Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Rùa bất ngờ chiến thắng. Thỏ tình cờ thấy đối thủ cũ đang ngồi bên bờ sông. Không biết do cảnh hoàng hôn quá đẹp, hay tại 7 năm là quá dài để nuôi một ân oán nhỏ, Thỏ quyết định đi tới và bắt chuyện với Rùa.
“Sao trông cậu buồn thế?” Thỏ hỏi.
Ánh mắt Rùa lộ rõ vẻ suy tư. “Hồi đó tớ thắng cậu là do sự tập trung.” Rùa ngập ngừng. “Nhưng liệu tập trung làm việc quá có tốt không?”
“Sao lại không?” Thỏ ngạc nhiên “Tớ muốn tập trung còn chả được. Thế cậu có vấn đề gì à?”
Rùa thở dài. “Tớ thấy như cậu lại hay, cứ thong thả và tận hưởng cuộc sống… biết đâu giờ đã có vợ…”
Thỏ bắt đầu nắm được tình hình. Nó đập cái mai rùa bộp bộp. “Này này, chưa già mà đã nghĩ quẩn rồi. Có vợ đâu phải là cách… tận hưởng cuộc sống duy nhất. Mà tớ cũng có vợ con gì đâu?”
“Không, ý tớ là cả những điều tuyệt vời khác nữa. Cậu có thấy cái thứ tròn tròn đằng kia thật đẹp không…” Rùa chỉ tay về phía mặt trời đằng xa, và nói với giọng như thể mới được gặp fan hâm mộ là cụ rùa trong truyền thuyết. “Hôm nay tớ mới để ý là có thể nhìn trực tiếp vào nó mà không lóa mắt.”
“Ủa, cậu không biết sao?” Thỏ nhấc lông mày lên. “Đấy là mặt trời. Chúng ta chỉ có thể ngắm nó vào lúc này hoặc sáng sớm thôi. Bình minh nào tớ cũng ngắm vài phút, thoải mái lắm! Nghe nói có người chỉ cần nhìn nó mỗi ngày, không ăn gì mà vẫn sống khỏe mạnh đấy!”
“Thật sao?” Rùa cúi gằm mặt “Giá tớ dành thời gian đi nhiều nơi, học hỏi nhiều điều mới lạ như cậu thì hay biết mấy!”
Thỏ im lặng một lúc. Rồi hỏi lại “Liệu có chắc là hay không?”
“Sao lại thế?” Rùa hỏi.
“Ừ thì lúc đầu thì thích thật đấy, nhưng càng ngày tớ càng cảm thấy mệt. Càng học nhiều thứ, đầu óc càng rối bời. Càng tiếp xúc với nhiều người, càng thấy phức tạp. Tớ ước tớ có thể ngồi yên một chỗ mà thư giãn như cậu, thật là bình yên.”
“Ngồi yên dễ mà?” Rùa ngạc nhiên.
“Đó là dễ với cậu.” Thỏ lắc đầu, chợt nó nảy ra một ý tưởng. “Hay là cậu dạy tớ bí quyết ngồi một chỗ hàng giờ đó đi, bù lại tớ sẽ chỉ cho cậu những chỗ tuyệt đẹp mà tớ đã từng đến!”
“Nghe được đấy!” Mắt rùa sáng rực lên.
Thế là Thỏ được học về bản chất của sự tập trung. Cơ bản ai cũng có khả năng tập trung, quan trọng là họ tập trung vào đâu. Sự “mất tập trung” đơn giản là chúng ta đặt sự tập trung của mình vào mỗi thứ một ít. Thỏ vốn thông minh nhanh nhẹn nên hiểu rất nhanh, thế là Rùa hướng dẫn thỏ thực hành luôn.
Bài tập đầu tiên Thỏ phải làm là ngồi nhắm mắt, và để ý tới những cảm giác nhỏ nhất ở vùng mũi. Thật kỳ lạ, song Thỏ cũng thử, chỉ chưa đầy 10 phút cậu đã phát hiện ra những điều thú vị. Đầu tiên là có những thứ luôn ở đó mà bây giờ Thỏ mới nhận ra, ví dụ như khi hít vào, mũi hơi lạnh, còn thở ra thì mũi nóng hơn, và điều tuyệt diệu là càng để ý quan sát chúng, Thỏ càng cảm thấy rất thoải mái, mọi căng thẳng mệt mỏi như biến đi đâu mất.
