Cũng cờ, cũng biển, cũng chân đai,
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm lên chân giáp bảng,
Nét son điểm rõ mặt văn khôi.
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời!
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bạch chọe,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi.
Câu hỏi: Em hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) phân tích nghệ thuật 2 câu thơ cuối trong bài thơ trên.
Hai câu thơ cuối trong bài thơ trên:
"Ghế tréo, lọng xanh ngồi bạch chọe,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi."
2 caau thơ đã thể hiện sự châm biếm sâu sắc và tài tình của tác giả đối với hiện thực xã hội thời bấy giờ. Hình ảnh "ghế tréo, lọng xanh ngồi bạch chọe" miêu tả cảnh tượng của những kẻ đỗ đạt, khoác lên mình bộ xiêm áo quyền quý, nhưng lại chẳng xứng đáng với vị trí mà họ đang có. Đây là sự mỉa mai trực tiếp về sự phù phiếm, giả tạo của những kẻ đã mua danh, mua quyền. Đặc biệt, câu thơ "Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi" sử dụng biện pháp nghệ thuật tương phản để nhấn mạnh sự lố bịch, hư ảo của danh vọng. Những thứ tưởng chừng như thật - "ghế tréo, lọng xanh" - lại chỉ là đồ chơi, một thứ tầm thường không giá trị. Tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ để phê phán sự suy đồi đạo đức, khi mà danh vọng và quyền lực trở thành thứ mua bán, trò hề trong xã hội. Qua đó, tác giả không chỉ bày tỏ thái độ châm biếm mà còn gợi lên một tiếng chuông cảnh tỉnh về giá trị thực sự của con người, rằng danh vọng và quyền lực không thể che đậy được bản chất hư ảo của những kẻ không có thực tài, thực đức.