Tham khảo
Năm học vừa rồi, em đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ. Chính trải nghiệm ấy, đã khiến em thay đổi rất nhiều.
Từ trước đến nay, em luôn là một học sinh rất kém môn thể dục. Ai cũng cho là như vậy, kể cả em. Và chính em cũng luôn cho rằng, mình sẽ chẳng thể nào tốt hơn được. Cho đến một buổi học thể dục vào năm học trước, tất cả đã thay đổi.
Hôm đó, em được học với thầy giáo mới đến là thầy Hùng. Như thường lệ, khi các bạn chơi bóng chuyền ở trên sân, em lại đứng bên cạnh quan sát và đi nhặt bóng giúp các bạn. Thấy thế, thầy Hùng đã tiến lại và đề nghị em cũng hãy vào sân chơi cùng các bạn. Nghe vậy, em đã rất ngạc nhiên và có chút sợ sệt. Tuy nhiên, thầy vẫn cương quyết đề nghị xen lẫn yêu cầu em ra sân bóng. Mới đầu, em cứ lóng ngóng tay chân, chẳng đỡ được một lượt bóng nào. Nhưng thầy Hùng vẫn không quản ngại, mà kiên nhẫn chỉ cho em. Các bạn trên sân cũng kiên nhẫn đứng chờ, như đang góp những lời cổ vũ thầm lặng cho em. Và thế là, đến cuối buổi tập, em đã thành công đỡ được hơn mười lượt bóng, thậm chí ghi được một điểm cho đội mình. Điều đó thực sự rất tuyệt vời, khiến em hạnh phúc vô cùng. Thì ra, em cũng có thể chơi bóng như các bạn, chứ không phải là không thể.
Sau hôm đó, em dần tự tin và chăm chỉ hơn trong các tiết học thể dục. Em cũng đã dành thời gian mỗi buổi chiều tối để chạy bộ và rèn luyện thêm sức khỏe. Nhờ vậy, em dần hòa nhập vào những buổi học thể dục, những buổi chơi bóng ở lớp cùng các bạn. Tất cả chính là nhờ vào trải nghiệm tuyệt vời hôm ấy.
Trong cuộc đời mỗi người, ai chẳng có những phút giây lỗi lầm. Nhưng điều quan trọng là, sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta biết hối hận và sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cũng đã có một lần mắc lỗi với chính người bạn thân của mình hồi năm học lớp 4. Đó là một trải nghiệm buồn vì suýt chút nữa chính tôi đã tự tay giết chết đi một tình bạn đẹp.
Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà ở cạnh nhau nên chúng tôi lại càng thân hơn, đi đến đâu cũng dính lấy nhau như hai chị em vậy. Chơi thân là thế, nhưng mọi người thường bảo tôi với Hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói, trầm tính và chắc chắn, còn tôi thì lại khá tinh nghịch, trong người lúc nào cũng có dư thừa năng lượng, gặp ai đều có thể nói chuyện thoải mái. Những lúc như vậy, tôi lại cười, coi như bù trừ cho nhau vậy. Hàng ngày, ngoài việc đi học cùng nhau, Hoa còn giúp tôi rất nhiều trong học tập, nhờ có Hoa mà tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.
Hôm đó, cô giáo vào lớp và gọi một số bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đã học bài ở nhà nên tôi trả lời rất dõng dạc, tự tin, cô cho tôi một điểm 10 đỏ chói vào trong sổ. Bạn bè trong lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi có thể nhớ chi tiết từng ngày tháng, địa danh trong bài lịch sử dài dằng dặc. Tối hôm đó, vì tivi có chương trình rất hay mà tôi yêu thích, cũng vì chủ quan rằng mình đã có điểm nên tôi không học lại bài. Ai ngờ hôm sau, cô bất ngờ cho kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu bứt tai, cắn bút mãi mà cũng không thể nhớ nổi một chữ. Trong khi đó, ở bên cạnh tôi, Hoa đã làm xong từ bao giờ. Chỉ còn có 5 phút, tôi cuống quá liền giật lấy bài của Hoa và vội vàng chép. Tiết học sau, cô trả bài kiểm tra hôm ấy và nói rằng:
- Cô rất buồn rằng trong lớp ta có hiện tượng chép bài của nhau, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu các em có gì thắc mắc thì sau giờ học lên gặp cô.
Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra của mình. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm thôi mà, sau giờ học mình sẽ xin lỗi nó sau. Lúc tan học, Hoa chẳng đợi tôi về cùng mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm rằng:
- Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ, mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.
