Phan Tuệ Linh
Thủ đô Mê-xi-cô một buổi tối mùa đông năm 1968. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-da-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lim-píc với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy. Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri, với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu được sự tò mò, Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa. Giôn Xti-phen Ác-va-ri trả lời bằng giọng nói hụt hơi: Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi chín ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua. -Em hãy đặt một câu ghép nói lên suy nghĩ của mình về vận động viên Ác-va-ri

Các câu hỏi tương tự
꧁༺Lⁱⁿʰ༻꧂
Xem chi tiết
Nguyen Minh Quang
Xem chi tiết
Phương Hiền Chu
Xem chi tiết
Hoàng Võ Minh Khôi
Xem chi tiết
Vi Tuong
Xem chi tiết
꧁༺Lⁱⁿʰ༻꧂
Xem chi tiết
Trâm Bùi
Xem chi tiết
Trương Thị Anh Đào
Xem chi tiết
hoàng gia khánh
Xem chi tiết