Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Ngọc Hân
Xem chi tiết
nguyễn phúc bình nguyên
14 giờ trước (22:05)

Câu 1: Chỉ ra nhân vật trữ tình trong văn bản? Trả lời: Nhân vật trữ tình trong văn bản là người vợ – một người phụ nữ đang sống trong cảnh chia ly, nhớ thương chồng. Câu 2: Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong hai câu thơ sau: "Chàng ruổi ngựa, dặm trường mây Thiếp dạo hài, lối cũ rêu in." Trả lời: Biện pháp nghệ thuật: Đối lập và hình ảnh ẩn dụ. Tác dụng: Tạo nên sự tương phản giữa hai hình ảnh: chàng ra đi nơi xa (dặm trường mây) – thiếp ở lại nơi cũ (lối cũ rêu in). Qua đó, thể hiện nỗi cô đơn, trống trải và nỗi nhớ thương khắc khoải của người vợ khi chồng đi xa. Làm nổi bật hoàn cảnh chia ly và tâm trạng đối nghịch giữa hai người. Câu 3: Khái quát nội dung của văn bản? Trả lời: Văn bản thể hiện tâm trạng cô đơn, nhớ nhung và nỗi buồn sâu sắc của người vợ khi chồng đi xa. Qua đó, thể hiện tấm lòng thủy chung, son sắt cùng nỗi đau khi tình duyên lỡ dở. Câu 4: Qua văn bản, em hãy rút ra bài học ý nghĩa với bản thân? Lí giải? Trả lời: Bài học: Trân trọng tình cảm lứa đôi và biết giữ gìn sự thủy chung trong các mối quan hệ. Lí giải: Văn bản cho thấy nỗi buồn và cô đơn sâu sắc khi phải xa cách người mình yêu thương. Điều đó nhắc nhở ta rằng, trong cuộc sống, cần biết quý trọng những người thân yêu, đừng để đến khi xa cách mới cảm thấy tiếc nuối.

nguyễn phúc bình nguyên
14 giờ trước (22:05)

Câu 5: Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích cảm xúc của nhân vật trữ tình trong văn bản. Trả lời: Trong văn bản, nhân vật trữ tình – người vợ – hiện lên với những cảm xúc đau đáu, khắc khoải và cô đơn khi phải sống trong cảnh chia ly. Mở đầu là khung cảnh tĩnh lặng của đêm khuya với ánh trăng soi gối, sương gội cành ngô, gợi cảm giác lạnh lẽo, trống vắng. Người vợ cảm nhận rõ rệt nỗi cô đơn và sự héo úa của thời gian, "một năm một nhạt mùi son phấn", cho thấy sự phai tàn của tuổi xuân vì nhớ nhung, chờ đợi. Hai câu thơ “Chàng ruổi ngựa, dặm trường mây – Thiếp dạo hài, lối cũ rêu in” thể hiện sự chia xa đầy đau xót: chàng phiêu bạt nơi chân trời, thiếp vẫn bước trên lối cũ – nơi hai người từng gắn bó. Cảm xúc của người vợ là sự kết hợp giữa nỗi buồn, tiếc nuối và trách móc nhẹ nhàng, nhưng vẫn thấm đẫm tình yêu và sự thủy chung son sắt. Qua đó, người đọc cảm nhận được tấm lòng tha thiết và thủy chung của người phụ nữ trong tình yêu.

Ẩn danh
Xem chi tiết
Linh Đan
Hôm kia lúc 19:10

Đoạn văn trên thể hiện một vẻ đẹp sâu lắng và đầy chất thơ về loài hoa cúc – biểu tượng của sự giản dị, kiên cường và bền bỉ trước thời gian. Tác giả không miêu tả hoa cúc một cách rực rỡ hay lộng lẫy, mà ngược lại, dùng những hình ảnh dịu dàng như “thì thầm nhẹ nhàng từ đất mẹ”, “mỏng manh như mưa xuân” để khắc họa nét đẹp mộc mạc, tinh tế của loài hoa này. Qua hình ảnh ấy, hoa cúc hiện lên như một sinh thể có linh hồn, có câu chuyện riêng, và mang trong mình sức sống bền bỉ, vượt qua mọi biến động của thiên nhiên. Đặc biệt, chiêm nghiệm của tác giả về “sự kiên cường và nhẫn nại” không chỉ gợi mở ý nghĩa biểu tượng của hoa, mà còn khiến người đọc liên tưởng đến con người – những ai sống thầm lặng, không phô trương, nhưng luôn vững vàng trước thử thách. Vẻ đẹp nội dung của đoạn văn vì thế không chỉ ở hình ảnh hoa cúc, mà còn ở những suy tư thấm đẫm tình yêu thiên nhiên và triết lý sống nhân văn.

