Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Có chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Thuật lai những việc em đã làm trong ngày Chủ nhật vừa qua.
Bài làm
Vào chủ nhật vừa rồi đúng bẩy giờ bác đồng hồ đánh thức em dậy bằng một hồi chuông ngân lảnh lót . Không như những ngày nnghỉ lần trước, em phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ để đón chào tết năm mới .
Sau một giấc ngủ thần tiên , em tỉnh dậy và bước ra ngoài sân hít thở không khí trong lành ngoài trời , những tia nắng ban mai rọi xuống , rắc phấn vàng lên mặt đất , như muốn đánh thức các bông hoa dậy . Những giọt xương sớm vẫn còn đọng trên lá . Trước hết , em tập bài thể dục buổi sáng quen thuộc . Những động tác mềm dẻo , bổ ích này khiến cho em thoải mái , thêm yêu cảnh yên tĩnh lúc bấy giờ . Sau đó , em xuống phòng làm vệ xinh cá nhân rồi mới ăn sáng . Dòng nước ấm áp chảy thấm trên chiếc khăn mặt khi rửa mặt , em cảm thấy thật êm dịu . Xuống phòng ăn , nhìn bát phở nóng hổi mẹ làm , em chỉ muốn ăn thêm mấy bát . Ăn xong em mang bát đĩa ra chậu rửa . mỡ rồi dầu ăn bám đầy trên soong , chảo . Phiên này , phải nhờ đến chị “ Dáp “ ra tay mới được . Chà , chỉ vài phút sau bát đũa đã trắng phau như đàn cò , nằm úp lưng phơi mình trên bàn . Chợt , mẹ gọi em
Thu ơi ! Bố mẹ có việc bận , chiều tối mới về , con ở nhà ngoan nhé !
Ôi ! Thế là bố mẹ đi cả rồi. Thôi !
đành làm việt một mình vậy .
Đầu tiên em làm bài tập toán cô giao về nhà và chuẩn bị bài tập cho ngày mai . Thường ngày ,em làm bài tập chỉ trong ba mươi phút . Chà , bây giờ là đến các bài toán giao hóc búa . Chỉ có hai bài toán sao em phải suy nghĩ để tìm ra phương pháp giải . Sau một tiếng đồng hồ suy nghĩ , em giải quyết xong .Bộ ấm chén chiếc áo đã bị bẩn rồi , hơn nữa bã nước chè vẫn còn đọng lại một ít , phải tẩy sạch đi thôi .Lấy nước vào chậu , pha thêm nước rửa , em cầm từng chiếc cốc mà kỳ cọ cẩn thận. Chỉ vài phút sau, bộ ấm chén đã trắng sạch như vừa mới mua về. Nhìn nước trong chậu chưa bẩn lắm, em liền bê ra ngoài sân đổ nước để đất được tươi mát. Sau đó, em tu sửa vườn hoa cho đẹp. Đầu tiên, em xới đất cho tơi xốp. Mũi dao xỉa sâu xuống đất, làm cho nhưngx cây cỏ dại hết đường mà chạy trốn, sinh sôi nảy nở. Những bông hoa hồng được vun thêm đất như tươi hơn. Xới xong, em không quên tặng cho mỗi bông hoa một ca nước mát. Vườn hoa của em càng ngày càng rực rỡ. Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ trưa, em nghỉ tay ăn cơm rồi chiều mới làm tiếp. Buổi chiều, công việc chủ yếu là dọn dẹp, lau chùi tầng một, tầng hai. Thoáng qua, căn nhà đã được mẹ em quét dọn từ hôm kia, vậy mà hôm nay đã như thế. Các tên bụi bám đầy trên ô cửa sổ và cả những đồ dùng khác trong gia đình. Sau khi em lau hết một lượt các đồ dùng ở tầng một, hai, xô nước đã trở nên đục ngầu khác hẳn với nước lúc đầu, khi còn trong vắt. Tiếp theo, em phải nhờ đến “tay nghề” của chị chổi đốt để quét nhà. Từng nhát chổi theo nhịp tay em đều đặn. Lúc chị chổi đốt quét xuống hết lầu một thì căn nhà trông có phần tươm tất, sạch sẽ và gọn gàng hơn. Sau đó, em hất rác vào thùng rác ở đầu nhà. Hết công việc này đến công việc khác, nó cứ đến như một phép màu kỳ diệu khiến cho em không thể nào từ chối. Chà! Thoắt cái cũng đã bốn rưỡi rồi, phải đi nấu cơm thôi. Em liền chạy vào trong bếp, đong gạo nấu cơm.
