Trong ngữ pháp, "tân ngữ" (còn được gọi là "vị ngữ" hoặc "danh từ nhận") là một phần của câu mà đề cập đến người hoặc vật nhận hành động của động từ. Trong một câu, tân ngữ thường được đặt sau động từ hoặc sau một động từ giới hạn.
Ví dụ:
1. "Tôi đọc **sách**." Trong câu này, **sách** là tân ngữ vì nó nhận hành động của động từ "đọc".
2. "Anh ấy mua **quả táo**." Trong câu này, **quả táo** là tân ngữ vì nó nhận hành động của động từ "mua".
3. "Cô ấy chơi **bóng rổ**." Trong câu này, **bóng rổ** là tân ngữ vì nó nhận hành động của động từ "chơi".
Tân ngữ có thể là một danh từ, một đại từ hoặc một cụm danh từ. Trong một số trường hợp, tân ngữ có thể được bỏ qua nếu nó có thể được hiểu từ ngữ cảnh hoặc từ câu trước đó.
Tân ngữ (Object) là thành phần thuộc vị ngữ của câu, thường dùng để chỉ đối tượng bị tác động bởi chủ ngữ.
Eg : me, you, him, her , it, us, you, them.