Linh Đan
Hôm kia lúc 19:10

tick cho mình đi ạ!

Hùng
15 giờ trước (20:36)

Đoạn văn trên mang vẻ đẹp nhẹ nhàng, sâu lắng và giàu chất trữ tình, gợi cho người đọc nhiều suy ngẫm về cuộc sống và vẻ đẹp bình dị của thiên nhiên. Hình ảnh hoa cúc hiện lên không chỉ đơn thuần là một loài hoa mà còn là biểu tượng cho sự kiên cường, bền bỉ và thanh cao. Những từ ngữ như "thì thầm nhẹ nhàng", "mỏng manh như mưa xuân", "rung rinh trong làn gió mùa thu" khiến hoa cúc trở nên sống động, gần gũi, chan chứa tình cảm. Đặc biệt, chiêm nghiệm của tác giả qua câu hỏi tu từ “Có phải mỗi loài hoa đều có một câu chuyện riêng…” đã mở ra chiều sâu của đoạn văn, giúp người đọc liên tưởng đến cuộc sống con người – nơi mà mỗi người cũng như mỗi loài hoa, đều mang một câu chuyện, một hành trình riêng. Hoa cúc không rực rỡ, không phô trương nhưng lại đẹp một cách âm thầm, kiêu hãnh – đó chính là vẻ đẹp đáng quý trong cuộc đời. Đoạn văn không chỉ ca ngợi thiên nhiên mà còn gửi gắm thông điệp về lối sống giản dị, bền bỉ và chân thành.

Minh Hằng
Xem chi tiết
vuaditvit
Hôm kia lúc 20:18

Để triển khai phần Bàn luận trong bài chứng minh một ý kiến lý luận qua một tác phẩm văn học, bạn có thể tham khảo một số mẹo sau:

- Xác định rõ ý kiến lý luận cần chứng minh

- Đọc kỹ đề bài, xác định luận điểm chính.

- Hiểu rõ ý nghĩa của nhận định và cách nó liên quan đến tác phẩm văn học.

- Phân tích tác phẩm để làm rõ luận điểm

- Chọn các chi tiết, hình ảnh, nhân vật hoặc tình huống trong tác phẩm để minh chứng.

- Liên hệ với bối cảnh sáng tác, tư tưởng của tác giả để làm rõ vấn đề.

- Đưa ra lập luận chặt chẽ

- Sử dụng lý luận văn học để giải thích nhận định.

- Kết hợp với dẫn chứng từ tác phẩm để củng cố quan điểm.

- Mở rộng vấn đề

- So sánh với các tác phẩm khác có cùng chủ đề hoặc phong cách.

- Đặt vấn đề trong bối cảnh văn học và đời sống để tăng tính thuyết phục.

- Đánh giá và kết luận

- Nhấn mạnh giá trị của nhận định đối với tác phẩm và văn học nói chung.

- Đưa ra suy nghĩ cá nhân về ý nghĩa của vấn đề.

Chàng trai Nhân Mã
Xem chi tiết
Chàng trai Nhân Mã
11 tháng 5 lúc 20:38

help pls

mochi_cute10
11 tháng 5 lúc 20:41

Trong cuộc sống, có những con người để lại ấn tượng sâu sắc không phải vì địa vị hay của cải, mà bởi tấm lòng cao đẹp và lối sống đầy nhân văn. Người giáo sư trong văn bản "Câu chuyện quà tặng: Cho và nhận" chính là một con người như vậy – giản dị, sâu sắc và đầy lòng nhân hậu.