Bây giờ, tôi mới ân hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì vô tâm mà tôi đã làm tổn thương Hoa. Chẳng biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy đuổi theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển chẳng ra hơi:
- Hoa ơi. Mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém.
Hoa mỉm cười dịu dàng:
- Thôi, không sao đâu, mình cũng không giận cậu nữa.
Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa lỗi kịp thời, có lẽ tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa.
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi thấy thẹn với lòng và tự dặn mình phải biết chú ý tới cảm xúc của người khác hơn, nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống.
HT
Trong cuộc sống, dù không hề mong muốn, nhưng đôi khi chúng ta phải trải qua những kỉ niệm buồn bã khó quên được. Đó có thể là những lúc chìm trong đau khổ, thất bại, hoặc có thể là những lần té đau không ai đỡ và cũng có thể là nỗi buồn khi mất đi người thân.Lúc đó, rất có thể chúng ta sẽ bỏ cuộc, gục ngã và cảm thấy mình thật yếu đuối. Nhưng khi chúng ta có được niềm tin vào bản thân, ta sẽ tự động đứng lên và nhận ra những ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống.Tôi cũng vậy, trải nghiệm đầy hối hận vì đã mất tình bạn sâu sắc và những người bạn tốt đã để lại trong tôi những bài học khó quên.
Năm lớp một,tôi có một cô bạn thân tên là: Trúc.Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn mầm non. Trúc vừa hiền lành,dễ thương và có một tấm lòng nhân hậu, tuy nhiên đôi lúc cũng có chút nhút nhát. Chúng tôi hay chơi với nhau. Lúc nào cũng đi với nhau như băng dính hai mặt. Không thể rời nhau được một phút nào. Tình bạn này đẹp lắm! Nhưng chỉ một lần tôi hiểu lầm Trúc và tình bạn đẹp này đã không được bao lâu. Tôi còn nhớ, hôm đó tôi học lớp 3, tôi đã dành 1 buổi tối để làm ngôi nhà bằng giấy cho tiết mĩ thuật. Tôi đã cố gắng hêt sức mik. Đã đặt rất nhiều tâm huyết vào mô hình ngôi nhà đó. Sáng ngày hôm sau, tôi mang mô hình của mikk tới lớp. Nhưng khi tôi đi Trúc đang loay hoay ở góc bàn của mik. Tôi nghĩ Trúc không cảm thấy bộ mô hình của tôi đẹp. Nên tôi bức xúc lắm! Nhưng vì là bạn thân của nhau nên tôi cũng sẵn sàng bỏ qua. Khi ra chơi, tôi thấy Trúc đang làm gì đó dưới ngăn bàn mik. Tôi nghĩ Trúc định phá bộ mô hình của tôi. Và Trúc đứng một lúc lâu,rồi lẳng lặng bỏ đi. Không trần từ tôi đi theo Trúc và nói to: "Trúc cậu làm gì trong ngăn bàn tớ vậy, có phải cậu phá bộ mô hình của tớ không?”. Chx khịp trả lời tôi nói: "Tớ ghét cậu Trúc, tớ đã mất một buổi tối để làm nó mà cậu dám….” . Nói rồi tôi lẳng lặng chạy đi. Vào lớp, tôi cúi xuống ngăn bàn và thấy bộ đồ mô hình của tôi vẫn còn nguyên. Bên cạnh có một tờ giấy. Tôi để đến lúc về nhà mới đọc. Thì ra là lời nhắn của Trúc về việc cậu ấy phải chuyển trường.Trong bức thư Trúc viết: "Chào cậu ( Bạn tên j tự viêt nhé!), tớ là Trúc đây. Chắc cậu độc dòng tin này tớ cũng đã đi xa rồi. Tớ không muốn nói với cậu về việc này, nhưng sợ cậu buồn, lo cho tớ. Tớ đã nói cho cậu biết về vấn đề tớ chuyển trường. Trắc cậu cũng sốc và buồn lắm nhỉ! Nhưng không sao đâu, cảm ơn cậu trong thời gian qua đã làm bạn với một cô bạn yếu đuối như tớ, tớ vui lắm! Đến h tớ phải đi rồi. Tạm biệt cậu!” Tôi buồn lắm! Vì đã nói những lời không đúng với Trúc. Tôi hối hận, lúc này cũng muộn rồi. Trên đường tới trường tôi tòn nghĩ về cậu ấy. Không bt h này Trúc như thế nào?, Ở đâu?, Chơi với ai?,….
Và đây cũng là một trải nghiệm mà tôi cảm thấy buồn và hối lỗi nhất của tôi. Tôi muốn gặp lại Trúc lắm! Và muốn nói một lời xin lỗi với cậu ấy!