thời nay ế đag lak xu tke bn ơi
má ghê
tuổi trẻ thời nay ghê quá á
nhưng mà bạn ghê lắm luôn
bởi vì ghê mới nghĩ ra được cái nì
thời nay ế đag lak xu tke bn ơi
má ghê
tuổi trẻ thời nay ghê quá á
nhưng mà bạn ghê lắm luôn
bởi vì ghê mới nghĩ ra được cái nì
Bước tới đèo Ngang bỗng mắc tè
Cỏ cây không có lấy gì che
Lom khom dưới núi tìm chỗ đái
Thấy gái bên sông hỏi nhà cầu
Cô gái lắc đầu “nói không biết”
Ặc má mày biết không chỉ tao
Phát hết bài thi, bóng xế tà
Điểm 3 chen 4, 4 chen 5
Lom khom dưới lớp, 10 vài đứa
Lác đác trên đây, 1 mấy thằng
Thấy nó đau lòng, con số 4
Nhìn đứa bên cạnh, cái con 3
Dừng tay đếm lại, 1…2…4
Một xấp zero, ta với ta
Bước tới nhà em bống xế tà
Đứng chờ 5 phút bố em ra,
Lê thê phía truớc vài con chó!
Lác đác đằng sau chiếc chổi nhà,
Sợ quá anh chùn quên đôi dép
Ông già gác mỏ đứng chửi cha!
Phen này nhất quyết thuê cây kiếm,
quay về chém ổng đứt làm ba
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Điểm thi trên giấy thấy con 3
Lom khom dưới lớp kẻ ngậm bút
Lác đác bên trên kẻ ngắm trời
Thương má đau lòng con bí quá
Thương thầy ở lại một năm chơi
(Bước tới đèo ngang)
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Điểm thi trên giấy thấy con 3
Lom khom dưới lớp kẻ ngậm bút
Lác đác bên trên kẻ ngắm trời
Thương má đau lòng con bí quá
Thương thầy ở lại một năm chơi
Bước tới chuồng heo bóng xế tà.
Phân heo, phân vịt lẫn phân gà.
Lom khom dưới mái heo hò hét.
Lác đác bên hiên vịt nó la.
Nhớ chú, đau lòng con lại khóc
Thương cha xót dạ lệ tuôn ra.
Dừng chân đứng lại cầm vòi nước.
Nhìn lại chỉ còn heo với ta.
Chú còn non lắm Nhok_2k7
Bước tới đèo ngang Ánh nhảy cầu
Nhân cô đơn quá nhảy theo luôn
Lom khom dưới núi vài lít máu
Lác đác bên kia hai cái hòm
Giết heo ăn mừng anh Nhân mất
Chờ đến ngày liệm nước mắt tuôn
Bước tới phòng thi mới hoảng hồn
Bạn bè chiến hữu chẳng thấy đâu.
Lom khom dưới cuối một vài đứa
Lác đác bên kia giám thị tuần.
Đề văn nghĩ mãi đau đầu quá
Đề toán giải mãi vẫn không ra.
Giờ đây chỉ biết ngồi cắn bút
Một mảnh đề thi ta với ta.
Bước tới phòng thi mới hoảng hồn
Bạn bè chiến hữu chẳng thấy đâu.
Lom khom dưới cuối một vài đứa
Lác đác bên kia giám thị tuần.
Đề văn nghĩ mãi đau đầu quá
Đề toán giải mãi vẫn không ra.
Giờ đây chỉ biết ngồi cắn bút
Một mảnh đề thi ta với ta.