Trước hết, người giáo sư hiện lên là một người giàu lòng tự trọng và tinh tế. Khi được người học trò cũ – nay là một doanh nhân thành đạt – biếu món quà đắt tiền, ông từ chối một cách nhẹ nhàng mà dứt khoát. Ông không trách móc, không lạnh lùng, mà khéo léo từ chối vì cho rằng món quà ấy không phù hợp với mối quan hệ thầy – trò, vì nó mang nặng giá trị vật chất. Điều đó cho thấy người giáo sư là người trân trọng những giá trị tinh thần, luôn giữ gìn sự trong sáng, thanh cao trong tình cảm giữa con người với con người.

Không những thế, người giáo sư còn là người có tấm lòng độ lượng và bao dung. Ông không giận học trò vì món quà "quá tay", mà còn lặng lẽ nhắc nhở bằng cách đưa ra một quan niệm sâu sắc về "cho" và "nhận". Ông cho rằng, những món quà có ý nghĩa nhất không phải là vật chất đắt tiền, mà là những điều giản dị xuất phát từ chân thành, yêu thương và sự hiểu biết lẫn nhau. Quan niệm ấy thể hiện một trí tuệ sâu sắc, một nhân cách mẫu mực, khiến người đọc cảm phục và ngưỡng mộ.

Vẻ đẹp của người giáo sư còn nằm ở chính cách ông sống và hành xử – giản dị, mực thước, không bị cuốn vào những giá trị vật chất tầm thường. Ông dạy học trò không chỉ bằng lời nói, mà bằng chính hành động và lối sống đáng kính, thể hiện đúng phẩm chất của một người thầy chân chính.

Tóm lại, người giáo sư trong “Câu chuyện quà tặng: Cho và nhận” là hiện thân của một tấm gương đạo đức cao đẹp, sống thanh cao, trọng nghĩa tình và biết hướng người khác đến những giá trị nhân văn đích thực. Qua nhân vật này, văn bản đã gửi đến người đọc một thông điệp sâu sắc: trong cuộc sống, điều quý giá nhất không phải là vật chất, mà là tấm lòng và sự chân thành trong cách "cho" và "nhận".

--Chúc bạn học tốt nha!!!--

Hùng
11 tháng 5 lúc 21:02

Trong tác phẩm “Câu chuyện quà tặng: Cho và Nhận”, hình ảnh người giáo sư được khắc họa như một biểu tượng của lòng vị tha, trí tuệ và sự cống hiến âm thầm. Không nổi bật bởi những hành động phi thường, người giáo sư lại để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc qua cách sống đầy nhân văn và tinh thần “cho đi” không điều kiện.

Trước hết, vẻ đẹp của người giáo sư thể hiện rõ qua tấm lòng bao dung và sự sẵn sàng giúp đỡ người khác. Dù công việc giảng dạy và nghiên cứu bận rộn, ông vẫn dành thời gian để hỗ trợ sinh viên và đồng nghiệp mà không toan tính lợi ích cá nhân. Những hành động tử tế của ông xuất phát từ sự thấu hiểu, từ trái tim biết đồng cảm và mong muốn người khác có cơ hội phát triển. Chính thái độ sống “cho trước, nhận sau”, hay thậm chí không cần nhận lại, đã giúp ông trở thành chỗ dựa vững chắc cho nhiều người trong môi trường học thuật và xã hội..

Không chỉ có lòng tốt, người giáo sư còn thể hiện vẻ đẹp qua sự sâu sắc trong suy nghĩ và cách ứng xử đầy tinh tế. Ông biết lắng nghe, biết quan sát và thấu hiểu người khác. Những lời khuyên, định hướng mà ông dành cho những người xung quanh không chỉ dựa trên kiến thức chuyên môn mà còn dựa trên sự thấu cảm và khả năng nhìn xa trông rộng. Người giáo sư không áp đặt mà dẫn dắt, không chỉ dạy kiến thức mà còn truyền cảm hứng sống.

Cuối cùng, điều khiến người giáo sư trở nên đáng kính là niềm tin vững chắc vào giá trị của việc gieo mầm điều tốt. Trong khi nhiều người lựa chọn lối sống vụ lợi, ông vẫn kiên định với cách sống vị tha, âm thầm trao đi mà không đòi hỏi đáp trả. Dù đôi khi phải chịu thiệt thòi, ông không nản lòng vì tin rằng những điều tốt đẹp sớm muộn cũng lan tỏa và tạo nên sự thay đổi tích cực trong cộng đồng.

