Các trào lưu cải cách ở Việt Nam nửa cuối thế kỷ XIX bao gồm:
Trào lưu Học tập Tây phương: Theo trào lưu này, các nhà cải cách muốn giáo dục người Việt theo phương Tây để nâng cao trình độ học vấn và hiểu biết về khoa học, công nghệ, văn hóa của thế giới. Đây là một trong những trào lưu có ảnh hưởng rất lớn và góp phần đưa Việt Nam tiến bộ hơn trong cuộc cách mạng công nghiệp và khoa học của thế kỉ XX.
Trào lưu Khai trương (Mở cửa cách mạng): Là một phong trào quan trọng trong lịch sử cải cách của Việt Nam vào cuối thế kỉ XIX. Theo đó, các nhà cải cách muốn mở rộng mạnh mẽ sự hiện diện của phương Tây tại Việt Nam, giáo dục các sinh viên Việt Nam về phương Tây và hướng đến các giá trị rõ ràng của Tây; thúc đẩy sự thay đổi nhanh chóng trong cách suy nghĩ, phong cách sống và nhất là trong khuôn khổ nền kinh tế cũng như xã hội.
Trào lưu Phản đối lịch sử truyền thống: Theo trào lưu này, các nhà cải cách muốn loại bỏ các phong tục cụ truyền thống làm chậm sự phát triển của xã hội Việt Nam. Họ cho rằng, việc giữ nguyên các giá trị truyền thống sẽ làm cho họ tụt lại trong cuộc đua phát triển với các quốc gia khác.
Trào lưu Đổi mới chính trị: Là trào lưu đầu tiên được công nhận là dấu hiệu của sự đổi mới trong chính trị Việt Nam ở nửa cuối thế kỉ XIX. Được khởi xướng và thúc đẩy bởi các nhà cải cách Trần Trọng Kim, Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu..., trào lưu này với mong muốn đưa Việt Nam tiến bộ hơn về mặt chính trị, trong đó ưu tiên là tôn trọng và sử dụng một số giá trị của phương Tây.
Bảng nội dung của các đề nghị cải cách ở Việt Nam vào nửa cuối thế kỉ XIX: