ko chép mạng thì b tự lm dc mà
b kêu ngta ko dc chép mạng, v sao b chép của ngta
Đây là bn đang chép mạng đó. Ko chép mạng thì tự làm
Tham khảo:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con...”
Mẹ! Chính là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Mẹ là món quà quý giá nhất của bất kỳ ai trên thế gian này. Mẹ là tuổi thơ ngọt ngào, là hạnh phúc trọn đời mà con có. Mẹ đối với tôi cũng là người thân yêu nhất.
Khi tôi bắt đầu bước vào lứa tuổi đẹp nhất, mẹ tôi đã lặng lẽ đi đến gần nửa cuộc đời mình. Mẹ tôi năm nay đã 40 tuổi. Thời gian đã in dấu vết lên dáng hình của mẹ. Mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn. Mái tóc dài đã có hoa râm lúc nào cũng gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt luôn đong đầy yêu thương dành cho chúng tôi. Khuôn mặt ấy mỗi khi mẹ nở nụ cười mới ấm áp biết bao! Đôi tay của mẹ qua bao thăng trầm cuộc đời đã xuất hiện những vết chai sạn, mỗi lần nắm đôi tay ấy, tôi lại thấy lòng mình trào dâng nỗi xót xa.
Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đấy bán lưng cho trời, dù nắng dù mưa vẫn bận rộn với cánh đồng và hoa màu trên những dải đất nâu. Mẹ dậy từ sớm và bận đến tối muộn. Nhưng sự vất vả ấy không ảnh hưởng đến tình yêu thương, sự chăm sóc mà mẹ dành cho chị em tôi. Mẹ là người đã 9 tháng mang nặng đẻ đau, đưa tôi đến với cuộc đời này.
Những ngày còn bé, mẹ dành trọn vẹn thời gian để bảo bọc, chở che, dành mọi thứ tốt nhất và hi vọng tôi bình an trưởng thành, khỏe mạnh, hoạt bát. Tiếng nói đầu tiên tôi líu lô gọi là "mẹ". Bước đi đầu tiên của tôi là tay mẹ đỡ nâng, dìu dắt.
Tới khi tôi lớn lên, mẹ lại dành tất cả thời gian vừa làm lụng vất vả để đem đến cho tôi một cuộc sống tốt đẹp vừa cẩn thận lo lắng, chăm lo cho tôi. Quên sao được những đêm dài mẹ chẳng hề chợp mắt, một mực canh giữ bên giường khi tôi lên cơn sốt cao. Quên sao được những ngày dài mệt mỏi, mẹ vẫn dành thời gian nghỉ ngơi để nấu những món ăn ngon cho tôi, quan tâm hỏi thăm một ngày ở trường của tôi như thế nào.
Và quên sao được những nụ cười hạnh phúc nở trên môi mẹ khi tôi được điểm tốt, khi tôi ngoan ngoãn, vâng lời? Tất cả yêu thương và những gì quý giá nhất, mẹ sẵn sàng dành chọn cho tôi. Còn điều gì hạnh phúc hơn được ăn cơm mẹ nấu, được mẹ xoa đầu và được xà vào lòng mẹ mỗi khi mệt mỏi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên chuyện xảy ra từ 3 năm trước. Một lần ngang bướng, tôi cãi lại mẹ, lời nói có phần vô lễ, mẹ lỡ tay đánh tôi rồi tôi thấy mẹ khóc, lần đầu tiên tôi hiểu được, mẹ đánh tôi, tôi đau một chút còn mẹ đau đớn gấp nhiều lần. Từ đó, mẹ không bao giờ mắng mỏ tôi một chút nào, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo mà thôi.
Mẹ của tôi là người phụ nữ hiền lành, ấm áp và chu đáo lắm. Bà con lối xóm ai cũng yêu cũng quý sự khéo léo, tấm lòng lương thiện thương người của mẹ. Người ta nhờ có bao giờ tôi thấy mẹ từ chối, lúc nào cũng vui vẻ sẵn lòng. Mẹ nói "yêu thương trao đi là yêu thương giữ được mãi mãi". Đôi bàn tay của mẹ nhỏ nhắn, chai sạn thế thôi nhưng khéo tay vô cùng. Từng đường kim mũi chỉ may áo cho tôi ngày bé đều chuẩn xác như chiếc máy khâu. Những món ăn bình thường dưới bàn tay mẹ cũng mang hương vị đặc biệt hấp dẫn.
Mẹ với tôi còn là cả tuổi thơ với kho tàng truyện cổ tích nhiệm màu. Cô Tấm dịu hiền, anh Khoai thật thà chất phác, Sọ Dừa, Thánh Gióng, Thạch Sanh... và rất nhiều nhân vật cổ tích khác đều được mẹ đưa vào tuổi thơ tôi bằng giọng kể nhẹ nhàng, cuốn hút.
Tôi luôn cố gắng ngoan ngoãn, cố gắng học tập và hiếu thảo với mẹ để mẹ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ đối với tôi chính là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng. Tình yêu thương và đức hi sinh của mẹ là điều thiêng liêng nhất. Vũ trụ đích thực có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất chính là trái tim người mẹ.