Người giáo sư trong tác phẩm không chỉ là một hình mẫu đạo đức mà còn là tấm gương về một lối sống đẹp: sống không chỉ để nhận, mà để cho đi, để góp phần xây dựng một xã hội nhân ái và bền vững. Vẻ đẹp của ông là vẻ đẹp thầm lặng nhưng lâu bền, là lời nhắc nhở rằng thành công không nhất thiết phải được xây dựng trên sự cạnh tranh, mà có thể bắt nguồn từ lòng tốt và sự sẻ chia chân thành.

Phạm Võ Quỳnh Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Nguyên Bảo
5 tháng 5 lúc 18:26

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.

Phương thức biểu đạt chính của văn bản là nghị luận, vì văn bản bàn luận, phân tích về giá trị của thời gian và nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tận dụng thời gian trong cuộc sống.

Câu 2: Trong văn bản trên, người viết đã đưa ra những ý kiến nào để nêu lên giá trị của thời gian?

Người viết đưa ra các ý kiến về giá trị của thời gian, bao gồm:

Thời gian là sự sống: Thời gian quyết định sự sống chết, ví dụ như trong trường hợp người bệnh nếu không kịp thời chữa trị sẽ chết.

Thời gian là thắng lợi: Thời gian có thể quyết định thắng lợi hay thất bại trong chiến đấu, nếu nắm bắt thời cơ đúng lúc sẽ chiến thắng.

Thời gian là tiền: Thời gian ảnh hưởng đến việc kinh doanh, sản xuất; làm đúng lúc thì có lãi, làm sai thời điểm thì sẽ thua lỗ.

Thời gian là tri thức: Học tập đúng thời gian và kiên trì sẽ giúp tích lũy tri thức, còn học không đều đặn sẽ không đạt hiệu quả.

Câu 3: “Bữa đực, bữa cái” trong văn bản có nghĩa là?

Cụm từ “bữa đực, bữa cái” trong văn bản có nghĩa là học không đều đặn, không kiên trì, có khi học, có khi không, không có sự liên tục và đều đặn trong việc học tập.

Câu 4: Nội dung chính trong văn bản trên là gì?

Nội dung chính của văn bản là nhấn mạnh tầm quan trọng của thời gian trong cuộc sống. Thời gian là vô giá và không thể lấy lại, vì vậy chúng ta phải biết tận dụng thời gian để sống có ích, học tập, làm việc hiệu quả và tránh lãng phí.

Câu 5: Em tâm đắc thông điệp nào nhất? Vì sao?

Thông điệp em tâm đắc nhất là "Thời gian là tri thức". Vì chỉ khi chúng ta biết sử dụng thời gian hợp lý và học tập kiên trì, chúng ta mới có thể phát triển bản thân, nâng cao tri thức và trở thành người có ích cho xã hội. Đây là một thông điệp rất thực tế trong cuộc sống hiện đại, khi mà việc học hỏi và tích lũy kiến thức là điều không thể thiếu.

Câu 6: Qua văn bản trên em rút ra bài học gì về việc sử dụng thời gian?

Bài học rút ra là cần biết quý trọng thời gian và sử dụng thời gian một cách hiệu quả. Thời gian không thể lấy lại được, vì vậy chúng ta cần tận dụng từng khoảnh khắc để học hỏi, làm việc, chăm sóc bản thân và phát triển bản thân. Đồng thời, cần tránh lãng phí thời gian vào những việc vô bổ và không có ích.

Hiền Chị
Xem chi tiết
Nguyễn Khánh Hà
4 tháng 5 lúc 8:35

Câu văn: "Biết bao lần, tôi đã mơ ước được về thăm quê, thăm bà, thế nhưng mới bước chân lên con đường làng lầy lội, lới nhớp bùn sau cơn mưa, nhìn những mái nhà tranh thấp tè ẩm ướt sau lũy tre làng, tôi đã bắt đầu thất vọng."

