Em tham khảo:
1.
Lão Hạc là một nhân vật thành công mà Nam Cao đã xây dựng lên. Cuộc đời bi thảm của lão Hạc đã để lại trong lòng người đọc ấn tượng sâu sắc khó quên. Lão có một người vợ và một người con trai độc nhất. Vợ lão mất sớm, do không đủ tiền cưới vợ, con trai lão phẫn trí bỏ đi phu đồn điền cao su. Trước khi đi lão được người con trai trao lại một kỉ vật là một con chó vàng nên lão rất yêu thương và đặt cho nó một cái tên hay Cậu Vàng. Năm ấy do đói kém mất mùa, bão lũ cướp hết toàn bộ số hoa màu của lão và lão còn bị một trận ốm nặng. Cuộc đời đau khổ dồn ép lão đến bên bờ vực thẳm, không còn cách nào khác, lão đành phải đứt ruột mà bán đi con chó Vàng lão hằng yêu thương; để rồi khi bán xong, lão lại hu hu khóc như con nít. Sợ sống mà ảnh hưởng tới con trai, vì đã trót lòng lừa gạt một con chó, lão quyết định chết bằng bả chó và lão "đi đời" trong đau khổ và tủi nhục. Với (Phép nối) lão, cái chết của lão cũng chính là sự tự trọng của lão với con lão. Lão Hạc có một tấm lòng thật đáng.
2.
Lão Hạc sống rất hiền lành,nhân hậu, thật thà: những lời tâm sự của lão với ông giáo về gia cảnh, về nỗi nhớ con, về nỗi băn khoăn khi buộc phải bán con Vàng, về những lo toan cho con cái...đã chứng tỏ điều đó. Lòng nhân hậu của lão biểu hiện cảm động nhất qua thái độ của lão với con Vàng. Gọi con chó bằng cậu rất tình cảm, lão chăm sóc nó như 1 đứa trẻ nhỏ: cho nó ăn bằng bát, ăn gì lão cũng chia cho nó: ''Lão cứ nhắm vài miếng.... cho con trẻ'', rồi lão bắt rận, tám rửa cho nó, rồi nựng nịu mắng yêu nó như nựng cháu nhỏ...Ôm đầu nó, đập nhè nhè vào lưng nó và dấu dí: ''À không! À không!....Cậu Vàng của ông ngoan ;lắm...''Đến lúc cùng quần không còn gì để nuôi chó, thậm chí còn không còn gì để nuôi thân, lão dự định bán chó mà cứ đắn đo mãi. Và (phép nôi) bán nó rồi lão khóc vì thương nó: ''Lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậc nước'' và nhất là vì lão xót xa thấy ''già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa 1 con chó''. Lòng thương và nỗi ân hận của lão với con Vàng sâu sắc đến mức trở thành nỗi đau khôn lường: ''Mặt lão đột nhiên co rúm lại...mếu như con nít''. Lão hu hu khóc và khiến lão như thấy nỗi đau của con vật, càng thương nó càng ân hân, day dứt biết bao! :''khốn nạn...ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu. Nõ cứ làm im như trách tôi...như thế này à?''