“Thật tuyệt vời, càng ngày tớ càng thấy mình cảm nhận tốt hơn,” Thỏ nói. “Ngày càng có nhiều cảm giác được phát hiện, làm cả ngày thế này chắc cũng không chán. Mặc dù thi thoảng vẫn có một số thứ lung tung trong đầu xuất hiện, nhưng khi tớ tập trung vào cảm giác, tớ dễ dàng bỏ qua chúng hơn nhiều!”
“Đúng vậy, giống như bắn tên phải có đích, tập trung cũng cần một cái gì đó để mà… tập trung,” Rùa đáp, “Nếu cậu ngồi yên mà không chủ động tập trung vào đâu cả thì tự nhiên sẽ dễ dàng bị lôi kéo bởi nhiều thứ.”
“Ai dạy cậu cách này hay vậy?”
“Cụ rùa dạy tớ đấy.” Rùa đáp, rồi bỗng mắt nó đẫm lệ. “Nhưng cụ đã mắc bệnh đường hô hấp nên mất sớm. Tớ chưa kịp hỏi bài tập tiếp theo. Tớ vẫn cảm giác thiêu thiếu thứ gì đó…”
Thỏ nhắm mắt lại, và ngẫm nghĩ. Có bài tập tiếp theo sao?
“A tớ biết rồi!” Thỏ reo lên “Đã bao giờ cậu cũng làm như thư thế, nhưng mở mắt và tập trung vào một thứ gì đó chưa?”
“Là sao?” Rùa ngơ ngác.
“Cậu nhìn thật kỹ bông hoa kia đi…” Thỏ chỉ vào một bông hoa nhỏ đang núp mình dưới tảng đá nơi họ đang ngồi.
“Tớ có thấy gì đâu?” Rùa hỏi.
“Nhìn kỹ đi… hãy tập trung giống như là cậu quan sát cảm giác ở mũi ấy,” Thỏ nói. “Bông hoa không hề đơn giản như cậu thấy ban đầu đâu. Cậu có thấy những đường vân nhỏ li ti kia không, rồi màu tím nhạt dần nữa chứ, một sự phối hợp thật hài hòa.”
Rùa nhìn ngắm bông hoa. Một phút, hai phút, ba phút trôi qua. Rồi rùa thốt lên “Oa, đúng thật. Người mẹ thiên nhiên của chúng ta chắc hẳn là một nghệ sĩ vĩ đại. Hóa ra khi quan sát thật chi tiết, cảm nhận thật kỹ mọi thứ xung quanh, có khá nhiều thứ thú vị đấy chứ! Thế mà xưa nay tớ chỉ tập trung vào mỗi bản thân mình. Cảm ơn cậu nhé Thỏ, một gợi ý tuyệt vời!”
“Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng,” Thỏ nói. “Khi ngẫm lại, tớ thấy mình lâu nay quá mất kiên nhẫn, cứ mải đi hết nơi này tới nơi khác, học điều này điều khác, gặp người này người kia… mà mỗi thứ chỉ tiếp xúc có chút thôi, nên không bao giờ cảm thấy hài lòng. Nay tớ nhận ra rồi, tớ sẽ dành thời gian nhiều hơn cho tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy.”
Hai người bạn cũ trao cho nhau một nụ cười ấm áp.
“À mà…” Rùa hỏi “Thế còn nơi tuyệt nhất cậu từng tới thì sao?”
Thỏ gật đầu, rồi nói “Chính là nơi này.”
“Ủa… ngày nào tớ chả tới đây?” Rùa nhăn mặt.
“Hãy kiên nhẫn ngắm nhìn… rồi cậu sẽ thấy.” Thỏ điềm tĩnh đáp. Một phút, hai phút, ba phút lại trôi qua. Mặt trời trông như lòng đỏ trứng gà, đang chìm xuống trong một bát canh súp rau tuyệt hảo. Một vài giọt nắng cuối cùng vẫn cố chơi đùa với làn nước lóng lánh, nhưng rồi cũng bị mẹ mặt trời gọi về.
“Ồ… quả thực trước đây tớ tới đầy ngồi và toàn nhắm mắt nên đã bỏ lỡ một cảnh thật tuyệt.” Rùa nói.
“Còn tớ thì lúc nào cũng mở mắt, nhưng vừa rồi cũng là cảnh tuyệt nhất mà tớ từng thấy!”
Hạnh phúc luôn bên bạn,
già lấy vợ á kì
what cái gì thế
dài dữ vậy bạn
dài dậy ba