(CHỬI LẦN 2) mk xin ns với con này vài lời
mi bớt nói xấu ngta đi chứ cx cs ngày gặp họa nha con.
Một khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nát bét là xong
Còn một khi đã khinh, thì chỉ lặng thinh và coi như dell tồn tại
mi đặt tên nick là Thiên Bình xinh đẹp ko phải mi đẹp đâu nha mà nếu mi đẹp thì kệ mi
đẹp mà nết xấu thì cx chẳng cs đẹp j
ta ko bít mi hiền lành hay dữ cả ta chỉ bít mi mỏ hôi thôi
hay là tao thê t nhà trọ nuôi chó cho mầy ở , à quên mi đâu phải là con chó đâu mà mi là con chảnh chó mới đg hơn
mi đừng nghĩ mi dám nói j thì nói đâu phải tôn trọng ngta thì ngta phải tôn trọng mi
mà mi cs bít tôn trọng là j đâu
mi chỉ biết nói tục và chê ngta thui
mà ta ns j thì mi cs bít đâu mi ngu hơn con cờ hó như Huyền đã nói .
ta cx ko bít là bao nhiêu ng ghét ngươi bởi vì mi cs nhiều ng ghét quá nên ta ko đếm nổi
NÓI TÓM LẠI
đừng cs khinh thường người ta và đừng cs khinh thường cung Song Ngư
TA NÓI ĐẾN ĐÂY THUI CHỪNG NÀO TA RẢNH THÌ CHỬI TIẾP
BẠN DOG:
như sit hts như j ấy ko thể tả nổi
ghét chỉ muốn dẫm nát bét nó thui
khinh hơn cả thứ phải khinh
khinh thì cúa lặng thinh và dell cần bt nó thế nèo
BFF:
tốt
luôn giúp đỡ khi khó khăn
vui tươi
cũng có lúc giận nhau nhưng sau 1s thì làm hòa
TÚM LẠI BẠN DOG VFA BFF LÀ 2 DANHGIOWIS CHO 2 CẢM SUC NGƯỜI
Hiền lành bị chửi là ngu!
Khôn hơn thì bị chửi là đểu!
Khốn khó các bạn không chơi!
Biết ăn chơi các bạn bảo đú!
Nhan sắc trời phú các bạn lại ghen!
Xấu xí bon chen các bạn kêu bựa!
Vì cuộc đời quá khựa nên biết sống sao cho vừa?
Thôi thì cứ sống bừa cho chất!
6. Cuộc sống ồn ào
– Xã hội giả tạo…
– Má dạy tao…
– Kẻ khốn nạn là chó
– Đéo có và cũng đéo cần…
7. Một khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nát bét là xong
Còn một khi đã khinh, thì chỉ lặng thinh và coi như đéo tồn tại.
8. Mình im:
Là để mình xem bạn diễn tiếp
Và để xem mình phát khiếp đến độ nào
9. Bớt soi mói đi các má
Ừ thì tao xấu, còn chúng mày đẹp..
Một nét đẹp xúc phạm bao nhiêu người nhìn
10. Bạn chứ không phải Bạc.
. Nên đừng có mà tưởng mình có giá.
. Rồi làm Má người ta .
. Khốn nạn mình cho ăn Đạn đó Bạn à.
11. – Không xinh
– Không lung linh
Nhưngg ít ra . . .
– Tao không bị thần kinh giống mày
– Mày nghĩ mày là ai ?
Mà . . . .
– Mangg tao ra để so sánh
Xin Lỗi
– Tao khác mày
Nên . . . .
– NEXT mẹ đi cho nhiệt độ trái đất được bình yên.
12. – Những gì tao gây ra cho mày
– Chưa bằng 1 nửa những gì mày đã làm cho tao
– Xin lỗi mày nha
– Lòng vị tha tao không có.
13. Ừ thì tao xấu
– Nhưng kết cấu tao hài hòa
– Còn đỡ hơn mày
– Xấu từ xương chậu xấu ra =))
– Đến ma còn phải tránh xa khi gặp mày
– Ăn ở bầy hầy mà cứ như sạch sẽ
– Thân hình đầy ghẻ mà cứ tưởng hột xoàn :))
– Đéo đựơc đàng hoàng mà ra giọng thanh cao =))
– Chơi xấu với tao thì tao cho phắn ra nghĩa địa
14. Mở mồm ra chưởi tao là CHÓ (:
Văn vẻ méo mó
Thích gây sóng gió đòi làm khó tao sao ??!
