyển quyền nuôi dưỡng cô bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi, hai vị, ký tên đi!”Tài liệu mở ra, theo bản năng, cô bé nhìn xuống. Cô nhận được rất nhiều mặt chữ, trước khi được nhận nuôi cô đã đọc được khá nhiều chữ rồi. Cô nhìn đến chữ ký của người giám hộ, có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Lôi”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Dận”.Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.Quản gia nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.“Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?” Tên cha nuôi có chút không cam lòng, bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết được, vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên nhìn đối phương tên là gì.“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cô bé không còn quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô bé sẽ là thiên kim tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!”“Đương nhiên, đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.“Chúng ta đi thôi.” Quản gia dắt cô bé qua, vừa muốn cất bước, lại bị cô giữ chặt.“Sao vậy?” Ông khó hiểu.Ông thấy cô bé đi đến trước mặt cha nuôi. Trước cái nhìn sáng rực của gã, không biết từ lúc nào trong tay cô đã có một cây cọc gỗ. Cô bé đâm mạnh vào chân gã, máu tươi lập tức nhuốm đỏ cây cọc gỗ…“A… ” Trong phòng vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.
hết tập 2
Tả 1 nghệ sĩ hài mà e iu thích
Cứ đến sáng thứ bảy, cả gia đình em lại chờ đón chương trình Gặp nhau cuối tuần của Đài Truvền hình Việt Nam. Đúng mười giờ, một bản nhạc quen thuộc vang lên, tiếp đó một nhóm nghệ sĩ hài cúi đầu chào ra mắt khán giá. Cu Bi nhà em kêu lên: “Cô Vân Dung kia kìa”. Nghệ sĩ hài Vân Dung được cả gia đình em yêu thích.
Để chào khán giả, cô đi một vòng quanh sân khấu. Dáng cô dong dỏng cao, mềm mại trong bộ áo dài tứ thân đang bay bay. Đầu vấn tóc đôi gà. Nhìn dáng điệu cô ai cũng muốn cười. Ô kìa! Hôm nay cô hoá trang trông ngồ ngộ làm sao, môi và má đỏ choét, dưới cằm lại có một mụn ruồi rất to. Thì ra cô đang hoá thân trong vai Thị Mầu lên Chùa.
Mọi khi xem cô biểu diễn, em chỉ thấy cô hay nhập vai bà già hoặc một bà cô cau có khó tính, nhưng hôm nay trông cô hoàn toàn mới lạ từ dáng đi, lời nói đều thế hiện sự đỏng đảnh của một cô gái con quan nhà giàu nhưng lại thích một chú tiểu trong chùa. Những động tác lẳng lơ của cô như cầm tay, ghé sát người vào chú tiểu đều toát lên sự nhuần nhuyễn, thành thục trong sự nhập vai cùa mình. Em xem cô biểu diễn mà cứ tưởng như mình đang xem vở chèo Quan Âm Thị Kính do cô Vân Quyền biểu diễn. Cả nhà em không ai báo ai đều vỗ tay khen ngợi, cổ vũ cô. Dường như cô cũng hiểu được điều đó hay sao, sự diễn xuất của cô càng sinh động hơn, uyển chuyển hơn. Rồi bất ngờ cô cất lên một làn điệu chèo nghe thật ngọt tai. Em ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên được nghe cô hát, không ngờ cô Vân Dung lại hát hay đến thế. Sau màn trêu ghẹo Thị Kính, cô Vân Dung lại múa lượn một vòng quanh sân khấu, tay cầm quạt phe phẩy, tay kia cầm oản khiến cả nhà em có một trận cười bể bụng.
Nguồn: https://hocsinhgioi.com/ta-mot-nghe-si-hai-ma-em-yeu-thich#ixzz5X1gvPABh
Cứ đến sáng thứ bảy, cả gia đình em lại chờ đón chương trình Gặp nhau cuối tuần của Đài Truvền hình Việt Nam. Đúng mười giờ, một bản nhạc quen thuộc vang lên, tiếp đó một nhóm nghệ sĩ hài cúi đầu chào ra mắt khán giá. Cu Bi nhà em kêu lên: “Cô Vân Dung kia kìa”. Nghệ sĩ hài Vân Dung được cả gia đình em yêu thích.
Để chào khán giả, cô đi một vòng quanh sân khấu. Dáng cô dong dỏng cao, mềm mại trong bộ áo dài tứ thân đang bay bay. Đầu vấn tóc đôi gà. Nhìn dáng điệu cô ai cũng muốn cười. Ô kìa! Hôm nay cô hoá trang trông ngồ ngộ làm sao, môi và má đỏ choét, dưới cằm lại có một mụn ruồi rất to. Thì ra cô đang hoá thân trong vai Thị Mầu lên Chùa.
