Em tham khảo:
Có lẽ không ai trưởng thành mà không phải trải qua những lỗi lầm, những vấp ngã. Quan trọng là họ cần nhận ra và biết sửa sai, biết đứng lên tại chỗ vấp ngã. Tôi cũng vậy, tôi cũng từng mắc lỗi và câu chuyện buonf ấy khiến tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm đó là vào một ngày mùa hạ. Tôi đang dắt xe ra để đi học thì tiếng bà nội vnjg từ trong nhà ra: - Con ơi, con mang áo mưa đi chưa? Chiều nay có mưa đấy Tôi nghĩ thầm trong đầu "trời đang nắng này làm sao mà có thể mưa được". Phần vì suy nghĩ ấy, phần vì vội đi học nên tôi chr trả lời bà ậm ừ: - Dạ, .. con mang rồi bà ạ. Con đi học đây Suốt cả buổi học trên lớp, trời không có dấu hiệu gì của cơn mưa to cả. Tôi đinh ninh chắc là bà lo thừa rồi. Thế nhưng, đến lúc ra về thì trời bắt đầu nổi cơn giông. Mây đen ùn ùn kéo đến, gió thổi từng cơn. Lúc này tôi mới cảm thấy hối hận vì không nghe lời dặn của bà. Tôi vẫn cố dắt xe ra với hi vọng sẽ đpạ thật nhanh về nhà để không dính mưa. Nhưng đang đi đến cánh đồng thì cơn mưa ào aof trút xuống. Xung quanh không một bóng nhà để tôi có thể trú chân. Tôi vẫn gắng sức đạp về nhà. Bỗng nhiên từ đằng xa, tôi thấy một bóng dáng gầy gò quen quen dưới làn mưa trắng xóa. Hóa ra đó chính là nội tôi vì quá lo lắng nên đã đi xem cháu về đến đâu. Nội biết chác tôi không theo áo mưa nên đã cầm ra cho tôi. Tôi mặc vội vào và chở bag cùng đi về. Sau trận mưa ấy, do sức khỏe yếu, nên bà đã bị ốm, một trận ốm nặng. Bà phải nhập viện. Tôi vô cùng hối hận và lo lắng. Tuy nhiên, thật may mắn, sau hơn 1 tuần nằm viện thì bà cũng đã khỏi. Nếu bà có bị sao thì tôi sẽ dằn vặt mình nhiều lắm. Đó thực sự là một câu chuyện buồn đối với tôi. Từ đó, tôi rút ra được bài học cho bản thân mình rằng "Phải biết tự chăm lo cho bản thân mình nhiều hơn, không nên để người khác lo lắng". Bài học ấy đã khiens tôi trưởng thành hơn rất nhiều.
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.