Bước tới đèo ngang Ánh nhảy cầu
Nhân cô đơn quá nhảy theo luôn
Lom khom dưới núi vài lít máu
Lác đác bên kia hai cái hòm
Giết heo ăn mừng anh Nhân mất
Chờ đến ngày liệm nước mắt tuôn
HÍ HÍ
THẤY HAY CHO 1 LIKE NHA
Chào các bạn, đọc chùa nhiều quá nay viết lại cho mấy bạn đọc nè :3 Văn hơi lủng củng, có gì cmt góp ý nha =)))
Ông nội mình mất vào năm 2007, lúc đó mình 5 tuổi, mà mình nhớ rất rõ nha. Nội mình mất vì té đập đầu xuống gạch. Như kiểu có số ý, ban ngày khỏe re à, tự nhiên đang nằm trên lơ quăng, đứng dậy rồi ngã ra té. Lúc ông chết rồi mà nước mắt cứ trào ra, chắc còn vương vấn. Lúc còn sống, ông thương mình và mẹ mình cực kì luôn. Mình thì nặng vía mà mẹ mình thì yếu. Ông mất đc 4 hôm thì hôm đó, mình ngủ với mẹ ( cha thì làm ca đêm, em trai ở vs ông bà ngoại ) thế nên ngủ có 2 mẹ con à. Nhà mình giống nhà kiểu ba gian hồi xưa, ở giữa là bàn thờ, có cái vách 2 bêb thành hai cái buồng thôi, ko phải tường như bây giờ. Tối đó đang ngủ thì mình thấy lạnh lạnh làm sao, mà lúc đó thì đéo bt sợ ma :v. Tự nhiên cái lúc đó mình nhìn lên trên đầu nằm, thấy ông nội đứng đó khều vào tay mình, mình nghe rõ ràng là ông nói “Oanh đi mua bánh vs ông nội”. Mình thì nằm nhìn thôi, và biết rõ là ông mất luôn, lúc đó vừa nhìn ông vừa khóc thút thít, khóc vì buồn, chứ mình chả sợ =(( Haizz nhớ ông quá.
Lần sau thì mẹ mình gặp, mà mẹ mình là thánh gặp ma. Đêm đó mẹ nghe tiếng dép kéo lê từ trước nhà, ra sau nhà rồi rẽ vào buồng của mẹ mình. Mẹ mình đang ngủ nghe vậy cái cũng tỉnh luôn rồi vì biết cái gì mà :3 Thì mẹ mình nhìn ra cái tấm màn, kiểu như cửa phòng mà thay thế bằng màn thôi. Thấy hình bóng quen thuộc đứng đó, ông nội đang đứng nhìn mẹ mình. Mẹ ôm mình cứng ngắc, mình thấy lạ trời nóng vậy mà mẹ ôm mình, lúc đó bực mình vcak vì trời nóng muốn chết ôm cứng ngắc sao ngủ đc, mình quay ra tung 1 cú nộ long cước làm mẹ buông mình ra luôn (nhẹ lắm vì lúc đó 5t à ) :v mẹ kể lúc đó mẹ sợ lắm. Mà chuyện lặp lại hoài luôn, tối tối thấy ông đứng nhìn hoài mẹ chịu kh nổi, mẹ mình sợ quá nên hỏi ngoại mình có cách nào để kh thấy kh gặp nữa không. Ngoại mình kêu lấy một miếng xương rồng với cái rế ( cái mà để nồi lên cho kh dính lọ ý ) treo trên cái màn. Tối đó mẹ cũng ngủ bth, đến 3h khuya thì thấy lạnh lạnh dưới chân, mẹ mình sợ rồi, biết gì rồi nên trùm chăn kín đầu. Một lúc thấy ngộp quá mở ra, lại lạnh chân. Mẹ thấy lạnh sóng lưng, lần này mẹ nhìn xuống thử thì ôi thôi , ông nội mình giơ tay giở cái màn lên, rồi tốc cái mùng lên luôn (mẹ mình thức và thấy rất rõ nhé ). Mà ông đứng khum khum chứ kh đứng thẳng lên đc. Rồi ông giơ tay chụp chụp như muốn chụp chân mẹ vậy.
Mẹ tui sợ mồ hôi ướt áo, muốn la lên mà kh đc, lúc đó tui thì ngủ ngon lành. Ông nội vừa chụp vừa nói là ” G. tại sao con làm như vậy G. ” Mẹ mình lấy hết sức kéo mền trùm lại, niệm Phật trong tâm rồi bth trở lại. Lấy Đt gọi cha mình kêu về ngay, lúc này mẹ nhìn xuống thì thấy bóng ông đi ra nhà sau. Hết đợt đó thì mẹ mình ít gặp ông hơn. Qua 49ngày là vĩnh viễn kh gặp nữa. Trong 49 ngày đó thì toàn mẹ mình gặp, là những chuyện như cơm thiêu, nhang cháy sao ý, rồi nghe tiếng dép mà bth qá nên làm biếng kể =)) Lần sau kể về chuyện của ngoại nha :< hihi