Mọi khi xem cô biểu diễn, em chỉ thấy cô hay nhập vai bà già hoặc một bà cô cau có khó tính, nhưng hôm nay trông cô hoàn toàn mới lạ từ dáng đi, lời nói đều thế hiện sự đỏng đảnh của một cô gái con quan nhà giàu nhưng lại thích một chú tiểu trong chùa. Những động tác lẳng lơ của cô như cầm tay, ghé sát người vào chú tiểu đều toát lên sự nhuần nhuyễn, thành thục trong sự nhập vai cùa mình. Em xem cô biểu diễn mà cứ tưởng như mình đang xem vở chèo Quan Âm Thị Kính do cô Vân Quyền biểu diễn. Cả nhà em không ai báo ai đều vỗ tay khen ngợi, cổ vũ cô. Dường như cô cũng hiểu được điều đó hay sao, sự diễn xuất của cô càng sinh động hơn, uyển chuyển hơn. Rồi bất ngờ cô cất lên một làn điệu chèo nghe thật ngọt tai. Em ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên được nghe cô hát, không ngờ cô Vân Dung lại hát hay đến thế. Sau màn trêu ghẹo Thị Kính, cô Vân Dung lại múa lượn một vòng quanh sân khấu, tay cầm quạt phe phẩy, tay kia cầm oản khiến cả nhà em có một trận cười bể bụng.
Con gái yêu quý của bố!Có lần con hỏi bố: "Vì sao bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng?". Hôm đó bố chỉ cười và nói rằng vì mẹ rất quan trọng với bố. Nhưng nay bố sẽ nói cho con 1 lý do sâu xa hơn.Bố yêu mẹ, điều đó không cần phải bàn cãi. Con thấy đó bố luôn sợ mẹ con trời mưa bị ướt mà đến đón mẹ khi thấy mây đen kéo về. Bố lo cho mẹ làm việc nhà quá nhiều mà có thể chẳng còn cảm xúc với bố con mình nên bố mua máy rửa bát, máy sấy quần áo... để bố có thể cùng mẹ làm việc nhà. Con biết đó bố là chúa lười rửa bát, nhưng không làm thì phải mua máy móc, bố biết xếp bát vào rất chuẩn cơ mà.
Bố hôn mẹ con mỗi tối và luôn nói yêu mẹ để mẹ không bao giờ phải thắc mắc: "Anh ấy có còn yêu mình nữa hay không?". Cũng là vì bố ích kỷ, sợ mẹ chán bố mà tơ tưởng đến ai khác, nên bố chỉ có cách lấp đầy tình yêu trong mẹ, làm cho mẹ cảm thấy đầy đủ đến mức chẳng cần phải nhìn ngó ai khác.Bố yêu mẹ vì bố biết tuổi trẻ bố mẹ nắm tay nhau là đi qua bao nhiêu giông gió, ngày hôm nay bố thay lòng thì có khác nào bố lại lặn lội đi xây những viên gạch đầu tiên khi đã có hẳn tòa lâu đài.Và vì mẹ chưa bao giờ thôi hấp dẫn với bố nữa. Nếu muốn giữ bên mình người vợ tuyệt vời thì hãy đối xử tốt với cô ấy. Và bố đã nằm lòng điều đó, để giữ tình yêu trong bố và mẹ vẹn nguyên như hồi nào.Nhưng con ơi, có 1 lý do mà bố chưa từng nói. Đó là vì con đó con gái yêu của bố. Mẹ và con là tất cả những gì bố có. Tài sản nào rồi cũng là vật ngoài thân nhưng bố biết sau tất cả bố sẽ luôn có mẹ và con ở bên cạnh, dù bất cứ lý do gì.Vì bố cũng yêu con nhiều như yêu mẹ. Nên bố phải đối xử với mẹ như Nữ hoàng, để mẹ vui là một chuyện mà còn là để con thấy những người đàn ông bình thường đều nên cư xử như cách bố đối xử với mẹ.