Đừng nghĩ trình độ cao mà khiến tao lao đao :’j*
Chưa đủ xôn xao đâu con Cáo.
15. Mở mồm ra chưởi tao là CHÓ (:
Văn vẻ méo mó
Thích gây sóng gió đòi làm khó tao sao ??!
Đừng nghĩ trình độ cao mà khiến tao lao đao :’j*
Chưa đủ xôn xao đâu con Cáo.
16. Quá khứ và hiện tại cũa tao á.?
– Không phãi thứ cho mày soi mói
– Hơn nữa là tương lai cũa tao á.?
– Đéo có mướn con chó như mày xem bói.
ê, này bff, tao cs điều muốn nói
tao và mày đã chơi với nhau lâu rồi, đã đủ để hiểu nhau nhưng sao mày lại tỏ thái độ với tao như thế? Tao chỉ cảm thấy ngưỡng mộ mày và tao thể hiện nó ra cho mày biết thì mày lại nói là tao chửi mày. Rồi là khi trêu nhau mày cũng bảo tao đang chửi mày. Tao nhịn đủ rồi đấy, mày nên biết là một khi tao đã tức giận điều gì về mày thì mày với tao sẽ ko còn tình bạn nào nữa. Thế tại sao mày cứ lẽo đẽo đi theo tao suốt cả ngày? tao biết là mày ghét tao nhưng tao đã cố gắng để tao với mày được thân thiết hơn nhưng ko. Nếu mày đọc được thì ngày hôm sau sẽ có chuyện lớn sảy ra giữa tao với mày. Chuẩn bị tinh thần đi
ê, này bff, tao cs điều muốn nói
tao và mày đã chơi với nhau lâu rồi, đã đủ để hiểu nhau nhưng sao mày lại tỏ thái độ với tao như thế? Tao chỉ cảm thấy ngưỡng mộ mày và tao thể hiện nó ra cho mày biết thì mày lại nói là tao chửi mày. Rồi là khi trêu nhau mày cũng bảo tao đang chửi mày. Tao nhịn đủ rồi đấy, mày nên biết là một khi tao đã tức giận điều gì về mày thì mày với tao sẽ ko còn tình bạn nào nữa. Thế tại sao mày cứ lẽo đẽo đi theo tao suốt cả ngày? tao biết là mày ghét tao nhưng tao đã cố gắng để tao với mày được thân thiết hơn nhưng ko. Nếu mày đọc được thì ngày hôm sau sẽ có chuyện lớn sảy ra giữa tao với mày. Chuẩn bị tinh thần đi
mọi thứ trên thế giới này đều đã quay lưng lại với tôi. Thật ko còn gì để nói...đến 1 ngày,có nguời làm bn với tôi ,người đó khiến toi vui hơn,cho dù chỉ gắn bó được 3 tháng nhưng tôi đã coi bn ấy như 1 người bn tri kỉ,đó chính là trung.Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều ,cùng tôi chia sẻ buồn vui.Giờ tôi chỉ muốn nói 1 câu:\"Trung à tớ cảm ơn cậu rất nhiều khi cậu là người đầu tiên và cũng là người bạn thân nhất của tớ ở hồi tiểu học,tớ hứa nếu cậu có gặp khó khăn thì tớ sẽ sãn lòng giúp cậu và nếu có kiếp sau thì tớ sẽ trả ơn cậu\"
#note_003#-mii
- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...
- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:
~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!
~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!
~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!
vì...
- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!
- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!
- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.
- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!
* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:
" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"
#mii-chan#
#note_003#-mii
- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...
- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:
~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!
~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!
~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!
vì...
- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!
- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!
- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.
- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!
* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:
" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"
#mii-chan#
#note_003#-mii
- Tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, hào đồng, vui vẻ và luôn nở nụ cười khi ở trước mặt mọi người...
