Bài 4:Thực hành:Viết báo cáo về sự phân hoá tự nhiên Việt Nam
1.Khái Niệm
Sự phân hoá tự nhiên là quá trình lãnh thổ Việt Nam có sự khác biệt về điều kiện tự nhiên (khí hậu, địa hình, đất, sinh vật…) giữa các vùng, miền khác nhau
2. Các quy luật phân hoá tự nhiên ở Việt Nam
a) Theo chiều Bắc – Nam
Nguyên nhân: Do lãnh thổ kéo dài hơn 15 vĩ độ, khí hậu thay đổi rõ rệt từ Bắc vào Nam.
Biểu hiện:
Miền Bắc (từ dãy Bạch Mã trở ra): có mùa đông lạnh, khí hậu nhiệt đới ẩm gió mùa có mùa đông lạnh.
Miền Nam (từ Bạch Mã trở vào): khí hậu cận xích đạo, nóng quanh năm, phân thành mùa mưa – mùa khô rõ rệt.
Thảm thực vật: Bắc → rừng nhiệt đới gió mùa; Nam → rừng cận xích đạo xanh quanh năm.
---
b) Theo hướng Đông – Tây
Nguyên nhân: Do sự chi phối của dãy núi Trường Sơn, Hoàng Liên Sơn và gió mùa.
Biểu hiện:
Vùng ven biển Đông: khí hậu ẩm, nhiệt độ cao.
Vùng Trường Sơn: có sự phân hoá rõ rệt giữa sườn đón gió (mưa nhiều, rừng rậm nhiệt đới) và sườn khuất gió (khô hạn, rừng thưa, đồng cỏ).
Vùng Tây Nguyên: mùa khô sâu sắc, thích hợp cây công nghiệp nhiệt đới.
---
c) Theo độ cao (đai cao)
Nguyên nhân: Do địa hình núi chiếm 3/4 diện tích, độ cao thay đổi mạnh.
Biểu hiện:
Dưới 700m: khí hậu nhiệt đới gió mùa, rừng nhiệt đới ẩm.
700 – 1600m: khí hậu cận nhiệt, rừng cận nhiệt lá rộng, lá kim.
Trên 1600m: khí hậu ôn đới núi cao, rừng ôn đới lá kim.
---
3. Ý nghĩa của sự phân hoá tự nhiên
Tạo nên tính đa dạng, phong phú của tự nhiên Việt Nam (nhiều kiểu khí hậu, đất đai, hệ sinh thái).
Thuận lợi cho phát triển nông nghiệp đa dạng cây trồng vật nuôi, du lịch, khai thác tài nguyên.
Tuy nhiên cũng gây khó khăn: thiên tai khác nhau theo vùng (bão, lũ, hạn hán, rét đậm rét hại…).