TÀI KHÔNG ĐỢI TUỔI Cuối tuần này, tôi được bố mẹ cho đi chơi công viên nước Hồ Tây. Thừa một vé, tôi điện thoại sang nhà Hùng - con dì Liên để rủ nó đi cùng. Đáp lại sự nhiệt tình của tôi Hùng từ chối :- Em bận rồi, không đi được.- Em bận gì đến nỗi không đi chơi được? - Tôi ngạc nhiên.- À, em đi làm tình nguyện ấy mà. Thế rồi chẳng để tôi hỏi tiếp, Hùng chào tôi rồi cúp ngay máy liền.“Một cậu bé mới học lớp 4 thì “tình nguyện” được cá...
Đọc tiếp
TÀI KHÔNG ĐỢI TUỔI
Cuối tuần này, tôi được bố mẹ cho đi chơi công viên nước Hồ Tây. Thừa một vé, tôi điện thoại sang nhà Hùng - con dì Liên để rủ nó đi cùng. Đáp lại sự nhiệt tình của tôi Hùng từ chối :
- Em bận rồi, không đi được.
- Em bận gì đến nỗi không đi chơi được? - Tôi ngạc nhiên.
- À, em đi làm tình nguyện ấy mà.
Thế rồi chẳng để tôi hỏi tiếp, Hùng chào tôi rồi cúp ngay máy liền.
“Một cậu bé mới học lớp 4 thì “tình nguyện” được cái gì cơ chứ” - Nghĩ vậy tôi sang nhà Hùng tìm hiểu sự thật.
Trong sân, một tụi lít nhít khoảng mười đứa đang “thảo luận kế hoạch tình nguyện”. Hùng hào hứng :
- Em xem ti vi, đọc trên báo thấy các anh chị sinh viên làm tình nguyện viên rất hiệu quả nên đã kêu gọi các bạn trong xóm hãy làm những việc có ích trong kì nghỉ hè này.
- Các em bé tí tẹo thế này thì làm được việc gì ? - Tôi hỏi.
- Bọn em quét dọn ngõ xóm thật sạch. Sau đó chia làm hai nhóm: Một nhóm tới làm giúp việc nhà cụ Tư “cô đơn”, nhóm còn lại sẽ dạy các em bé không được đi học mẫu giáo các trò chơi, các bài hát nhi đồng - Hùng dõng dạc liệt kê công việc.
- Ôi chà ! Đúng là “tài không đợi tuổi” !
Thế này thì tôi cũng phải về kêu gọi các bạn trong khu tập thể làm “tình nguyện viên” thôi!
Câu chuyện muốn nói với chúng ta điều gì?