Khi con có mái nhà ấm êm, có 1 người đàn ông trong nhà biết yêu chiều, tôn trọng phụ nữ, biết lấy sự ga lăng như 1 thói quen, con sẽ thấy tất cả những gã đàn ông tầm thường ngoài kia là không xứng đáng với mình.Cuộc đời này bố mong con sẽ không phải dùng phép thử nhiều lần để chọn được 1 người đàn ông con ưng ý. Hãy cứ lựa chọn, chẳng cần biết bao nhiêu tuổi lấy chồng, đủ ưng, đủ yêu mới cưới con nhé. Không ai chắc mình có thể không làm sai, nhưng ít nhất con cũng không phải hối hận rằng giá như ngày ấy không tặc lưỡi lấy anh chàng đó chỉ vì chắc hẳn anh ta yêu mình nên mới ghen tuông như thế.Đời người phụ nữ có chút chân yếu tay mềm nên con càng phải nâng giá mình lên. Con có quyền chọn người đàn ông tốt. Còn nếu chẳng có ai đủ tốt như bố, như cách bố đối xử với mẹ, thì con hoàn toàn hiểu được rằng: "Anh ấy bị "tắc đường" và vẫn chưa tới".Con sẽ biết làm mình cao giá mà không chấp nhận những người đàn ông nhàng nhàng, sống vô tâm, hời hợt nhạt nhẽo và tất nhiên nếu lười biếng, vũ phu và thiếu lòng chung thủy thì càng không có cửa lọt vào mắt con.Đàn ông luôn luôn phải thế, tôn trọng và không bao giờ để người phụ nữ của mình phải đau đớn. Điều duy nhất anh ta nên làm là hãy để cô ấy cười nhiều nhất. Nếu không phải thế thì đừng nghĩ đến chuyện đôi lứa thì hơn.Người ta bảo hạnh phúc là chiếc chăn hẹp, bố không đồng ý đâu con. Hạnh phúc là sự lây truyền, bố mang lại hạnh phúc cho mẹ, bố ắt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc. Nên đàn ông không biết cách làm người đàn ông tử tế thì hãy ở vậy đi, cuộc đời anh anh tự hứng chịu, đừng lôi con gái tôi vào rồi làm cho nó rơi nước mắt theo anh. Sau này bố sẽ nói với những kẻ nào đến "nhòm ngó" con gái bố như thế. Nhưng trước tiên, bố muốn con phải tự nhìn bằng đôi mắt mình.
Đàn ông gần gũi nhất trong mắt con chính là bố, là khi lọt lòng với ánh nhìn đầu tiên, là tiếp xúc bấy nhiêu năm để khôn lớn, con sẽ hiểu rằng một người đàn ông biết đối xử với người phụ nữ của mình như nữ hoàng mới là kẻ bình thường. Tình yêu của bố dành cho mẹ lúc nào cũng như thế. Nhưng cuộc sống không phải không có lúc này lúc khác. Có lúc bố cũng cáu mẹ, bố dơ tay lên nhưng rồi phải hạ ngay xuống. Bố không thể để con gái bố nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đánh phụ nữ, rồi sau này lại chấp nhận rằng như thế cũng là chuyện thường tình.Đây là 1 bí mật nhé, bố cảm ơn con vì nhờ có con nên bố chưa bao giờ dám hành động gì thất thố với mẹ. Bởi nếu 1 lúc cáu giận bố làm gì đó mất khôn thì chắc miếng bánh tình yêu kia cũng mẻ đi 1 miếng chứ chẳng còn được tròn trịa như lúc đầu. May nhờ có con mà bố biết cách để không thỏa hiệp với người đàn ông dễ nổi nóng trong mình.Con gái à, bố yêu mẹ là vì tình yêu, nhưng sự thực để bố đối xử với mẹ như Nữ hoàng thì chính là vì con đó. Lớn lên hãy chọn 1 người đàn ông xứng đáng vì mọi người phụ nữ đều phải được đối xử như thế.Con cũng không cần phải chọn quá kĩ, nhưng chỉ gật đầu với người đàn ông biết cư xử, đừng cho qua những nhược điểm của anh ta mà hạ giá mình con nhé. Hôn nhân là để vui, không phải là để trào nước mắt. Nếu không hãy cứ ở bên bố, trong gia đình ấm êm của chúng ta.Còn nếu có người đàn ông biết cách yêu, biết tôn trọng và biết để ý đến những cảm xúc của con, trân trọng con một cách tuyệt đối thì hãy tính đến chuyện yêu đương. Nếu lúc yêu anh ta còn chẳng tử tế, con đợi gì đến ngày chung đôi?"Vì sao bố yêu mẹ nhiều thế?", bố không có điều gì phải hối tiếc khi đã luôn yêu thương và chiều chuộng mẹ như Nữ hoàng. Thứ bố nhận lại được từ mẹ lớn hơn thế, đó là sự trân trọng yêu thương, là lới ca tụng mỗi ngày, là nụ cười ngọt ngào của mẹ và cả cuộc sống hạnh phúc như mơ này. Và cả nữa là vì con, hình mẫu người đàn ông đáng ra phải thế chính là bố đây, để con không sai lầm với những lựa chọn đầu đời mà tặc lưỡi hạ giá mình và chấp nhận một người đàn ông đầy nhược điểm để cưới làm chồng.
