Trong bài thơ Khúc hát ru những em bé ngủ trên lưng mẹ, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã viết :
Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ
Em ngủ ngoan em đừng làm mẹ mỏi
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng.
Hãy nêu những suy nghĩ của em về hình ảnh mặt trời được diễn tả trong 2 câu thơ cuối cùng của đoạn thơ trên ?
GIÚP MIK VS Ạ
TK:
Trong hai câu thơ cuối cùng của bài thơ, hình ảnh mặt trời được diễn tả mang đến một sự so sánh sâu sắc giữa hai khía cạnh của cuộc sống: tự nhiên và tình mẫu tử.
Mặt trời của bắp, nằm trên đồi, mang đến hình ảnh của sự to lớn, uy nghi của tự nhiên. Nó là biểu tượng của sức sống, sự sinh sôi và hứng khởi. Tuy nhiên, mặt trời của bắp chỉ đến từ xa, nằm trên đồi, một vị trí xa lánh, không gần gũi, không trực tiếp tiếp xúc với con người.
Trong khi đó, mặt trời của mẹ, nằm trên lưng, là biểu tượng của tình thương, sự ân cần và hy sinh. Mặt trời này không chỉ gần gũi mà còn trực tiếp ấm áp, bảo vệ và chăm sóc cho em bé. Hình ảnh này tạo ra một sự so sánh tương phản mạnh mẽ giữa sức mạnh tự nhiên và tình thương con người, nhấn mạnh vào ý nghĩa quan trọng của tình mẫu tử và sự ấm áp của gia đình.