- Nhưng sâu bên trong tôi, tôi k phải là người như thế:
~ Tôi là một ng hướng nội, tôi k mạnh mẽ mà cũng k quá yếu đuối, tôi chỉ cười khi tôi thực sự hạnh phúc...còn nụ cười kia chỉ là đáp lại những thứ họ nói thay vì một lời nói của tôi mà thôi!
~ Tôi rất cô đơn, tôi lạc lõng_cảm giác của tôi về chính mình là như thế!
~ Nói thực, tôi chỉ thân thiện với ng nào hẳn hoi và lịch sự với tôi hoặc có quan điểm rõ ràng, cảm xúc rõ ràng và k phải những đứa lắm chuyện, hiện tại thì tôi chi đối xử hẳn hoi với tầm 2-3 người trên bing thôi còn những người còn lại thì ng ta hỏi j mình nói đấy chứ cx chẳng ns nhiều!
vì...
- Chẳng có ai thấu hiểu tôi dù chỉ là một ít, đến cả ba mẹ tôi-người đã gắn bó với tôi từ khi tôi sinh ra, cũng k hiểu nổi được tôi thì tìm đâu trên đời này một người hơn thế nữa cơ chứ? Họ chửi tôi, họ mắng tôi nhưng họ chưa bao giờ ngồi yên một chỗ và nói chuyện với tôi cả-> Suốt ngày, họ chỉ lo công việc nhưung họ đâu có để ý đến cảm giác của chúng tôi cơ chứ, rồi cứ thế mà giận cá chém thớt, lắm khi do áp lực công việc mà họ về nhà rồi xả hết mọi thứ lên đầu tôi một cách tàn nhẫn!
- Tôi là gì của họ cơ chứ? Tại sao lúc đó họ lại mất kiểm soát như thế. Lắm lúc tôi rất ức chế đến mức chỉ muốn rời xa nơi này mãi mãi để được tự do hơn, họ chẳng hiểu gì nhưng họ cứ chửi tôi theo cảm tính và cứ đinh ninh rằng mình đúng, cứ tưởng rằng mình hiểu con mình nhất nên cứ chửi...nhưng đâu phải!
- Bạn bè thì cũng thế thôi! Ở lớp tôi như một con tự kỉ vậy, h ra chơi tôi chỉ ngồi yên một góc lớp, lặng lẽ nhìn chúng nó tươi cười mà chơi đùa với nhau hoặc lắm khi thì nhìn ra cửa sổ và viết lại những gì mình thấy và suy nghĩ của mình vào trái tim này, ngắm nhìn những thứ tĩnh sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có người đã coi tôi là bạn thân chỉ để cho có thôi, ý là chỉ chơi nhiều với nhau nên gọi là bạn thân. Vậy mà đi trên đường đi về hay đi học, nó đi đằng trước, tôi đi đằng sau mà nó cũng k thèm ngoái lại nhìn tôi hay nói tôi một tiếng mà chỉ chăm chăm nói chuyện với ng khác.
- Tôi đi học hay đi về đều một mình, hôm nào có may ra thì trên đường gặp đứa nào thì lên nói chuyện hoặc hôm đấy đi về cùng giờ với đứa nào thì đi về cùng. TẠI SAO luôn là tôi rủ bọn nó đi về mà k phải bọn nó rủ tôi? Nếu hôm nào tôi k bảo chúng nó đợi thì coi như tỏng đi mất! BẠN BÈ cái QUẦN QUÈ!
* Sau bao nhiêu suy nghĩ đến mức mà tôi muốn cắt cổ tự sát thì tôi nghĩ:
" Dù ai đi chăng nữa trên thế giới này thì chỉ có CHÍNH BẠN mới hiểu được BẠN thôi, bạn biết bạn đã làm gì, chính bạn biết bạn nghĩ như thế nào và chính bạn mới đưa ra quyết định đúng đắn của chính mình, của chính con tim bạn. Đừng tin bất cứ bố con thằng nào cả vì họ chẳng phải là mình nên nếu thực sự có thể tin được thì hãy tin, tin họ khi sự thật đã rõ ràng! Vì thế nên một mình tôi cx đc, tôi lm bạn vs chính mk, với thiên nhiên, với gió mây trời đất có khi chúng lại hiểu tôi. Tôi yêu chính bản thân mình!"
#mii-chan#