- A! Hôm nay có rau. Vậy mình làm món rau xào và trứng tráng. Bố mẹ sẽ rất thích đây mà. Khi cơm canh chín thì bố mẹ cũng vừa về. Tranh thủ lúc mọi người tắm rửa, em lên rút quần áo rồi xếp, gấp vào tủ. Trong bữa cơm tối, em kể lại công việc em làm trong ngày hôm đó. Ai ai cũng khen em ngoan và giỏi. Còn khi uống nước, vào trong phòng khách, bố khen em rằng:
- Đúng là có bàn tay của con gái “cưng” của bố! Con giỏi lắm.
Thế là một ngày nghỉ kết thúc. Và trong em vẫn còn một niềm vui lớn, đó là: “đã giúp đỡ được bố mẹ một số công việc, tuy không lớn”.
Every person on the planet has his own life and obligations. Some of them have adifficult life and other an easy one, but that depends on the jobs they have. Mine is verycomplicated and I have free time “Once in a blue moon“, but when I have some free time Iwrite poems this one. Now I will start to write about my daily routine.My day starts as an ordinary morning. I tidy my bed, brush my teeth, take a shower,have breakfast bla bla ... The breakfast is the best time to communicate with your parents.When we sit down we start talking about our dreams and about whether, that dream is amessage from the future. After we share our thoughts every one of us goes to work (exceptme). I sit down and start doing my homework. After two hours pracing my lessons I startphoning all my buddies. At one p.m I go to school where I study so hard, that when I comeback from there I feel dizzy. At school I am very serious (well, sometimes to be honest) and Iam concentrated on my work. After a day of hard work at school I go home and relax. Whenmy head calms down me and my family sit down for dinner and share our daily work andexperience throughout the day. At half past eight I turn on the TV and watch “Big Brother”.My favorite person is Naiden but that is not important. At eleven o’clock I go to bed and startdreaming about my next day and pray to be alive.As I said before, every man has his own life, but some of them dream of it. I dream of a world full of peace and no war. I wish that my days are happy and lovely. Do not worryabout the past; pray that you will be alive tomorrow.
Hi everybody, my name is Long and today, I'd to tell you about my day. I ensure that everybody is wondering a lot about my day, yeah? Now, you can know it. My day starts at 5 o'clock when I get up. Then I brush my teeth as well as get dressed. I get up early so as to learn by heart my lessons at school since the previous night, I just did the exercises, I didn't learn by heart my lessons because I realize that if we learn by heart something at night, we can't remember it for a long time but when we study at early morning, it really works. I do and I have a good memory now. I find it hard to forget my lessons. It's fabulous! Then I carry on my progress until 6.15 a.m. I stop studying to have a rest and have breakfast with my family and we finish by 6.45 a.m. Afterwards, I go to my extra class which starts at 7 and don't come home until 8.30 a.m. Next, my mother picks me up at my extra class and drives me home. She lets me relax for about 15 minutes so that I won't feel so confused and tired. You can see that my mother is very easy-going as she never makes me to study a lot as well as puts pressure on me. She often tells me that I should study in a comfortable way and shouldn't importanize the scores so much and she emphasizes that my knowledge is the most important, not my scores. She doesn't mind about my scores at school. My day continues with lunch at 11.30 a.m. Then at 11.45 a.m, I have a shower and prepare the clothes and the books to be ready to go to school. My school is not the same as other schools. The seventh and eighth-graders have classes at 12.45 a.m because my school doesn't have enough classes so the school time is divided into two times-morning and afternoon. Then after 5 classes, I go home at 5 o'clock and then I start retelling my mother about my studies at school and shows her my marks. Then I have a shower again. My mother never lets me stay any longer if I don't wash my body again because she really knows that my sweat is very sour. Then I have dinner at 6 p.m. I watch TV after that until 6.30 p.m. Next, I start working with my work at school.