Đời người tuy dài mà cũng rất ngắn. Ngày hôm nay bố nhìn lại những ngày qua chỉ như một cái chớp mắt thôi. Nhưng bố tự hào cái chớp mắt ấy bố cũng không bỏ phí một tích tắc nào để hạnh phúc.Vạn lời nói không bằng một tấm gương. Khi mẹ con có chiếc vương miện Nữ hoàng trên đầu là bố đã kết dần cho con 1 chiếc vương miện khác về tự tôn của phụ nữ cho con. Hãy đội cho mình chiếc vương miện trước, đừng đợi một người đàn ông tới rồi mới hỏi "Anh có vương miện không?". Phụ nữ nào cũng xứng đáng được làm Nữ hoàng.Con hãy sống như thể cuộc đời đó không có chỗ cho sự lãng phí vào khổ đau và nước mắt. Bố muốn con luôn mỉm cười tự tại và biết nằm lòng câu nói này "Đàn ông ư, ít nhất phải như bố mình".
Nguồn http://baodansinh.vn/khi-con-gai-hoi-vi-sao-bo-doi-xu-voi-me-nhu-nu-hoang-cau-tra-loi-cua-chong-khien-nguoi-vo-cung-phai-giat-minh-22202084215724619.htm
Một người đàn ông đã bị giết trong phòng của mình, trong tay ông ta là bảng tuần hoàn và một tờ giấy ghi dòng chữ : 75 và 27 đã giết tôi.
Cảnh sát đã lọc ra 4 người người khả nghi nhất.Bao gồm :
Peter
Anad
Reco
Alixe
Họ đều nói rằng mình không giết ông ấy.
Ai là người nói dối ?
Câu trả lời sẽ có vào thứ 2 tuần sau.
Nếu thích hãy cho 1 like và chia sẻ đáp án dưới phần bình luận nhé.
ĐÀN ÔNG LÀ CHÚA HAY TÒ MÒ …. !
Trong một toa xe lửa, có 3 người đàn ông và một cô gái trẻ cực kỳ hấp dẫn. Cả bốn người cùng hòa vào một cuộc nói chuyện, một lát sau họ chuyển sang chủ đề… tế nhị.
Cô gái trẻ đề nghị: “Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.” Ba người đàn ông, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả lôi 1 đô la ra khỏi túi họ, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.
Sau đó, nàng nói: “Nếu mỗi người trong số quý ông các anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.”
Đàn ông là đàn ông, cả 3 người đều lôi ra tờ 10 đô la. Cô gái kéo hết váy thật cao, khoe cặp đùi siêu mẫu.
Cuộc nói chuyện tiếp tục, và ba người đàn ông, có phần bị hút vào cô nàng sexy, chờ đợi lời đề nghị “hot” hơn nữa. Cô gái trẻ nói: “Nếu các anh đưa em 100 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em bị… mổ ruột thừa.”
Một cách tự nhiên, cả ba người đều đưa tiền. Lập tức, cô gái quay qua cửa sổ, chỉ về phía một bệnh viện ở xa và nói: “Đó!”
Có một vài nguyên tắc cơ bản để học thuộc bảng chữ cái hiragana một cách hiệu quả theo phương pháp của chúng tôi mà bạn cần chú ý:
1. Cách ghi nhớ: Vì bảng chữ cái tiếng Nhật hiragana tương đối đơn giản (ít nhất là so với Kanji), cách ghi nhớ dựa trên hình ảnh sẽ là một biện pháp hoàn hảo. Mỗi chữ hiragana sẽ được biểu tượng hóa bằng một hình ảnh nhất định. Có thể một vài bạn sẽ nghĩ việc này rất mất thời gian, nhưng các bạn sẽ phải bất ngờ với hiệu quả mà phương pháp này đem lại.
2. Không viết ra: Trong thời đại này, hầu hết việc giao tiếp giữa người với người đều được thực hiện bằng cách gõ bàn phím, nhu cầu viết tay đã giảm đi rất nhiều. Việc học chữ hiragana cũng vậy, học thông qua việc “đọc” sẽ có hiệu quả hơn và nhanh hơn việc học bằng cách viết tay từ hai đến ba lần.
3. Luyện tập: Khi học bất kỳ cái gì đó mới, bạn luôn cần luyện tập. Khi luyện tập, hãy cố gắng nhất có thể gợi nhớ lại những gì bạn đã được học, ngay cả khi bạn nghĩ rằng mình không thể đưa ra câu trả lời. Bạn càng nỗ lực, cố gắng để nhớ ra một điều gì đó, ký ức não bộ sẽ được kích thích mạnh hơn và bạn sẽ ghi nhớ được lâu hơn.