→ Là câu ghép, vì trong câu có nhiều vế câu với chủ ngữ – vị ngữ riêng biệt, được liên kết với nhau bằng quan hệ từ "thế nhưng", thể hiện sự đối lập giữa các vế. Phân tích cấu trúc:

Vế 1: "Biết bao lần, tôi đã mơ ước được về thăm quê, thăm bà" → Chủ ngữ: tôi, vị ngữ: đã mơ ước...

Vế 2: "Thế nhưng mới bước chân lên con đường làng..., tôi đã bắt đầu thất vọng" → Chủ ngữ: tôi, vị ngữ: đã bắt đầu thất vọng

+Tác dụng của việc lựa chọn kiểu câu ghép:

- Thể hiện rõ sự đối lập giữa cảm xúc mơ ước da diết và cảm giác thất vọng khi thực tế không như mong đợi.

- Làm nổi bật sự thay đổi tâm trạng của nhân vật từ hy vọng đến thất vọng một cách tự nhiên, chân thực.

- Giúp tăng tính liên kết logic và chiều sâu cảm xúc cho đoạn văn.

Hoàng Chi (Pé Na)
Xem chi tiết
Minh Phương
1 tháng 5 lúc 8:22

Hai câu thơ “Con không bao giờ được hỏi / Quê hương họ ở nơi nào” là lời dặn dò sâu sắc của người cha, nhắc con phải sống tế nhị và biết tôn trọng người khác. Có những người vì hoàn cảnh mà phải rời xa quê hương, mang trong lòng nỗi đau hoặc ký ức buồn. Hỏi về quê quán có thể khiến họ tổn thương. Qua đó, người cha muốn con học cách sống thấu hiểu, biết cảm thông và cư xử đúng mực trong cuộc sống.

Hùng
2 tháng 5 lúc 20:33

Lời dặn của người cha qua hai câu thơ “Con không bao giờ được hỏi / Quê hương họ ở nơi nào” là bài học về lòng nhân ái và sự tôn trọng con người. Người cha muốn con hiểu rằng, nguồn gốc hay quê quán của mỗi người không quan trọng, điều quan trọng là cách họ sống và đối xử với người khác. Đây cũng là lời nhắc nhở về sự tế nhị và tránh gây tổn thương cho người khác, đặc biệt là những người đã mất quê hương hoặc có hoàn cảnh khó khăn.

namhahajah
Xem chi tiết
Nguyêm Nguyên
28 tháng 4 lúc 4:51

Nhân vật "ông ngạo" trong truyện ngắn "Ông nội và ông ngoại" của Xuân Quỳnh hiện lên như một biểu tượng của sự kiêu hãnh, tự tôn, đồng thời ẩn chứa những phẩm chất tốt đẹp. Ông là một người có lòng tự trọng cao, luôn giữ gìn phẩm cách và không dễ dàng khuất phục trước hoàn cảnh. Sự "ngạo" của ông không phải là sự hống hách, kiêu căng, mà là sự tự tin vào giá trị của bản thân, vào những gì mình đã làm và những gì mình tin tưởng. Ông không chấp nhận sự giả dối, sự xu nịnh, và luôn đấu tranh cho những điều đúng đắn. Tuy nhiên, bên trong vẻ ngoài có phần lạnh lùng, khó gần ấy là một trái tim ấm áp, giàu tình yêu thương. Ông dành tình yêu thương cho con cháu bằng những hành động thiết thực, bằng sự quan tâm âm thầm, kín đáo. Ông là người luôn sẵn sàng che chở, bảo vệ những người thân yêu của mình. Nhân vật "ông ngạo" là một hình ảnh đẹp về những người lớn tuổi, những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, vẫn giữ được sự kiên cường, lòng tự trọng và tình yêu thương đối với gia đình, quê hương. Qua nhân vật này, Xuân Quỳnh gửi gắm thông điệp về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về lòng tự tôn dân tộc và tình cảm gia đình thiêng liêng.

Nguyễn Ngọc Anh Thư
Xem chi tiết
mochi_cute10
26 tháng 4 lúc 21:25

Nhan đề "Mặt trời bé con của tôi" vừa gây ấn tượng mạnh mẽ, vừa gợi mở rất nhiều tầng nghĩa giàu cảm xúc.

