Thuở nhỏ khi nghe câu chuyện Sự tích cây vú sữa ai đã từng khóc sướt mướt cho tình mẫu tử thiêng liêng. Ai đã từng nếm thử vị ngọt mát như dòng sữa mẹ của trái vú sữa sẽ cảm nhận được hương vị quen thuộc của quê hương dành tặng những đứa con của mình. Từ ngày biết khóc cười khi xa nhà, tôi đã yêu loài cây vú sữa bằng tình cảm thơ ngây và niềm tin mãnh liệt của đứa trẻ dành cho mẹ của mình.
Ba tôi kể, mẹ đã trồng cây vú sữa trước sân khi tôi còn trong bụng. Mẹ bảo để sau này khi tôi vừa biết leo trèo là lúc cây cũng vừa ra quả. Đúng như dự định của mẹ tôi. Tôi lên 7, cây đã to lớn vững vàng. Thân cây to như thân cột, lớp vỏ xù xì giúp lũ trẻ chúng tôi dễ trèo. Tôi thương những cành cây vươn dài che phủ cả khoảnh sân nhà. Cành chẳng sợ nắng mưa cứ dang những chiếc lá xanh phe phẩy như chiếc quạt. Một cơn gió thổi qua, lá cây lay động như mẹ ôm ấp, che chở con mình. Tôi mãi nghĩ về chiếc lá xanh kia, sao lá lại giống bàn tay mẹ đến thế kia, mặt trên của lá xanh tươi nhưng mặt dưới lại ngả màu vàng. Có phải vì dãi dầu mưa nắng mà bàn tay rám nắng hay vì khóc đứa con không ngoan ngoãn mà tay mẹ thấm đầy nước mắt? khung cửa sổ nhà tôi ngay cạnh nhánh cây to nhất. Tôi thích những buổi sáng dậy sớm nhìn ra bên ngoài và chợt sung sướng reo lên khi bắt gặp chùm hoa vú sữa đầu tiên. Hoa vú sữa màu trắng pha tim tím, từng chùm hoa nhỏ ẩn hiện trong vòm lá nhưng chẳng giấu nổi mùi hương thơm ngát. Ngày những cánh hoa cuối cùng rụng xuống đất thì cành đã mang rất nhiều trái. Trái vú sữa ban đầu nhỏ bằng trái cau rồi nhanh chóng thành những trái to tròn căng mọng. Đầu tháng 11 những trái chín đầu tiên được mẹ tôi hái vào cúng lên bàn thờ ông bà. Có nao nức nào bằng niềm mong mỏi đợi ngày trái chín để thưởng thức vị ngọt ngào của trái.
Nhờ cây vú sữa người dân quê tôi được vụ mùa bội thu. Những chiếc giỏ đựng đầy vú sữa tươi ngon sẽ đi khắp mọi nơi mang hương vị quê hương đến khắp mọi nẻo đường. Nụ cười của bác nông dân sau mùa thu hoạch khiến lòng tôi ấm áp lạ thường. Tôi nhớ ngày nhỏ mẹ thường chọn những quả ngon đem ra chợ bán để mua cho tôi vài bộ quần áo tết. Chú tôi là thầy thuốc nam, chú ấy thường hái lá phơi khô và chữa bệnh tiêu chảy. Chú bảo lá hay rể cây vú sữa đều có ích cả. Riêng chúng tôi, cây vú sữa là ngôi nhà lí tưởng những buổi trưa hè. Lũ trẻ chúng tôi thích bày đồ chơi dưới gốc cây rồi đóng giả mẹ con. Tôi quên làm sao được những trận mưa hoa rụng trắng đầu, chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích. Tôi nhớ như in cái lần đầu tiên trong đời bị mẹ đánh vì nói dối, tôi đã khóc cả ngày rồi bỏ quần áo vào cặp ra đi. Tôi lang thang khắp cánh đồng và ngoài vườn mà không biết đi đâu. Cuối cùng tôi về lại cây vú sữa và trèo lên nhánh cao nhất ngắm mây trời. Trên những cành cây nghe chiếc lá hát thì thào tôi chợt nhớ lại câu chuyện cổ tích rồi òa lên khóc tìm mẹ. Cây ơi hãy tha thứ cho đứa trẻ bao lần khờ dại, dù tôi có lớn hơn nữa cũng chỉ là cô bé cần được che chở, vỗ về. Tôi tiếc chiếc lá xanh vội lìa cành vì cậu bé chẳng nghe lời mẹ. Tôi thương lắm những người mẹ suốt đời vì con cả đến khi mất rồi. Mùa trái chín năm nay tôi sẽ chọn trái thật ngon đem tặng mẹ và nói với mẹ rằng “cảm ơn mẹ đã trồng cây và dạy tôi biết trân trọng những người thân bên cạnh mình”.