Bài học đường đời đầu tiên

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
tY - NgÁo

Con hãy tưởng tượng và viết suy nghĩ của mình khi đứng trước nấm mồ của Dế Choắt

Nhanh like

Sách Giáo Khoa
30 tháng 12 2019 lúc 20:58
Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi dừng lại trước mộ Để Choắt một hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình.Tôi ân hận lắm.Tôi nghĩ nếu tôi không trêu chọc chị Cốc thì Choắt đâu phải chết oan uổng vì cái tội ngông cuồng dại dột của mình.Biết là thế,nhưng bây giờ tôi hối hận cũng đã muộn.Đã chết thì không thể sống lại được.Bất chợt,tôi nghĩ đến những lời cuối cùng của Dế Choắt trước khi tắt thở.Choắt khuyên Mèn chừa thói hung hăng và làm gì cũng phải biết suy nghĩ.Tôi cảm động.Tôi đã nhìn Choắt bằng ánh mắt chế giễu,khinh thường.Nói Choắt xấu xí.Vậy mà Choắt không hận thù gì mà con khuyên răn nó.Tôi rút ra bài học mà tôi không bao giờ quên.
Khách vãng lai đã xóa
Thúy Vy
31 tháng 12 2019 lúc 18:12

Cảnh vật u ám sau trận mưa. Gió thổi từng đợt rét buốt. Màn mây xám xịt hé sang một chút để lộ một phần của mặt trời. Đám tang thầm lặng cứ diễn ra. Dân trong làng đều kéo tới. Mục sư Dế dõng dạc đọc bài kinh cầu nguyện cho linh hồn Dế Choắt. Tiếng đọc vừa dứt, mọi người xúm lại quanh một bà cào cào ngất vì quá xúc động. tôi cứ đứng đó, nước mắt cứ chảy dài trên má cậu ta. Nom cậu ta có vẻ rất buồn. tôi để bông hoa mà mình đã cầm suốt buổi lên mộ Dế Choắt, cầm thêm nắm đất tơi đắp vào rồi đứng lặng rất lâu. Lúc sau, đã có một số người ra về. Dần dần, mọi người ra về hết, chỉ còn tôi vẫn đứng đó, vẫn khóc thầm. tôi nghĩ thầm: "Choắt ơi! Cậu chết là tại mình. Tại mình tất cả. Tại sao mình ngốc thế. Tại sao mình lại trêu chị Cốc cơ chứ. Mình là đồ hèn. Đồ hèn Choắt ạ. Chỉ vì mình hèn nhát mà cậu chết oan. Tại sao trêu chị Cốc xong, mình lại chạy trốn nhỉ. Sao mình không ở lại nhận lỗi với chị Cốc hoặc có thể đối đầu với chị ấy. Mình là một chàng Dế khoẻ mạnh cơ mà. Choắt ơi! Mình hối hận lắm nhưng muộn mất rồi, muộn mất rồi Choắt ơi!!!…" tôi lại khóc, xung quanh vắng vẻ đến rợn người. Gió vẫn thổi hun hút, cỏ cây nghiêng ngả. Nước rỏ xuống người tôi làm bộ áo của cậu ướt sũng. Người tôi run lên vì lạnh. tôichuẩn bị ra về thì phải. Hai tay tôi giơ lên trời, nói to: “Choắt ơi! Mình không thể đi theo cậu được, đành phải để cậu nằm đây. Hãy yên nghỉ và tha thứ cho lỗi lầm của mình. Tất nhiên mình không xứng đáng được như vậy. Choắt ơi! Những lời của cậu mình sẽ ghi lòng tạc dạ đến hết đời. Mình đã rút ra được bài học đường đời đầu tiên nhưng đã phải trả giá quá đắt. Hãy yên nghỉ Choắt nhé!!!…" Khuôn mặt tôi nhạt nhoà nước mắt. tôi quay về để lại người bạn của mình đang yên giấc ngàn thu…

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
thinh Tran
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Linh Chi
Xem chi tiết
Nanami Luchia
Xem chi tiết
Lưu Hương Giang
Xem chi tiết
Trần Linh
Xem chi tiết
Nguyễn Thanh Hằng
Xem chi tiết
Tong Quoc Huy Phong
Xem chi tiết
An AFK
Xem chi tiết
Trần Văn Tài Anh
Xem chi tiết