"Mặt trời" vốn là biểu tượng cho ánh sáng, sự sống, nguồn năng lượng bất tận. Nó thường được gắn với những gì lớn lao, cao cả, không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người.

"Bé con" lại là cách gọi trìu mến, gần gũi, thân thương dành cho một đứa trẻ. Từ này gợi sự nhỏ bé, mong manh nhưng lại đầy yêu thương và bảo bọc.

Khi kết hợp thành "Mặt trời bé con", hình ảnh ấy trở nên cực kỳ độc đáo: đứa trẻ tuy nhỏ bé nhưng lại mang ý nghĩa to lớn đối với người xưng "tôi" trong bài hát – giống như "mặt trời" riêng của họ vậy. Bé con chính là nguồn ánh sáng, nguồn sống, là niềm vui, là động lực để họ sống, yêu thương và hy vọng.

Cụm từ "của tôi" nhấn mạnh sự gắn bó riêng tư, khẳng định tình yêu, sự sở hữu đầy tình cảm, trân quý mà người hát dành cho đứa trẻ ấy.

=> Tóm lại, nhan đề "Mặt trời bé con của tôi" vừa mang nét đẹp trìu mến, vừa thể hiện tình cảm sâu sắc, thiêng liêng của người lớn dành cho em bé – có thể là con, hoặc cũng có thể rộng hơn là hình ảnh của những đứa trẻ ngây thơ trong cuộc đời này. Từ nhan đề, bài hát gợi lên thông điệp về tình yêu thương, sự trân trọng những giá trị giản dị nhưng thiêng liêng nhất trong cuộc sống.

mochi_cute10
26 tháng 4 lúc 21:26

Nhan đề "Mặt trời bé con của tôi" vừa gây ấn tượng mạnh mẽ, vừa gợi mở rất nhiều tầng nghĩa giàu cảm xúc.

"Mặt trời" vốn là biểu tượng cho ánh sáng, sự sống, nguồn năng lượng bất tận. Nó thường được gắn với những gì lớn lao, cao cả, không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người.

"Bé con" lại là cách gọi trìu mến, gần gũi, thân thương dành cho một đứa trẻ. Từ này gợi sự nhỏ bé, mong manh nhưng lại đầy yêu thương và bảo bọc.

Khi kết hợp thành "Mặt trời bé con", hình ảnh ấy trở nên cực kỳ độc đáo: đứa trẻ tuy nhỏ bé nhưng lại mang ý nghĩa to lớn đối với người xưng "tôi" trong bài hát – giống như "mặt trời" riêng của họ vậy. Bé con chính là nguồn ánh sáng, nguồn sống, là niềm vui, là động lực để họ sống, yêu thương và hy vọng.

Cụm từ "của tôi" nhấn mạnh sự gắn bó riêng tư, khẳng định tình yêu, sự sở hữu đầy tình cảm, trân quý mà người hát dành cho đứa trẻ ấy.

=> Tóm lại, nhan đề "Mặt trời bé con của tôi" vừa mang nét đẹp trìu mến, vừa thể hiện tình cảm sâu sắc, thiêng liêng của người lớn dành cho em bé – có thể là con, hoặc cũng có thể rộng hơn là hình ảnh của những đứa trẻ ngây thơ trong cuộc đời này. Từ nhan đề, bài hát gợi lên thông điệp về tình yêu thương, sự trân trọng những giá trị giản dị nhưng thiêng liêng nhất trong cuộc sống.

Hùng
27 tháng 4 lúc 8:52

“Mặt trời” tượng trưng cho sự sống, nguồn sáng và niềm hạnh phúc. Với người cha, con chính là ánh sáng soi rọi cuộc đời mình.

“Bé con” gợi sự ngây thơ, bé bỏng và đáng yêu – hình ảnh một đứa trẻ hồn nhiên, trong trẻo.

“Của tôi” là cách thể hiện tình yêu riêng, sâu sắc và thiêng liêng – con không chỉ là một đứa trẻ, mà là cả thế giới của cha.

=> Nhan đề thể hiện tình cảm phụ tử sâu đậm, đầy yêu thương và tự hào. Con là “mặt trời bé nhỏ” – là nguồn sống, là hạnh phúc giản dị nhưng vô giá của người cha.

Ẩn danh
Xem chi tiết